Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16. Thịt nướng, thịt nướng

Theo sự chỉ dẫn của Văn Toàn, hai người tới một cửa tiệm bình dân trên đường mười bảy. Cửa tiệm nằm trong một con hẻm nhỏ, xe hơi không thể tránh nhau được. Cậu e ngại nhìn hắn.

- Chắc anh phải đậu xe ở ngoài này rồi.

Quế Ngọc Hải có chút không quen, nhìn con đường đầy rêu phong như vậy đã không muốn bước xuống. Hắn quay đầu nhíu mày với cậu.

- Nhất thiết phải ăn ở đây sao?

Văn Toàn ngại ngùng.

- Đây là cửa tiệm ngon nhất mà tôi biết rồi.

Hắn nói.

- Tôi biết nơi khác ngon hơn.

Văn Toàn biết những nơi mà hắn đến luôn là những nhà hàng sang trọng, đồ ăn xa xỉ bậc nhất, cậu ủy khuất nhìn hắn.

- Tôi không có nhiều tiền.

Ngọc Hải bình thản nói.

- Tôi có.

Cậu ngậm miệng ngồi lì ở trên xe, không có vẻ gì là muốn tới nơi khác, bữa ăn này là cậu muốn mời hắn. Ngọc Hải bất đắc dĩ tháo dây an toàn.

- Thôi được rồi.

Hai người xuống khỏi xe, vừa bước chân xuống giầy da đắt tiền đã bị rêu phong bám, hắn thoáng nhíu mày khó chịu nhìn. Cậu đứng ở bên kia xe thấy vậy cũng cực kỳ áy náy, còn tưởng hắn sẽ lập tức bỏ về không nghĩ tới băn thực sự quay người bước sâu vào trong con hẻm.

Cửa tiệm một đường đi sâu vào bên trong, ngoài cửa chỉ có một tấm biển đã rỉ sét ghi cái tên gì cũng nhìn không còn rõ nữa. Một ông lão dẫn theo cháu trai từ trong tiệm bước ra, chắc là mới ăn xong rồi nhìn thấy Ngọc Hải đứng ở ngoài cửa tiệm một thân âu phục sạch sẽ không khỏi hiếu kỳ mà chăm chú nhìn.

Văn Toàn bước tới sau hắn, kéo cánh hắn bước vào trong. Ở bên trong so với bên ngoài sạch sẽ hơn một chút nhưng vẫn không tránh được mùi dầu mỡ ám vào không khí, trên bàn cũng có vết dầu bám lại. Quế Ngọc Hải  có chút chần chừ nhưng nhìn thấy Văn Toàn đã chọn một chỗ ngồi rồi cũng miễn cưỡng ngồi xuống bên đối diện.

Chủ quán là một bà thím có thân hình khá nặng nề, ăn to nói lớn bước ra đặt một tay lên lưng ghế của hắn vui vẻ cười hỏi.

- Hai cậu thanh niên trẻ này ăn gì nào?

Cậu ngẩng đầu nhìn bà cười.

- Cho cháu hai phần thịt nướng.

Chủ quán vui vẻ, lại là người nhiều chuyện nên nói thêm dăm ba câu nữa rồi mới đi vào. Cậu dùng giấy lau bát đũa trước mặt không ngẩng đầu nói với hắn.

- Tôi mới đóng phim, còn chưa có tiền không thể dẫn anh tới nơi tốt hơn được.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy bát vừa được cậu lau xong mang về phía mình, cánh tay của người phụ nữ vừa rồi đặt sau lưng ghế hắn khiến hắn khó chịu.

- Không phải nói nữa.

Cũng không nghĩ tới nhìn thấy một cửa tiệm tồi tàn như thế này hắn vẫn đồng ý bước vào. Thật ra với điều kiện như của hắn thì phải tới một nhà hàng sang trọng hơn, chỉ là cậu không có đủ tiền. Giữa hai người chẳng có chuyện gì để nói, Quế Ngọc Hải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mi mắt hờ hững rũ xuống nhìn từng cơn gió nhẹ lướt qua giàn thường xuân bên ngoài.

Văn Toàn chăm chú nhìn hắn, Quế Ngọc Hải nếu không nổi giận, nếu không nhếch miệng cười khinh thường người khác, nếu không nói ra mấy lời khó nghe thì cũng không đến nỗi đáng ghét. Nếu như hắn cứ trầm lặng như bây giờ thì cũng chẳng đến nỗi tệ. Người đàn ông này nếu không lăng nhăng, nếu không bỉ ổi đê tiện, nếu không biến thái, nếu không...

Ừm, mà bấy nhiêu đó cũng đã xấu xa hết phần thiên hạ rồi.

Đồ ăn được dọn ra, một phần thịt ướp, vỉ nướng và rau sống, một chai rượu gạo. Chủ quán vui vẻ bày đồ ăn ra, trước khi đi lại vẫn không quên chuyện trò thêm vài câu nữa. Văn Toàn biết Ngọc Hải không quen, những thứ này chắc chắn chưa từng đụng cho nên nhanh tay cầm lấy kẹp mang thịt nướng đặt lên vỉ trước.

Nồi nướng bên dưới nóng rực, thịt vừa chạm vào vỉ đã phát lên tiếng xèo xèo, từng thớ thịt khẽ co lại khói trắng chợt bay lên. Quế Ngọc Hải tựa người ra sau ghế nhìn, từng giọt mồ hồi trên trán cậu chậm rãi chảy xuống cằm, xuống ngực, khuất sau cổ áo nửa kín nửa hờ. Hắn nheo mắt nhìn, so với thịt nướng trên vỉ nhìn cậu còn ngon mắt hơn.

Hắn đột nhiên bắt lấy cổ tay Văn Toàn, nhìn cậu khe khẽ cười.

- Hay là khỏi cần ăn đi, về nhà chúng ta làm một hiệp là được rồi.

Cậu trợn mắt lườm hắn, giật cổ tay ra khỏi hắn. Người đàn ông này, thật sự nghiêm túc cũng không được lâu. Thịt trên vỉ nướng một lúc mới chín, cậu cầm đũa gắp miếng đầu tiên bỏ vào bát hắn.

- Miếng đầu tiên cho anh đấy.

Quế Ngọc Hải gắp miếng thịt lên, săm soi nhìn.

- Nguyễn Văn Toàn, cậu có biết nướng thịt không vậy? Cháy rồi này.

Văn Toàn nhìn hắn.

- Chỉ hơi quá tay một chút thôi, anh chê bai gì chứ?

Hắn nhìn miếng thịt thật lâu, chần chừ một chút cũng cho vào trong miệng nhai nhai một cách máy móc. Cậu khinh bỉ nhìn.

- Đừng nói là anh chưa từng ăn thịt nướng đi?

Hắn không trả lời, thư thả đặt đũa xuống.

- Cũng tạm được.

Cậu bĩu môi, đúng là kiểu người chưa từng ăn thịt nướng. Cậu gắp một miếng thịt vừa chín cho vào lá rau đắng gói lại, chấm một ít nước chấm đưa về phía hắn.

- Ăn thịt nướng phải ăn thế này cơ mà.

Quế Ngọc Hải nhìn Văn Toàn mang thịt nướng được gói cẩn thận giơ ra trước mặt mình, như thế này không phải là đang câu dẫn sao. Hắn khẽ nhếch miệng, rất nhanh vươn người tới trước cắn lấy miếng thịt trên tay cậu, đầu lưỡi liếm nhẹ một cái trên ngón tay cậu.

Cậu giật mình trợn tròn mắt, sau đó ngẩn ra nhìn hắn đang ung dung nhai nhai miếng thịt trong miệng. Tới lúc định thần lại mới cắn răng căm giận, cậu thật đúng là đồ ngốc.

Bữa cơm bình dân đơn giản, nhưng không khí lại thật yên bình. Chẳng có những xô bồ náo nhiệt, cũng chẳng phải những bữa tiệc xã giao với đối tác. Có thể ngồi ở đây như thế này, nhìn cậu chậm rãi nướng từng miếng thịt bỏ vào trong bát của hắn. Bất giác lại nhận ra, khoảng thời gian giống như thế này trước nay hắn chưa từng trải nghiệm.

Trước nay chỉ từng nghĩ dùng một chút thủ đoạn có được cậu khiến cho tiểu tử này biết thế nào là trời cao đất dày, hay chỉ để hiên ngang chứng minh cho Phạm Tiến Đạt biết không ai là hắn không thể chiếm đoạt đượcồi sau đó giống như những tình nhân trước đây có thể thẳng tay vứt bỏ.

Nhưng là, hiện tại khi có được cậu rồi, chẳng hiểu sao lại không muốn buông ra. Người con trai này giống như một khối pha lê nhiều cạnh vậy, ở dưới mỗi góc cạnh sẽ phát ra một thứ màu sắc khác nhau mà cố gắng thế nào cũng không thể hiểu hết, càng hiểu lại càng hứng thú muốn biết nhiều hơn.

- Này!

Quế Ngọc Hải ngẩng đầu nhìn, thấy Văn Toàn đang xua xua trước mặt hắn.

- Làm gì ngẩn ra vậy?

Hắn định thần lại, quay trở về bộ dạng thường ngày cộc lốc hỏi.

- Chuyện gì?

Cậu cầm một chai rượu và một cái ly.

- Có muốn uống không?

Hắn híp mắt nhìn thứ chất lỏng màu trắng ngà trong chai trên tay cậu, có chút ghét bỏ hỏi.

- Cái gì vậy?

Cậu bĩu môi khinh bỉ nhìn hắn, tự tay rót một ly rượu.

- Rượu gạo mà cũng không biết sao? Anh ở đâu rơi xuống vậy.

Văn Toàn uống một ly rượu, bắt chước các lão nhân mà khà mạnh một tiếng bộ dạng cực kỳ sảng khoái. Quế Ngọc Hải chỉ im lặng nhìn, hoàn toàn không có ý sẽ đụng tới. Cậungẩng đầu nhìn hắn.

- Có muốn uống không?

Hắn phất tay.

- Không cần.

Cậu khẽ xùy một tiếng.

- Thật không biết thưởng thức.

Rượu gạo có nồng độ rất thấp, uống hết nửa chai vẫn không vấn đề gì. Hai người gọi chủ quán tới thanh toán rồi ra về. Bên ngoài trời đã tối hẳn, đèn đường cao áp bên trên hắt vào con hẻm mà hai người đang đi. Đạp vào rêu phong dưới chân có chút trơn trượt, hắn vươn một tay bám vào bức tường bên cạnh lại nhận ra nó có chút ẩm ướt nên vội buông ra vừa đi vừa cằn nhằn.

- Sao trong này không có đèn đường chứ?

Cậu quay đầu nhìn hắn trả lời.

- Hẻm nhỏ như vậy người ta đâu có lắp đèn đường cho.

Đi một lát là tới xe của hắn đậu ở bên ngoài, hai người thẳng một đường trở về đều không nói chuyện. Văn Toàn tựa đầu vào xe ngủ, gò má hơi hồng. Ngọc Hải qua gương chiếu hậu nhìn vào cậu khẽ cười, không phải nói nồng độ của rượu đó rất thấp sao. Chạy xe một lúc là về tới nhà, hắn lay cậu dậy.

- Dậy đi.

Cậu mở mắt, mơ màng nhìn ra bên ngoài.

- Đã tới rồi sao?

Mở cửa xe lật đật đi ra, cậu vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng đi vào trong nhà. Quản gia ra đứng ở cửa cúi đầu chào, cậu chào lại một tiếng rồi đi lên lầu. Hắn đi ở phía sau, quản gia nhìn thấy hắn hỏi.

- Thiếu gia đã ăn gì chưa ạ?

Hắn trả lời.

- Tôi ăn rồi, giúp tôi pha một ly nước.

Quản gia đi vào trong bếp, lát sau mang ra một ly nước cam. Quế Ngọc Hải uống xong rồi mới đi lên phòng, cậu đang tắm, bên trong phòng tắm sáng đèn. Hắn bước tới nhìn chốt cửa, đứa ngốc đó không khóa bên trong.

Văn Toàn ngồi trong bồn tắm, nghiêng đầu tựa vào thành bồn nhắm mắt ngủ. Đột nhiên lại thấy nước trào lên tới ngang cổ, mặt nước dập dềnh. Mở mắt nhìn thấy Ngọc Hải đã bước vào trong bồn tắm cùng với cậu. Văn Toàn ghét bỏ nhăn mày, quay đầu gác một tay lên thành bồn tắm.

- Đừng có giở trò.

Hắn khẽ cười, tiến tới sát gần cậu, quấy rối cắn lên vành tai cậu.

- Lúc nãy tôi chưa ăn no.

Thanh âm của hắn phả vào cổ cậu, làm cậu khó chịu đẩy hắn ra.

- Đừng phiền nữa, tôi buồn ngủ.

Cậu tựa đầu vào thành bồn tắm tiếp tục ngủ, lát sau lại thấy cái gì đó cứ không yên phận chà xát ngực mình. Cậu mở mắt, tức giận nói.

- Anh làm gì thế?

Đáp lại hắn chỉ đê tiện cười.

- Tôi giúp cậu tắm.

Cậu hừ lạnh một tiếng quay đầu úp mặt vào cánh tay, bản tính con người của hắn vốn là như thế, cấm dục đối với hắn chẳng khác gì bắt nhà giàu ăn chay.

Hơn nửa tiếng sau mới có thể từ trong bồn tắm bước ra, Văn Toàn buồn ngủ vẫn phải cố chịu đựng đâm ra cáu kỉnh.

- Con mẹ anh, càng tắm càng bẩn.

Hắn vẫn ngồi ở trong bồn, ngẩng đầu nhìn cậu khẽ cười.

- Tới đây tôi giúp cậu tiếp tục tắm.

Cậu lườm hắn một cái, mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng, mệt như vậy hắn vẫn không tha. Vừa bước được tới giường đã thả người úp mặt xuống gối. Lát sau hắn đi ra, khăn bông vắt ở ngang vai đi lại ngồi xuống cạnh cậu. Thấy cậu nằm sấp úp mặt vào gối liền kéo cánh tay cậu.

- Dậy đi, tóc ướt không được ngủ.

Văn Toàn không trả lời, giả như không nghe thấy. Quế Ngọc Hải trực tiếp kéo cậu ngồi dậy.

- Đừng có lờ đi lời nói của tôi.

Văn Toàn ngồi trên giường nhắm mắt lại gật gù, Ngọc Hải úp khăn bông trên vai lên đầu cậu.

- Lau tóc đi.

Bị phiền tới bực mình, cậu mở mắt lau lau tóc sau đó bước xuống giường lấy máy sấy khô tóc. Quế Ngọc Hải đi ngủ trước rồi, nằm rất thẳng, chăn đắp tới ngang bụng. Cậu sấy khô tóc, sau đó tắt điện lên giường ngủ. Mới vừa đặt lưng xuống hắn đã quay đầu vươn tay về phía cậu.

- Tới đây tôi ôm một cái.

Cậu không mở mắt nói.

- Ôm xong thì làm gì?

Hắn khẽ cười.

- Cậu càng ngày càng thông minh ra.

Văn Toàn hừ nhẹ một tiếng.

- Nhờ phước của anh cả.

Hắn không nói gì nữa im lặng để cho cậu ngủ. Chẳng biết cả ngày hôm nay làm cái gì mà tỏ ra mệt mỏi vậy, mới nhắm mắt lại một lúc đã bắt đầu thở đều rồi. Văn Toàn trước khi ngủ đôi khi sẽ khẽ giật mình một cái rồi mới bắt đầu thở sâu, hơn nữa cũng không khó ngủ, nhắm mắt lại một lúc liền đã ngủ rồi.

Ngọc Hải nhìn cậu, ở dưới ánh đèn nhàn nhạt trong phòng nước da của người kia thật mịn màng. Chẳng phải loại mịn màng bởi phấn trang điểm như của con gái nhưng là loại cảm giác ấm áp và sạch sẽ khi chạm vào. Cậu rất đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết, giống như các thư sinh thời trung cổ. Ban đầu nhìn sẽ mang tới cảm giác rất hiền lành dễ gần nhưng chạm tới mới thấy được sự mạnh mẽ tuyệt đối trong tâm hồn cậu.

Thật sự... rất hấp dẫn. Khiến cho càng gần lại càng muốn được gần nhiều hơn. Nhưng càng chạm tới lại có cảm giác không thể chạm tới. Giống như có chút ấm áp, lại có chút lành lạnh. Ngọc Hải mím môi, giơ ngón tay muốn chạm vào mi mắt cậu, đột nhiên cậu hừ nhẹ một tiếng nhíu mày lại hắn lại vội vàng thu tay về.

Thật kỳ lạ, lần đầu tiên hắn muốn mà không thể chạm vào người khác, sợ sẽ phá vỡ đi giấc ngủ của cậu. Trước nay Quế Ngọc Hải chẳng bao giờ chịu quan tâm người khác như thế nào, hiện tại lại để ý tới giấc ngủ của một người con trai như thế. Sâu thẳm trong tâm hồn bỗng dưng trào dâng, một cảm giác lạ lẫm lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro