Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18. Chìm trong nụ cười

Mỹ Liên nhìn cậu, bật cười.

- Cậu cũng nên tập hút thuốc đi chứ?

Văn Toàn lắc đầu.

- Cô mới nên ít hút thuốc thôi, không tốt cho sức khỏe.

Cô bất đắc dĩ cười, tiếp xúc với nhau một thời gian tính tình Văn Toàn như thế nào cô tất nhiên hiểu, cũng chẳng biết tại sao ở thời đại này rồi còn có người con trai ngoan ngoãn tới như vậy. Văn Toàn nhìn cô, không giấu được tò mò hỏi.

- Sao cô lại nghỉ việc ở Mê Hoặc vậy?

Cô hít thêm một ngụm thuốc, không mặn không nhạt trả lời.

- Bạn trai không muốn tôi làm việc ở đó.

Cậu bỗng nhiên chợt im lặng, lại cảm thấy người con gái này có biết bao nhiêu là đáng thương. Đối với người làm nghề như cô ấy, cái thứ gọi là tình yêu thật sự quá xa xỉ rồi, sẽ chẳng một người đàn ông nào chấp nhận được chuyện người phụ nữ của mình hằng ngày sẽ lên giường với biết bao người đàn ông khác. Thế nhưng, trong những người làm nghề này có được ai là tự nguyện? Cũng là do dòng đời xô đẩy cả thôi, nếu không có sức khỏe thì cũng chỉ có thể dùng sắc đẹp để kiếm tiền.

Ngậm ngùi một lát, cậu ngẩng đầu hỏi.

- Vậy sao cô lại ở đây?

Cô dụi đầu thuốc xuống nền cát, cười nhạt.

- Không thể kiếm tiền ở Mê Hoặc nữa, đành phải kiếm ở bên ngoài thôi.

Văn Toàn lại im lặng, lúc này cũng chẳng biết phải nói gì. Cô nhìn cậu bật cười.

- Nhìn cậu tôi lại tưởng có thể kiếm chác được chút chứ? Đang định tới gạ tình.

Cái cô gái này thật là, ăn nói vẫn bốp chát như vậy. Cô vỗ vai cậu một cái.

- Sao thế? Đi một mình à?

Văn Toàn ậm ừ, cũng không trả lời lời hẳn hoi. Nghĩ tới Quế Ngọc Hải đang ngủ ở trong nhà nghỉ cũng không biết phải nói thế nào, vành tai thoáng chốc mà đỏ lựng. Mỹ Liên nhanh chóng nhận ra, bật cười lớn.

- Còn tưởng cậu sẽ độc thân cho tới già, không ngờ nhanh như vậy đã trưởng thành rồi?

Cậu đỏ mặt ngại.

- Không phải vậy.

Cô đứng dậy, cũng không buồn phủi cát trên người đi đứng từ trên cao nhìn xuống cậu.

- Được rồi, nếu có duyên sau này gặp lại. Tôi phải đi kiếm khách khác đây.

Mỹ Liên cười lớn một tiếng rồi đi về phía biển, nắng nhạt phủ lên thân người của cô một màu vàng nhè nhẹ. Bất giác lòng cậu liền chùng xuống, chẳng hiểu sao vẫn không kìm được thương cảm cho người con gái kia.

Miên man suy nghĩ một hồi lại ngủ mất lúc nào chẳng hay, thời điểm tờ tạp chí trên mặt cậu bị nhấc lên lần nữa trời đã nhá nhem tối rồi. Mắt nhắm mắt mở nhìn thấy Quế Ngọc Hải đang ngồi bên cạnh nhìn mình chằm chằm, cậu suýt nữa ngã lăn xuống đất.

- Ôi giời ơi giật cả mình.

Hắn đặt tờ tạp chí xuống, nhìn cậu hỏi.

- Cậu ngủ quên à?

Văn Toàn  nhìn xung quanh hỏi.

- Mấy giờ rồi?

Hắn trả lời.

- Gần tối rồi.

Hoàng hôn đã xuống được một nửa, mặt trời đỏ rực chỉ còn lại một vệt nhỏ trên mặt biển, Văn Toàn tiếc nuối trách móc.

- Sao anh không gọi tôi dậy sớm hơn?

Vô lý bị trách móc, hắn bất đắc dĩ vừa cười vừa trêu chọc.

- Ai biết được cậu ngủ ở đây? Nếu ngủ cùng tôi thì tôi đã gọi cậu dậy sớm hơn được rồi?

Cậu thở dài đứng dậy, phơi nắng cả một buổi chiều da cậu đã bắt đầu thấy rát rồi. Hắn đi ở phía trước nhìn cậu đang thần người đi ở phía sau cười.

- Đi ăn tối, nghe nói tối nay người ta đốt lửa trại.

Văn Toàn ngẩng đầu nhìn.

- Thật sao?

Ngọc Hải không trả lời, bước đi ở phía trước thẳng hướng nhà nghỉ đi tới, Văn Toàn vội chạy theo ở phía sau.

- Này, sao không trả lời? Anh lừa tôi đấy hả Quế Ngọc Hải?

Nhà nghỉ gần biển, đồ ăn đều là hải sản tươi sống. Văn Toàn cẩn thận bóc một con cua bỏ vào bát, lại bất cẩn để gai cua đâm vào ngón tay. Ngọc Hải lườm cậu một cái.

- Cậu thật hậu đậu.

Cậu lại lừ hắn.

- Anh giỏi thì làm đi.

Hắn trả lời.

- Tôi không thích ăn cua.

Cậu bĩu môi.

- Đừng nói là anh sợ bẩn tay? Hay sợ gai cua đâm vào ngón tay?

Hắn không trả lời, cậu xùy một tiếng, nhưng hình như hắn thực sự không thích hải sản, cả bữa ăn đều ăn rất ít. Cậu bóc thêm một con nữa, ngẩng đầu nhìn hắn.

- Có ăn không? Tôi bóc cho?

Hắn tỏ ra phiền hà, phẩy tay một cái.

- Thôi đi, không cần.

Cậu khi ăn rất từ tốn, rất chậm rãi phong thái cũng rất lịch sự. Tuy rằng gia cảnh của cậu ngay từ nhỏ đã không tốt nhưng cách hành xử lại khiến cho người khác không thể coi thường.

Ngồi ở trong khu nhà nghỉ cao hơn bãi biển vài met, qua cửa sổ nhìn xuống dưới thấy người ta đã bắt đầu đốt lửa trại, cậu quay đầu nhìn.

- Đã bắt đầu đốt lửa rồi sao?

- Cứ thong thả ăn đi.

Văn Toàn lau miệng.

- Không cần, tôi ăn no rồi.

Văn Toàn và Ngọc Hải đứng dậy thanh toán sau đó đi xuống bên dưới. Ở đây buổi tối vẫn còn khá nhiều khách du lịch lưu lại, họ thuê nhà nghỉ để ngủ qua đêm. Lửa trại này vốn là của người dân địa phương đốt để thu hút khách du lịch, cũng là để nhân dịp này bán những món đồ thủ công cho khách làm quà lưu niệm với giá cao để thu lợi nhuận.

Một đống củi lớn được chất lên, lửa phừng phừng bốc lên không trung khoảng vài met. Văn Toàn đứng ở gần một chút, ngẩng đầu nhìn lên không khỏi phấn khích. Quế Ngọc Hải bước tới, kéo cậu tránh xa ra một chút.

- Đứng gần vậy không thấy nóng à?

Cậu ngẩn ra nhìn, người dân địa phương cực kỳ thân thiện vây thành vòng tròn đi xung quanh đống lửa cùng vui vẻ hát, khách du lịch đứng ngoài người thì quay phim người thì hiếu kỳ nhìn ngắm.

Một vài cô gái bước ra, thân thiện kéo mấy người khách du lịch vào trong vòng tròn. Hắn lùi lại tỏ ý không muốn tham gia, cô gái kia giơ tay ra nhưng không kéo được hắn cho nên kéo luôn Văn Toàn ở bên cạnh vào. Người ta bắt đầu vui vẻ hát, cậu ban đầu có hơi bỡ ngỡ sau đó rất nhanh đã hòa nhập được.

Quay đầu nhìn thấy Quế Ngọc Hải đang một mình đứng ở bên ngoài, Văn Toàn chạy tới kéo cánh tay hắn.

- Mau vào đây.

Hắn lùi lại tránh khỏi cậu.

- Không thích.

Văn Toàn bắt được cánh tay hắn, cố chấp lôi vào bên trong. Vòng tròn người ngày càng đông, hắn bị đẩy phải cùng hòa nhập. Nhìn Văn Toàn đang cười tới đuôi mắt cũng sáng lên, ánh lửa bập bùng màu cam nhạt hắt lên trên mắt cậu đẹp đẽ.

Quế Ngọc Hải ngẩn người, Văn Toàn.... thật đơn thuần, nụ cười vô tư ấy mới trong trẻo làm sao. Cúi đầu nhìn, chẳng biết từ khi nào bàn tay cậu đã từ nắm cổ tay trở thành đan chặt vào bàn tay hắn, những ngón tay khăng khít không một kẽ hở, lòng bàn tay người kia mềm mại ấm áp.

Cảm giác lúc này chẳng hiểu sao lại dễ chịu tới như vậy, giống như sự yên bình chạm tới cả trái tim hắn. Ngọc Hải vô thức siết chặt những ngón tay, ở nơi cậu chẳng nhìn thấy khẽ mỉm cười.

.

Tới hơn mười giờ đêm mới trở lại nhà nghỉ, Văn Toàn mệt nhoài tắm rửa xong nằm lăn luôn ra giường. Quế Ngọc Hải khinh bỉ nhìn cậu.

- Cậu là heo sao? Buổi chiều đã ngủ nhiều tới như vậy rồi?

Cậu úp mặt vào gối, lủng bủng nói.

- Mặc kệ tôi.

Ngọc Hải đi vào phòng tắm, tắm rửa xong ra ngoài cậu đã ngủ rồi, úp mặt vào gối. Nhìn một bộ dạng của cậu, hắn tặc lưỡi.

- Nằm như vậy vẫn thở được sao?

Kéo tay cậu một cái lật người cậu dậy, hắn vừa nói.

- Nằm thẳng lại.

Văn Toàn hai mắt nhắm nghiền, hừ nhẹ một tiếng lật người nằm ngửa trở lại. Ngọc Hải tắt điện nằm lên giường, giờ này cũng khá muộn rồi. Nhà nghỉ chỉ cách biển một đoạn, buổi đêm vẫn nghe được tiếng sóng biển rì rào, Hắn vươn tay kéo cậu vào lòng mình, cậu theo bản năng liền đẩy ra gắt.

- Tránh ra.

Quế Ngọc Hải lại kéo cậu vào lòng, để đầu cậu thuận theo gối lên tay hắn.

- Nằm yên đi, chỉ ôm thôi mà.

Cậu mở mắt ra, trừng trừng nhìn hắn.

- Thật là chỉ vậy không?

Quế Ngọc Hải nói lại.

- Nói tôi biến thái, chính cậu mới là người đầu óc lúc nào cũng đen tối.

Cậu hừ nhẹ một tiếng nhắm mắt lại.

Cả đêm hôm đó, Ngọc Hải thực sự không làm gì. Sáng hôm sau hai người phải lục ục dậy từ sớm, thứ hai đến lại phải đi làm. Quần áo đã được nhân viên trong nhà nghỉ giặt sạch sấy khô, hắn trực tiếp lái xe thả cậu ở trường quay rồi cứ như vậy lái tới công ty luôn.

Quốc Khang nhìn thấy cậu liền cười.

- Hôm qua đi biển à?

Cậu giật mình, tưởng anh nhìn thấy cậu ở biển liền hỏi.

- Sao anh biết ạ?

Quốc Khang cười đùa.

- Đen hẳn đi.

Văn Toàn xấu hổ cười cười. Thực chất đóng phim đâu có ngày nghỉ, hôm qua Tuy Phong gọi điện cho cậu nói không phải tới quay. Ngày khởi chiếu cũng sắp tới rồi, đạo diễn cũng có vẻ căng thẳng, hai mắt thâm quầng. Nói thật chứ cũng thật thương anh đạo diễn, tuổi còn trẻ mà sống chẳng khác gì ông già, hai mắt lúc nào cũng thâm quầng lại, công việc bận mải tới không ngẩng đầu lên được.

Diễn viên không có cảnh quay thì còn có thể nghỉ ngơi chứ quay phim mà không có đạo diễn thì phải thế nào?

Mà, chẳng giống như ai đó, ở chức vụ cao nhưng lúc nào công việc cũng thanh nhàn. Có chăng thì là do số của hắn ta sướng mà thôi. Văn Toàn cắn môi thở dài, rốt cuộc ở đời này có còn công bằng hay không chứ?

Nhìn Quốc Khang diễn từng cảnh quay, cậu vô thức mỉm cười. Người đàn ông này bao năm rồi vẫn luôn nỗ lực hết mình như vậy, anh ấy cho dù làm bất cứ việc gì cũng đều cố gắng để nó trở nên hoàn hảo nhất.

Quốc Mỹ lật đật chạy qua, sắp tới cảnh quay của Tô Minh Châu rồi nên phải tới gọi hắn, chỉ lát sau hắn đã đến.

Lợi thế của Minh Châu là chiều cao, chỉ cần hắn xuất hiện từ xa đã gây được sự chú ý. Dáng người cao lớn cho nên y phục trên người cũng được tôn lên, Tô Minh Châu vừa cài lại tay áo vừa bước tới chỗ Tuy Phong. Hai người thảo luận một chút sau đó bắt đầu bấm máy.

Tô Minh Châu và Quốc Khang  cùng nhau diễn cảnh ngồi trên một ghế đá trong khuôn viên vườn cây, chuyện trò vài chuyện của nam chính với nữ chính. Quốc Khang đứng nhìn người đàn ông kia ngồi ở trên ghế, cảm giác vững chãi an toàn. Anh một vài bước bước tới thật tự nhiên ngồi bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn ánh mắt liền chạm tới được con ngươi đen thẳm của hắn, anh mỉm cười.

Nụ cười ấy, thật sự tinh khiết hệt như sương sớm vậy. Minh Châu ngẩn người, có phải hay chăng hắn đã lỡ đắm chìm vào trong nụ cười ấy, vô thức giơ tay chạm nhẹ vào mi mắt người kia khiến anh giật mình sửng sốt mở to mắt nhìn hắn

- Cut!

Hồ Tuy Phong ngay cả một tiếng hô cut cũng không còn dứt khoát được, anh ngồi ở trên ghế giơ ngón tay máy móc chỉ vào hai người.

- Tô Minh Châu, cậu đang làm cái gì vậy hả?

Hắn thức thời định thần lại nhưng không trả lời chỉ quay đầu nhìn Quốc Khang nói.

- Xin lỗi.

Anh khẽ cười.

- Không có gì.

Văn Toàn nhìn hai người bọn họ, vô thức rũ mi. Chuyện tình cảm mà báo chí nói cả hai bên không hề xác nhận, nhưng là hình như quan hệ của bọn họ thực sự là thật rồi. Cái cách mà anh Quốc Khang nhìn Minh Châu không giống với cách anh ấy nhìn cậu và những người khác, mà là một ánh nhìn rất đặc biệt. Tựa như vô vàn màu sắc cũng đậu lại trong con ngươi ấy vậy, lấp lánh mong chờ.

Bất giác ở trong lòng liền chùng xuống, cảm giác rất khó diễn tả, lại có chút ích kỷ không cam tâm. Trước kia khi anh đứng trên sân khấu vạn người yêu mến cậu cũng không thấy cảm giác này, bởi vì thứ tình cảm đó chỉ đến từ phía họ thôi, Quốc Khang không hề đáp lại.

Nhưng hiện tại trước mặt người đàn ông này, cái loại tình cảm kia dường như lại tới từ phía anh mà xuất phát, là trong lòng anh thật sự đang để ý tới người này.

Văn Toàn mím môi, cố gắng bao lâu ở trong đời ước mơ của cậu cũng chỉ là được cùng anh đứng chung một sân khấu, mong ước có thể cùng anh sánh vai. Nhưng hiện tại, khi mỗi ngày được gặp anh thế này giữa hai người lại tồn tại thứ khoảng cách không thể chạm tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro