Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17. Biển

Văn Toàn có một chút men rượu vào người thành ra đêm ngủ cũng ngon hơn nhiều, thẳng tới khi trời sáng Quế Ngọc Hải lay lay cậu.

- Dậy đi.

Văn Toàn trở mình vùi đầu vào chăn càu nhàu.

- Im miệng để tôi ngủ.

Hắn trực tiếp giật chăn ra khỏi người cậu, cũng chẳng buồn nhìn một cái bước xuống giường.

- Dậy nhanh lên, chúng ta đi biển.

Cậu mắt nhắm mắt mở tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại.

- Anh nói cái gì?

Ngọc Hải buộc lại đai lưng của áo ngủ có phần xộc xệch, nhìn cậu nói.

- Hôm nay chúng ta đi biển.

Cả tuần mới được ngày chủ nhật còn muốn cướp của cậu, Văn Toàn hừ nhẹ một tiếng nhắm mắt lại, giả như không nghe thấy Quế Ngọc Hải nói gì. Hắn buộc xong đai lưng, bước tới kéo cánh tay cậu.

- Nhanh lên, dậy mặc quần áo.

Cậu nằm lì ra ở trên giường, mắt nhắm nghiền.

- Tôi không đi, anh thích thì đi một mình đi.

Hắn lấy quần áo trong tủ, sau đó thư thả bước vào phòng tắm, thản nhiên bỏ lại một câu.

- Nếu bước ra cậu vẫn chưa tỉnh, tôi sẽ giúp cậu tỉnh hẳn thì thôi.

Sau đó còn không quên liếc người kia một cái, đê tiện cười.

- Mà cách của tôi, chắc chắn đặc biệt hơn người khác.

Tiếng cửa phòng tắm sập lại, cậu ngồi dậy mặt tối sầm. Con mẹ hắn, ở với một kẻ não toàn tinh trùng như hắn người cậu cũng sắp biến thành cái giẻ rách rồi, gì hắn cũng kiếm cớ để làm cho được.

Thay quần áo rồi ăn sáng cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, tới lúc ra khỏi nhà cũng là tám giờ sáng rồi. Văn Toàn tựa đầu vào cửa xe, tranh thủ ngủ một giấc. Ngọc Hải nhìn cậu qua gương chiếu hậu, nhạt nhẽo nói.

- Làm gì mệt mỏi vậy?

Cậu nhắm mắt nhưng chưa ngủ, nghe được giọng người kia bên tai cũng không mở mắt ra, lủng bủng nói.

- Làm chuyện đó nhiều cũng tốn sức lắm đấy.

Hắn cợt nhả cười.

- Không phải người tốn sức là tôi sao? Cậu chỉ việc nằm một chỗ mà hưởng thụ.

Cậu mở mắt ra, trừng trừng nhìn hắn.

- Tốt như vậy thì từ mai đổi chỗ đi.

Hắn vô tư cười.

- Được thôi.

Cậu ngậm miệng, gã đàn ông này đúng là biến thái quá mức rồi. Chỉ tưởng tượng tới cảnh hắn ta nằm dưới thân cậu mà uốn éo cậu đã nổi hết cả da gà.

- Bỏ đi, xem như tôi chưa nói gì.

Quế Ngọc Hải khoái chí cười ha hả, Văn Toàn trước nay luôn được cái mồm là mạnh bạo hơn người, còn lại da mặt vẫn còn mỏng lắm. Chạy xe hai tiếng đồng hồ cũng tới được biển, bãi cát trắng trải dài dọc bờ biển, sóng từng đợt xanh biếc đánh vào bờ, mỹ cảnh này thật sự đáng được thưởng thức.

Văn Toàn cởi dày, dùng chân trần bước trên mặt cát, cát ẩm ướt len lỏi qua từng kẽ ngón chân. Cậu vui vẻ cười, bước lấn sâu hơn vào những con sóng mặc cho nước biển làm ướt cả gấu quần.

Ngọc Hải bước ở phía sau, nhìn theo bóng lưng người phía trước khẽ cười nói lớn.

- Tưởng cậu không thích biển.

Văn Toàn quay lại nhìn hắn một cái không muốn nói sau đó lại quay đầu bước tiếp trên bãi biển. Gió mằn mặn tạt vào đuôi mắt làm cho tỉnh ngủ, nắng hôm nay đẹp như vậy thật khiến người ta càng thêm yêu thích. Dáng người bị nắng biển hắt vào đổ dài trên cát, hắn ở phía sau ngắm nhìn cảm thấy cậu lúc này thật cự kỳ vui vẻ.

Người con trai này bình thường sẽ rất vô tư, cảm thấy những thứ xung quanh tốt đẹp sẽ lập tức vui vẻ, quên ngay được cả sự đời. Nhìn lúc này mà xem, ánh mắt của cậu khi nhìn những con sóng có thể thoải mái tới cỡ nào. Bỗng nhiên lại nhận ra, khi ở bên hắn cậu có được bao nhiêu phút giây là vui vẻ? Nguyễn Văn Toàn đến bên hắn không phải là tự nguyện, là hắn đã ép buộc cậu. Liệu có phải ngay từ giây phút đó hắn đã phá vỡ đi sự bình yên trong cuộc sống của người con trai ấy?

Việc hắn làm có phải là tội lỗi hay không?

Ngang nhiên xen vào cuộc sống của cậu, bóp méo nó phải chạy theo quỹ đạo của mình? Chưa bao giờ để ý xem khi ở bên hắn cậu có bao nhiêu là áp lực, bao nhiêu là tổn thương.

Văn Toàn quay đầu, nhìn thấy Quế Ngọc Hải đang nhìn mình chằm chằm như vậy liền lớn tiếng.

- Này!

Hắn ngẩng đầu nhìn, thanh âm của cậu bị sóng biển đánh tan hòa thành một giọng nói trong trẻo xa xăm như tiếng gió. Người con trai đứng ở hướng biển, gió từ ngoài khơi xa thổi tung lọn tóc cậu, đuôi mắt trong veo híp lại nhìn hắn.

- Rủ tôi đi biển mà chính anh lại đứng như trời trồng ở đó sao?

Nhìn một thân quần áo sạch sẽ chỉnh tề như của hắn, giống là đang đi đám cưới hơn là đi biển. Hắn bỏ hai tay trong túi quần, thủng thẳng nói.

- Không cần quan tâm tôi.

Ngọc Hải quay đầu định bước về phía sâu bên trong bãi cát, Văn Toàn lại nhanh chân chạy tới bắt được cánh tay hắn kéo về phía biển, giầy da dưới chân hắn đạp vào sóng ướt nước.

- Này, làm gì thế?

Văn Toàn chun chun mũi.

- Anh có vấn đề hả? Đi biển mà không xuống biển thì đi làm gì?

Quế Ngọc Hải giật tay ra.

- Kệ tôi.

Cậu vẫn bám lấy cánh tay hắn kéo hắn về phía biển, giầy dưới chân đạp vào nước ướt sũng, nước biển bắn cả lên trên đầu gối. Hai người giằng co, cuối cùng ngã xuống nền cát.

Cát ẩm ướt ở dưới lưng, ngã một cú cũng chẳng đau đớn. Văn Toàn mở mắt nhìn, thấy hắn đè lên người cậu. Nắng nhạt ở ngay trên đầu, phủ khuôn mặt hắn vào một mảng xám nhạt. Bất chợt nhận ra, nhìn từ góc này Ngọc Hải thật đẹp, một vẻ đẹp nam tính có chút ngông cuồng, lại có chút trầm lắng, từng góc cạnh trên khuôn mặt đều cực kỳ sắc nét.

Văn Toàn mở to mắt nhìn, sóng đánh tới bắp chân hai người ướt sũng. Khung cảnh lúc này có chút không được tự nhiên, cậu ngẩn người tầm mắt ngay ở phía trước bờ môi hắn. Phía dưới đầu gối hắn chen vào giữa hai chân cậu, chậm rãi ma sát. Cậu nghiến răng, đẩy mạnh hắn ra khỏi người cậu.

- Đê tiện.

Hắn cười cợt.

- Là tự cậu thôi.

Cậu đi về phía đất liền hắn cũng đứng dậy đi theo cậu, quần áo cả hai đều ẩm ướt. Bên trên có một khu nghỉ dưỡng xây dựng theo phong cách tự nhiên, sàn mái và cột đều được làm từ gỗ, vật dụng thiết kế lấy cảm hứng từ thiên nhiên cực kỳ hài hòa.

Cả người ẩm ướt khó chịu, cậu bước vào mua hai bộ đồ lửng rồi đi tìm phòng tắm. Vừa mới bật vòi nước đã nghe được tiếng lạch cạch từ chốt cửa, cậu tức mình quát.

- Quế Ngọc Hải cút đi.

Bên ngoài khe khẽ cười.

- Lần này có thông minh hơn.

Cậu lầm bầm.

- Ông đây còn chưa bị đần.

Phải một lần tất nhiên bây giờ đi tắm đều phải chốt cửa cẩn thận, ở với loại lang sói như Quế Ngọc Hải sểnh ra lúc nào đều có thể bị ăn lúc đó. Tắm vào buổi sáng có chút rùng mình, cậu nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, ở nhà tắm này không có khăn bông lau tóc, nước nhỏ thành giọt chảy xuống vai.

Lúc đi ra ngoài thấy hắn đã ngồi ở ghế đá bên ngoài, ghế đá bằng bê tông nhưng được làm theo hình mô phỏng một khúc gỗ nhìn qua rất đẹp, cậu bước tới ngồi đối diện hắn. Quế Ngọc Hải vứt cho cậu một chiếc khăn bông, cậu cầm lấy hỏi.

- Ở đâu ra vậy?

Hắn trả lời.

- Tất nhiên là mua.

Nhà nghỉ này cũng thật biết cách kiếm tiền của khách, trong phòng tắm không có khăn bông ngược lại chỗ bán đồ thì có. Quần áo Ngọc Hải đang mặc trên người là Văn Toàn mua cho, một bộ đồ hoa màu vàng nhạt cùng màu với bộ cậu đang mặc trên người. Dáng người của hắn rất hợp, khi mặc âu phục thì tỏa ra một loại khí thế hơn người, cực kỳ lịch lãm. Nhưng tới lúc mặc những bộ đồ như thế này thì lại thật trẻ trung.

Cuối cùng cũng có thể hiểu, bí quyết vạn người mê của người đàn ông này ngoài do cái bên dưới thì cũng là do khuôn mặt và thân hình bên trên nữa.

Ngọc Hải thấy Văn Toàn nhìn mình chằm chằm như vậy liền nhíu mày.

- Nhìn gì vậy?

Cậu cầm menu lên xem.

- Không có gì

Hắn cười cười nhìn cậu.

- Đừng nói là mê tôi rồi?

Cậu ngước lên nhìn hắn.

- Sáng như vậy rồi anh vẫn chưa tỉnh ngủ sao?

Gọi ra một phần đồ uống và một phần ăn nhẹ, cả hai người vừa thư thả ăn uống vừa ngắm cảnh bên ngoài, thi thoảng lại cãi nhau vài câu. Gió biển rì rào đánh tới, vài con sóng biếc thi nhau đánh vào bờ, khách du lịch bắt đầu tản ra bờ biển tắm, khung cảnh thật nhộn nhịp người.

Quế Ngọc Hải quay đầu, cậu đang ăn. Cậu không có thói quen ăn nhanh, rất từ tốn nhưng chậm rãi. Cứ để cậu ăn như thế có thể ăn được rất nhiều, dù sao cậu ấy hiện tại cũng đang ở tuổi lớn, ăn nhiều một chút sẽ tốt hơn.

Thuê một phòng trong khu nhà nghỉ, Ngọc Hải cầm chìa khóa trên tay xoay xoay vài vòng nhìn cậu cười.

- Nguyễn Văn Toàn, có muốn đi ngủ không?

Cậu đần mặt ra nhìn hắn.

- Không muốn.

Hắn giả bộ cười.

- Sao vậy? Sáng nay gọi còn không chịu dậy?

Văn Toàn vẫn đứng lì ra ở chỗ cũ, lạnh nhạt nói.

- Nhờ phước của anh hiện tại tôi cực kỳ tỉnh táo.

Hắn ha hả cười cầm chìa khóa đi về phòng, quả nhiên hắn đi ngủ thật. Buổi sáng gọi người ta dậy chạy xe tới đây, nghịch nước biển ướt xong tắm một phát rồi thuê phòng đi ngủ. Quế Ngọc Hải, con mẹ nhà anh sống cũng thật khác người.

Cho dù buồn ngủ cũng không thể về phòng, Văn Toàn đi ra ngoài tìm chỗ chơi. Biển vừa gần với trung tâm thành phố lại vừa nổi tiếng với bãi cát trắng trải dài tuyệt đẹp, hôm nay là ngày nghỉ cho nên lượng khách du lịch tới đây rất đông.

Dọc theo bờ biển cũng thấy được rất nhiều mỹ nữ ăn mặc mát mẻ đi lại, Văn Toàn thở dài, kỳ lạ là giờ này hắn lại nằm ở phòng mà đi ngủ đấy.

Nhưng mà nói là nói đùa vậy thôi, hắn vốn thuộc loại người tuy dục vọng cao nhưng lại không phải như những gã đàn ông biến thái bên ngoài. Dù sao mỹ nữ muốn được trèo lên giường của hắn cũng nhiều như vậy, mắt hắn cũng không tới nỗi thèm khát những cảnh này. Cái này có phải được gọi là biến thái cũng có đẳng cấp không nhỉ?

Mua một trái dừa tươi trong gian hàng ở bãi biển, cậu chọn một chiếc dù tới ngồi nghỉ. Gió biển hiu thiu thổi, ôm một trái dừa ngồi ngắm cảnh xem ra cũng không tệ, bõ một ngày nghỉ cùng hắn chạy tới đây. Hiện tại thế này xem ra cũng được gọi là đang hưởng thụ rồi.

Tranh thủ ở đây cũng có thể ngủ được một giấc, Văn Toàn uống hết một trái dừa, no tới bụng cũng căng lên sau đó nằm ngả người ra ghế nhắm mắt lại, mượn của ông chú gần đó một tờ tạp chí úp lên mặt. Vừa mới thiu thiu chưa kịp ngủ đột nhiên có ai đó vuốt ve ngực mình, cậu bực mình giật tờ tạp chí ra khỏi mặt giương mắt nhìn.

Trước mặt cậu là một cô gái mặc trên người bộ đồ tắm khá mát mẻ, thân hình quyến rũ, khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, mái tóc nâu dài buông khẽ trên vai. Thật sự là đẹp tới mê người, chỉ là trong hoàn cảnh hiện tại cậu mở mắt nhìn cô, không khỏi ngạc nhiên.

- Cao Mỹ Liên?

Cô gái kia dường như nhìn thấy mặt cậu cũng không khỏi sửng sốt, bàn tay đang vuốt ve ngực cậu cũng chợt khựng lại.

- Văn Toàn?

Mỹ Liên trước kia là một cô gái gọi trong bar Mê Hoặc, tính cách khá phóng khoáng cho nên đối với cậu cũng không gọi là thân nhưng nói chung là quan hệ cũng khá. Nhìn thấy Văn Toàn, cô không khỏi thất vọng ngồi luôn xuống nền cát bên cạnh chiếc ghế của cậu.

- Tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là cậu.

Văn Toàn nhìn cô hỏi.

- Sao cô lại ở đây?

Thường thì những ngày nghỉ người ta thường kéo tới quán bar rất nhiều, gái gọi như cô ấy lúc này đáng ra phải đang ở Mê Hoặc mới đúng. Cô quay đầu nhìn quanh tìm kiếm gì đó, vừa nhìn vừa trả lời.

- Tôi bỏ việc rồi.

Văn Toàn ngạc nhiên.

- Bỏ rồi sao?

Thật ra Mê Hoặc là bar hàng đầu của Hà Nội, gái gọi làm việc trong đó phải có nhan sắc mới được vào. Hơn nữa mức thu nhập cũng cao, không nghĩ tới Mỹ Liên sẽ nghỉ việc. Cô chẳng bận tâm tới cậu vừa quay đầu tìm vừa hỏi.

- Cậu không có thuốc lá sao?

Văn Toàn trả lời.

- Tôi không hút thuốc.

Cô đứng dậy đi về phía ông chú vừa rồi cậu mượn tờ tạp chí, xin một điếu thuốc rồi quay lại. Cô gái trang điểm rất tỉ mỉ, môi đỏ ngậm điếu thuốc, lát sau phả ra một làn khói nhạt bị gió biển thổi tạt đi. Văn Toàn không thích mùi thuốc lá cho nên cố tình ngồi lùi ra một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro