Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22. Như không quen biết

Quế Ngọc Hải hỏi xong một câu cũng chẳng bỏ tay ra, lặng lẽ như vậy. Cứ như một câu hỏi kia chỉ là lời vô thức thoát ra khi nói mớ.

Hắn là loại người thế nào, anh so với những người khác biết rõ hơn ai hết, chính là cái loại tưởng như khi nói tới chuyện tình yêu sẽ cười nhạo vào mặt người khác nói trên đời này thế nào lại có thứ gọi là tình yêu, chỉ cần nhìn thấy hợp mắt nhau, kéo lên giường và đắm chìm trong dục vọng là đủ rồi.

Quế Ngọc Hải trước nay vẫn luôn sống một cuộc đời phóng túng như vậy, cho nên kỳ thật đối với tình yêu hắn lại khờ khạo hơn bao giờ hết.

Có chăng nói một cách thô lỗ thì là trái tim chưa kịp lớn cái chỗ đó đã phát triển trước rồi. Cho nên đối với hắn thứ quăng cho người khác trước nay chỉ là loại quan hệ đưa nhau lên giường một đêm là đủ, tình cảm là thứ quá mơ hồ.

Trước kia khi anh sa phải lưới tình tới mất hết tâm trí, Ngọc Hải ở một bên chỉ ở danh nghĩa bạn bè mà không bỏ mặc, kéo anh ra khỏi những cơn say, tục tĩu chửi anh tại sao phải vì một con đàn bà mà tự hành hạ mình như thế.

Nhưng hiện tại, khi chính hắn sa phải cái lưới này chính bản thân hắn đang từng bước trải nghiệm điều đó, mà Tiến Đạt không hề có ý định sẽ kéo hắn ra. Hóa ra yêu một người, cũng chính là bản thân không còn là chính mình nữa.

Anh nhìn người đàn ông to xác kia, nằm ở trên ghế dài nhìn cũng thấy chật chội, không kìm được mỉa mai mà nhếch miệng.

- Tình yêu à? Chính là tình trạng của cậu lúc này đấy.

Quế Ngọc Hải cuối cùng cũng bỏ tay ra khỏi mắt mình, cánh tay duỗi ra khẽ vươn trên thành ghế tùy ý dựa vào, biếng nhác quay đầu nhìn anh nói.

- Không thể nào.

Anh điềm tĩnh nói.

- Không phải trước kia cậu nói chỉ là một món đồ chơi sao? Chơi chán rồi thì vứt, vậy thì hiện tại cậu còn đang cố chấp níu giữ lấy cậu ta để làm gì?

Ngọc Hải khẽ rũ mi, bỗng dưng chợt im lặng. Tiến Đạt gạn nốt chỗ rượu trong chai vào ly, sau đó đứng dậy bước về phía quầy rượu, bỏ lại cho người đang nằm trên ghế một câu.

- Quế Ngọc Hải, cậu trước nay ở trên giường không phải chỉ cần một thân thể để thỏa mãn thôi sao, hiện tại bây giờ sao phải ép buộc tình cảm của cậu ta như vậy?

Giọng anh nghe vừa đủ, bóng cũng nhanh chóng khuất sau chân cầu thang. Ngọc Hải hơi nghiêng đầu nhìn, ánh đèn nhàn nhạt trong phòng chiếu vào tới đáy ly rượu, đọng lại một vệt sáng.

Những lời Tiến Đạt nói không sai, bởi vì anh là người ngoài cuộc nên mọi thứ đều có thể hiểu thấu. Cũng chẳng biết từ khi nào, hắn vốn dĩ không thể phân biệt được tại sao mình lại vui buồn, tức giận vì Văn Toàn, cảm xúc của hắn đều bị người con trai ấy chi phối, từ lúc nào căn bản chính hắn cũng không hay. Văn Toàn cười, hắn thấy lòng nhẹ nhõm. Văn Toàn khóc, hắn thấy mình khó chịu. Văn Toàn si tình vì người đàn ông kia, hắn không lý do mà giận dữ.

Trước kia chính mình nói với Tiến Đạt, Nguyễn Văn Toàn chỉ là một món đồ chơi, chơi chán rồi thì vứt. Giờ nghĩ lại, nếu để cậu rời khỏi hắn liệu rằng có đành hay không?

Có lẽ nào thứ tình yêu mà hắn trước nay vẫn coi rẻ, lại chính là cảm giác của hắn lúc này?

.

Lần thứ hai Văn Toàn khiến hắn tức giận bỏ nhà đi kỳ lạ lại khiến cậu không thể ngủ được giống như lần đầu. Nghĩ về ánh mắt kia của người đàn ông đó, rốt cuộc mang theo điều gì? Không phải là sự phẫn nộ, cũng chẳng phải là loại ánh mắt khinh chê đời mà hắn vẫn thường đeo lên mặt, cái ánh mắt đó giống như mang theo cả một bầu tâm sự.

Quế Ngọc Hải coi cậu là một tình nhân dùng để lên giường, hay nói một cách hoa mỹ thì là búp bê tình dục dùng để thỏa mãn dục vọng của bản thân hắn. Nếu có chăng chuyện hắn tổ chức sinh nhật cho cậu cũng chỉ là một thú vui, cũng có khi là để đánh đổi lại sự ngoan ngoãn của cậu.

Chẳng phải các đại gia cũng thường thưởng cho tình nhân của họ hay sao, tiệc sinh nhật mà hắn tổ chức cho cậu có lẽ cũng chỉ là một món quà bất ngờ. Chẳng qua là cậu không biết để đón nhận món quà ấy mà thôi.

Cứ nghĩ khi trở về, Ngọc Hải sẽ nổi giận, thậm chí là thô lỗ mà trút mọi bực tức lên thân thể của cậu. Có ai ngờ được hắn sẽ hỏi một câu kia, lại dùng loại ánh mắt đó mà nhìn cậu, rốt cuộc ánh mắt đó mang theo hàm ý gì.

Văn Toàn trở người, trên chiếc giường kingsize của hắn chỉ có một mình trằn trọc không sao ngủ nổi. Ngẩng đầu nhìn trần nhà chỉ có một màu đen thẳm, tâm trí cậu hiện tại cũng rối bời. Bỗng nhiên lại nhận ra những thay đổi trong con người của hắn, cách hắn đối xử với cậu khiến cậu không thích nghi kịp được.

Trằn trọc cả một đêm, tới gần sáng thiếp ngủ đi được một chút điện thoại đột nhiên reo một hồi chuông lớn. Văn Toàn giật mình bật dậy, tìm kiếm tiếng chuông đang phát ra. Sau một hồi lật chăn lên nhìn thấy điện thoại mới vội vàng bắt máy, đạo diễn gọi.

- Cậu tới phim trường đi, bộ phim hôm nay bắt đầu lên sóng. Chúng ta tới xem tập đầu tiên.

Văn Toàn lần đầu tiên trở thành một diễn viên, những chuyện như thế này cơ bản không hay biết, nghe Tuy Phong gọi điện như vậy mới vội vàng gật đầu.

- Vâng, tôi tới ngay.

Lật chăn bước xuống khỏi giường, sau đó vội vàng chuẩn bị mọi thứ. Ở dưới nhà quản gia đang giúp chị giúp việc dọn dẹp vài thứ, nhìn thấy Văn Toàn quần áo đàng hoàng bước xuống liền ngăn lại.

- Cậu ra ngoài sao?

Cậu vừa bẻ lại cổ áo vừa trả lời.

- Cháu phải tới phim trường bây giờ.

Quản gia có chút bối rối.

- Để tôi kêu giúp việc làm cho cậu cái gì đó ăn.

Cậu lật đật lắc đầu, vội vội vàng vàng đi ra khỏi cửa.

- Không cần đâu ạ, cháu phải tới phim trường rồi.

Cậu chạy ra ngoài, bắt một chiếc taxi chạy tới phim trường. Tạm thời gạt chuyện của Quế Ngọc Hải sang một bên, trước tiên lo lắng cho công việc trước đã. Kết quả chạy tới phim trường, mọi người vẫn chưa tới đông đủ hết. Tuy Phong nhìn cậu ngại ngùng cười.

- Tôi chỉ nhắc cậu tới phim trường thôi, không ngờ cậu tới nhanh như vậy.

Văn Toàn gãi đầu chữa thẹn.

- Không có gì đâu.

Cũng không phải là không có ai, chuyên viên trang điểm và người trong đoàn làm phim đều đã tới hết, diễn viên cũng có vài người tới sớm như cậu. Dạo quanh phim trường một vòng, lát sau Quốc Khang cũng tới vừa kịp lúc nhìn thấy cậu đang xoa bụng liền nhìn cậu cười.

- Sáng ra chưa ăn gì à?

Cậu xấu hổ nói.

- Em vội quá.

Quốc Khang vui vẻ vỗ vai cậu.

- Anh cũng chưa ăn gì, chúng ta kiếm gì đó ăn đi.

Văn Toàn gật đầu, hai anh em tới nhà hàng ở gần đó. Cậu nói chỉ cần tìm một quán ăn bình dân là được, nhưng anh vui vẻ cười nói muốn ăn ở nhà hàng kia cơ.

Nhà hàng gần ngay phim trường, cũng là nơi đoàn làm phim nhờ cơ sở. Hai anh em đi một đoạn là tới, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy người quen, Quốc Khang còn đang cười nói, đánh mắt thấy người kia liền khựng lại.

Cách cửa ra vào chỉ một khoảng, Tô Minh Châu cùng diễn viên chính đang ngồi dùng bữa. Nhìn thấy anh bước vào, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó làm như không có chuyện gì mà quay đi. Tựa như chỉ vô tình lướt qua một người dưng thôi vậy.

Quốc Khang đứng ở gần cửa, bất chợt khựng lại. Hơn tất cả, chính là cảm giác ở trong lòng. Ngày hôm đó khi hắn rời đi, anh cũng đã từng nghĩ mối quan hệ của hai người sau này chắc chắn cũng sẽ gượng gạo giống như vậy, hay chính là như thế này, trở về như lúc đầu giống như không quen biết.

Còn nghĩ mình sẽ không quá để tâm, còn nghĩ mình vẫn có thể chịu đựng. Nhưng không ngờ khi thấy một ánh mắt người kia lạnh lùng lướt qua, ở trong lòng không kìm được bị đả kích, nhất thời giống như bị làm cho choáng váng không thể cử động.

Văn Toàn nhìn Tô Minh Châu đang ngồi ở kia ăn sáng cùng nữ chính, lại nhìn tới sắc mặt anh phút chốc trở nên tái đi như vậy. Liền giật tay áo anh nói.

- Hay là chúng ta đi tới nơi khác đi?

Lần này Quốc Khang đồng ý, tùy ý để Văn Toàn kéo tay đi ra khỏi đó. Bóng người kia vừa khuất sau tầm mắt, Tô Minh Châu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn, xuyên qua cửa kính trong suốt vẫn thấy được thấp thoáng bóng lưng người kia, mi mắt không tự chủ được mà rũ xuống.

Tìm một quán ăn bình dân ở gần phim trường, cũng có vài diễn viên khác tới đây ăn. Vốn dĩ ai cũng biết quan hệ của cậu và anh thân thiết, giống như là anh em cho nên nhìn thấy hai người bọn họ bước vào cũng không có gì kinh ngạc.

Văn Toàn gọi hai xuất đồ ăn, tự mình sắp bát đũa. Cậu ở trên bàn ăn thường có thói quen chuẩn bị đồ cho người khác như thế, dù đối phương lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn chính mình cũng vẫn cực kỳ nhanh nhẹn như vậy.

Đồ ăn được mang ra, vẫn là cậu hào hứng sắp xếp mọi thứ. Tới lúc ngẩng đầu nhìn thấy đuôi mắt thất thần của Quốc Khang,  chính cậu không tự chủ được mà khựng lại.

Không thể phủ nhận anh trở nên như thế từ lúc nhìn thấy Tô Minh Châu cùng với diễn viên kia ở trong nhà hàng. Tuy rằng cậu chẳng rõ quan hệ giữa hai người bọn họ hiện tại đang là như thế nào nữa, nhưng mà nhìn thấy anh mang một bộ dạng như thế chính cậu cũng không đành.

Lẩm nhẩm cắn đầu đũa, Văn Toàn sau vài giây chần chừ đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

- Anh Quốc Khang này...

Quốc Khang bị gọi, giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ vội liếc mắt nhìn cậu.

- Hửm?

Văn Toàn hỏi.

- Anh diễn viên tên Tô Minh Châu đó... anh thích anh ấy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro