Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14. Mùi hương trên người cậu ấy

Quế Ngọc Hải nhất thời không nói gì, chỉ là lông mày nhíu càng thêm chặt. Văn Toàn nhìn hắn, chẳng vòng vo nhiều nữa trực tiếp nói.

- Nếu anh chịu giúp tôi chuyện này, sau này tôi tuyệt đối nghe lời anh.

Hắn hỏi.

- Chuyện gì?

Văn Toàn hơi chần chừ, ngón tay mân mê bấu chặt vào nhau. Cuối cùng giữa những do dự cũng nói thật.

- Đoạn clip trên mạng của anh Quốc Khang, anh có thể giải quyết được phải không?

Quế Ngọc Hải nheo mắt.

- Cậu muốn tôi giải quyết scandal cho Trà Thanh Quốc Khang?

Văn Toàn rụt rè gật đầu, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn đành đảo sang chỗ khác.

- Chuyện này nếu là anh thì sẽ chắc chắn giải quyết được.

BT vốn không phải công ty quản lý của Trà Thanh Quốc Khang, để Quế Ngọc Hải đứng ra giải quyết scandal cho anh ấy đúng là một điều ngớ ngẩn. Nhưng mà, không phải chỉ cần thỏa thuận với hắn như vậy là được rồi sao? Văn Toàn vốn là nghĩ như vậy, chẳng ngờ hắn lại hỏi.

- Nguyễn Văn Toàn, cậu rốt cuộc coi tôi là cái gì?

Cậu ngẩn người nhìn hắn, đụng phải ánh mắt chăm chú gay gắt của hắn nhất thời chẳng biết phải làm gì.

- Tôi...

Ngọc Hải ngồi dậy, đối diện hẳn với cậu. Ở trong ánh mắt kia của hắn chẳng thể nhìn ra được loại cảm xúc gì, hỏi.

- Trà Thanh Quốc Khang có gì tốt? Tại sao cậu lại yêu anh ta nhiều tới như vậy?

Văn Toàn ngậm miệng không nói, khe khẽ cúi đầu để tóc mái che đi ánh mắt của mình. Ngọc Hải nhìn cậu, chẳng biết là có nên nổi giận lúc này hay không nhưng trong lòng hắn thật sự khó chịu tới không chịu nổi.

Trước kia cậu tình nguyện trèo lên giường của hắn là để trả khoản nợ cho cha của mình hắn không nói làm gì. Nhưng hiện tại lại vì một người đàn ông khác mà ở trước mặt hắn chịu mở rộng hai chân. Cuối cùng là vì sao, Trà Thanh Quốc Khang có gì tốt hơn hắn khiến cậu yêu hắn tới điên cuồng si dại như vậy?

Thật muốn nổi giận, thật muốn hung hăng đánh người. Nhưng nhìn thấy người con trai trước mặt mình như vậy lại chẳng thể nào xuống tay.

Hắn không nói một câu nào nữa, bước xuống giường mặc quần áo đi ra ngoài. Lát sau phía dưới nhà có tiếng động cơ xe, cậu nhìn qua cửa sổ thấy xe của hắn vừa ra khỏi cổng biến mất vào màn đêm thăm thẳm bên ngoài.

Cậu chạm một tay vào thành cửa sổ, trong lòng hỗn độn vô vàn những suy nghĩ. Rốt cuộc tại sao hắn lại nổi giận, không phải trước nay hắn luôn thích trao đổi như vậy hay sao, cần gì phải hỏi xem cậu vì sao yêu Quốc Khang  như thế?

Còn cả, ánh mắt vừa rồi của hắn nữa. Ánh mắt đó rốt cuộc mang theo hàm ý gì. Có chút phẫn nộ, lại có chút giống như là... muộn phiền vậy. Văn Toàn giật mình, muộn phiền ư? Cậu đang nghĩ gì vậy, người như hắn làm gì có cái thứ cảm xúc mang tên là muộn phiền chứ?

Hơn mười hai giờ đêm ở bar Mê Hoặc, Tiến Đạt có chút cáu gắt chạy tới. Vừa mới vào đã nhìn thấy hắn đang ngồi giữa ba mỹ nhân, liên tục cười nói vui vẻ uống rượu. Đàn ông phong lưu đa tình thì cả đời này cũng chẳng thể thay đổi, dây dưa với Văn Toàn lâu như vậy có lẽ cũng chỉ là muốn thay đổi cảm giác một chút mà thôi. Dục vọng của hắn lớn như thế, một người con trai đối với hắn không bao giờ là đủ.

Anh bước qua những cặp trai gái đang cùng nhau vui vẻ nhảy trên sàn đi về phía Quế Ngọc Hải. Hắn ngồi ở nơi nhạc không quá ầm ĩ, ánh cầu ma cũng chỉ hắt tới một nửa, có lẽ lợi thế duy nhất là đèn khá tối mà thôi, những quý ông thường rất ưa địa điểm như thế này.

Một mỹ nữ vươn tay ôm lấy cổ hắn, mà sà vào lòng hắn.

- Tổng giám đốc Quế, anh thật đẹp trai quá.

Hắn cúi đầu nhìn cô nhếch miệng cười.

- Ai em cũng nói như vậy sao?

Mỹ nhân ủy khuất càng áp sát thêm vào ngực hắn, bàn tay không yên phận bắt đầu mân mê cúc áo sơ mi trên người hắn.

- Người ta chỉ nói như vậy với một mình anh thôi, trong lòng em anh lúc nào cũng là người đàn ông được ngưỡng mộ nhất, làm gì có người nào sánh được bằng anh.

Hắn khẽ cười, nâng ly nhấp một ngụm rượu. Gin có nồng độ rất cao, khi chảy qua cuống họng cảm giác như ruột gan cũng bừng cháy lên vậy.

Hắn về nước cũng được một thời gian, những mỹ nữ trong bar này đều truyền tai nhau về hắn. Người đàn ông vừa điển trai lại hào phóng, thật sự khiến người khác cũng phải phát điên. Cho nên được tiếp cận gần hắn thế này thật là may mắn, nếu có thể cùng lên giường với hắn thì chính là ân huệ rồi.

Mỹ nữ nhân cơ hội này càng áp sát lên người hắn, cố ý ép chặt bộ ngực lộ ra gần nửa lên cánh tay hắn. Hắn nhếch miệng, cúi đầu áp một tay lên ngực cô ta, mỹ nữ kia bỗng chốc liền đỏ mặt mềm nhũn ra tựa vào người hắn.

Phạm Tiến Đạt lúc này đã bước tới trước mặt hắn, liếc qua thấy cảnh kia cũng giả như không xem thấy gì chọn một ghế ngồi ở đối diện hắn.

- Cậu có hiểu được cảm giác nửa đêm rồi còn bị dựng dậy lôi đến đây không? Quế Ngọc Hải con mẹ cậu có chuyện gì cũng không nên tùy ý như vậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn anh, khe khẽ cười.

-Tiến Đạt, dù sao chúng ta cũng là bạn thân, anh không cần phải ngụy biện. Tuy Phong thì tôi không nói, nhưng đối với anh tới nơi như thế này không phải cũng được gọi là hưởng thụ sao?

Anh bất đắc dĩ cười, tự tay mình rót một ly rượu, vu vơ hỏi.

- Đã chán Nguyễn Văn Toàn rồi sao?

Hắn chợt khựng lại một chút, ở nơi ánh đèn tối như vậy chẳng thể nhìn rõ được ánh mắt của hắn, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại được vẻ bình thường cười nhạt.

- Cũng chỉ là một món đồ chơi, chơi chán rồi thì vứt.

Tiến Đạt nhấp một ngụm rượu vang, nghe hắn nói thế chỉ nhìn hắn nhếch miệng.

- Sợ rằng cậu sẽ chẳng vứt bỏ được.

Hắn không nhìn anh, nghĩ về người con trai kia chỉ hừ lạnh một tiếng nói.

- Tôi giống người sẽ lụy tình như vậy hay sao? Kẻ đần độn không có đẳng cấp, không biết phân biệt tốt xấu đó có gì mà không thể vứt bỏ?

Phạm Tiến Đạt lắc đầu.

- Chẳng phải là lụy tình, cũng không phải là không thể vứt bỏ, nhưng lỡ để một người bước vào trong tim sẽ thật khó để xua đi hình bóng người đó.

Quế Ngọc Hải quay đầu nhìn anh, thấy mi mắt anh chợt rũ xuống. Có lẽ, anh lại nhớ về người đó mất rồi. Trong nhóm ba người bọn họ Quế Ngọc Hải biết chỉ có Tiến Đạt là đã từng yêu, anh đã từng say đắm một người con gái, tiếc rằng vì không biết phải thổ lộ như thế nào anh đã lỡ để người đó rời xa. Đến khi ngoảnh đầu nhìn lại đã chẳng có cơ hội gặp lại nữa.

Hắn phong lưu đa tình là do dục vọng vốn có trong người, còn anh như vậy lại là để cố quên đi hình bóng người con gái đó. Thế nhưng, đôi khi trong những phút vô tình bỗng chốc anh lại chợt nhớ về người ta. Bỗng nhiên Ngọc Hải trở nên ngần ngừ, tình yêu là gì chứ, có thể khiến người ta biến mình thành kẻ ngốc hay sao?

Uống rượu tới quá nửa đêm, Tiến Đạt trở về trước. Hắn thì không muốn về nhà cho nên ôm mỹ nữ đi tìm phòng bao, quản lý giúp họ tìm được một phòng, mỹ nữ trong ngực nhiệt tình ôm lấy hắn. Hôm nay leo được lên giường của hắn ngày mai nhất định có cái khoe với người khác.

Đưa cho Ngọc Hải chìa khóa phòng, quản lý biết ý liền bỏ đi. Mỹ nữ ôm lấy hắn vào trong phòng, uống rượu nhiều như vậy trên người mùi cồn không khỏi nồng nặc, máu trong phế quản cũng sục sôi. Quế Ngọc Hải đẩy mỹ nữ xuống giường, sau đó đè lên người cô ta điên cuồng hôn xuống cổ. Mỹ nữ mê mẩn ôm lấy cổ hắn, tiếng rên rỉ nghe như mèo nhỏ kêu.

Mùi nước hoa trên người mỹ nữ thoảng tới bên cánh mũi, hắn bỗng nhiên nhíu mày, động tác đột ngột liền dừng lại. Mỹ nữ đang nhắm nghiền mắt tận hưởng, thấy hắn dừng lại thì ngẩng đầu nhìn.

- Sao vậy anh?

Hắn ngồi dậy, kéo lại cổ áo lãnh đạm nói.

- Mất hứng rồi.

Mỹ nữ kinh ngạc, không ngờ tới một người đàn ông dục vọng đã tới mức này rồi còn có thể dừng lại. Cô ta ngồi dậy ôm lấy sau lưng hắn, cố ý áp bộ ngực đầy đặn của mình vào lưng áo hắn.

- Sao lại vậy được? Anh thích gì nói em đều có thể chiều anh mà.

Cái cảm giác này, chẳng hiểu sao lại khiến hắn bực mình, mỹ nữ không những không làm hắn cảm thấy hứng thú mà càng làm hắn thêm ghét bỏ, hắn lớn tiếng quát.

- Con mẹ nó, không hứng nữa. Xuống khỏi giường của tôi ngay.

Mỹ nữ thấy hắn đột nhiên nổi giận, sợ hãi nhìn hắn.

- Tổng giám đốc Quế...

Hắn rút ra một tấm séc trắng vứt xuống giường.

- Cút khỏi đây ngay lập tức.

Mỹ nữ tiếc nuối muốn dỗ dành hắn vài câu, nhưng nhìn tới đuôi mắt đỏ ngầu của hắn cũng không dám lại gần, đành nhặt lấy tấm séc cho vào trong ngực bước xuống khỏi giường nhanh chóng đi ra ngoài.

Ngọc Hải nằm vật xuống giường, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy được trần nhà một màu đem thẳm. Con mẹ nó, mùi nước hoa của cô gái kia làm hắn khó chịu. Bao nhiêu năm xông pha tình trường, hắn chưa bao giờ bài xích với bất kỳ loại nước hoa phụ nữ nào hết, chẳng hiểu sao hôm nay lại cảm thấy khó chịu như vậy.

Chỉ là, so với mùi nước hoa đắt tiền của mỹ nữ kia Quế Ngọc Hải  hiện tại cảm thấy mình yêu thích mùi sữa bột trên người Văn Toàn hơn. Mùi trên người cậu con trai đó.

Bỗng chốc trong cơn điên loạn vì dục vọng, lại nghĩ tới khuôn mặt của cậu con trai đó, tự nhiên chẳng còn hứng thú gì với mỹ nữ dưới thân nữa, mọi cảm giác đều tiêu tan. Hắn lấy tay che lấy mắt mình, hắn rốt cuộc đang bị làm sao vậy. Tại sao trong những lúc như thế này lại đột nhiên nhớ về cái kẻ ngu ngốc đần độn đó.

Có phải hắn bị điên rồi không, ngang nhiên lại mang hình ảnh của cậu đặt ở trong đầu.

Lỡ để một người bước vào trong tim, sẽ thật khó có thể xua đi hình bóng người đó.

Câu nói của Tiến Đạt lại văng vẳng trên đầu, hắn bỏ tay ra mở mắt nhìn trần nhà một lần nữa. Không thể có chuyện hắn để Nguyễn Văn Toàn bước vào trong tim, nhưng không hiểu sao cậu con trai đó lại có thể khiến hắn không còn cảm thấy hứng thú với mỹ nhân như trước nữa.

Có phải đó chỉ là phản xạ theo cảm tính của con người hay không? Trước nay những kẻ khác đều tự nguyện tìm tới hắn mà đòi hiến thân chỉ mong được hắn yêu thương một lần trong đời, cậu con trai này được hắn cho thật nhiều thứ như thế vẫn bướng bỉnh không chịu quy phục. Có phải cảm giác khó chịu đó chỉ là do không có được nên mới sinh ra ham muốn, tới khi chiếm được sẽ lập tức thỏa mãn thôi?

Hơn hai giờ đêm, Chí Thiện đang ngủ đột nhiên bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh. Chẳng cần nhìn xem là ai, anh mắt nhắm mắt mở vơ lấy được chiếc điện thoại trên đầu giường bắt máy, lầm bầm chửi không biết đứa dở hơi nào gọi điện vào giờ này.

- Đứa nào đấy?

Giọng nói có phần cáu gắt, người bên kia đầu dây dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói.

- Tôi Quế Ngọc Hải đây.

Y lập tức chửi thề.

- Con mẹ cậu, không có mắt nhìn giờ à?

Hắn lờ đi lời quát mắng của anh, hắn biết anh thường xuyên cáu gắt như vậy nhưng đã nhờ chuyện gì chắc chắn sẽ làm.

- Nhờ anh một chuyện.

Chí Thiện đã dần tỉnh ngủ, lật đật ngồi dậy hỏi.

- Chuyện gì?

Hắn nói.

- Đoạn clip mới đây của Trà Thanh Quốc Khang đang gây scandal đó, anh giúp tôi gỡ bỏ đi.

Chí Thiện càu nhàu.

- Cậu nghĩ tôi là thánh sao?

Quế Ngọc Hải nói.

- Anh không phải là hacker giỏi nhất sao?

Anh nghi ngờ hỏi.

- Cậu lẽ nào đang có tình ý với Quốc Khang? Anh ta đâu phải là người của công ty cậu?

Ngọc Hải hừ nhẹ một tiếng nói.

- Không phải chuyện của anh.

Anh lại hỏi.

- Tôi được gì chứ?

Hắn trả lời.

- Muốn gì cũng cho anh.

Quế Ngọc Hải nói xong một câu liền tắt điện thoại, vứt trên giường. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà trên kia, hắn dường như là bị điên thật rồi. Vì tiểu tử không có đẳng cấp đó vung ra một đống tiền chỉ để có được thân thể cậu ta, đến bây giờ vì người cậu ta yêu lại chấp nhận gánh lấy phiền phức vào người.

Bỗng chốc cười nhạt tự giễu chính mình một tiếng, hắn rũ mi mắt.

Cái cậu nhóc đó, rốt cuộc đang khiến hắn trở thành cái gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro