Chap 12. Xin lỗi
Hồ Tuy Phong vừa tắt máy, lại liếc nhìn tới hộp cơm bên cạnh. Quốc Mỹ mang tới từ trưa, giờ đã là quá giữa chiều rồi mà vẫn chưa đụng, đồ ăn cũng đã nguội rồi. Không phải anh không muốn ăn hay kỳ thị gì cậu, chỉ là công việc bận mải tới quên cả ăn uống.
- Anh vẫn chưa ăn sao?
Tuy Phong giật mình quay lại nhìn, cậu đang đứng ở phía sau, hai tay còn bám vào thành ghế chăm chú nhìn. Anh đành ậm ừ.
- Tại bận mải quá, lát nữa tôi sẽ ăn.
Cậu cầm lấy hộp cơm lên, lắc đầu.
- Không cần, nguội rồi. Em đi mua cơm hộp khác cho anh.
Hồ Tuy Phong ngẩng đầu nhìn, lại nhìn phải miếng băng cá nhân dính trên ngón tay cậu.
- Cái đó... cậu bị thương sao?
Trương Quốc Mỹ ngạc nhiên.
- Dạ?
Lại dựa theo tầm mắt của anh nhìn tới ngón tay mình ậm ừ.
- À, hồi sáng không cẩn thận bị đứt tay thôi.
Anh nhìn hộp cơm trên tay cậu, là loại hộp nhựa dùng để đựng đồ ăn ở nhà, không phải hộp giấy như trong quán cơm hộp. Có ngốc cũng biết đồ ăn này, là tự tay cậu làm cho anh.
Cậu vốn ngay từ đầu đã được lớn lên trong gia cảnh hơn người, anh trai là giám đốc một công ty giải trí giống như Quế Ngọc Hải, xét cho cùng thì mọi việc trong nhà đều chưa từng chạm. Nấu được một bữa cơm thế này không biết phải tốn bao nhiêu chật vật, là anh để lỡ nguội mất cậu cũng không ca thán một câu, anh nghĩ tới cũng không cam lòng liền giật lại.
- Không sao, nguội cũng có thể ăn.
Cậu ngẩn người.
- Anh Phong...
Bị người kia nhìn bằng ánh mắt cảm kích đó, Hồ Tuy Phong không được tự nhiên chống chế.
- Cậu đừng hiểu lầm, vì tôi đói rồi thôi. Chờ cậu mua cơm về thì tới bao giờ chứ?
Ánh mắt của anh vẫn còn vương một vài tia lúng túng, rõ ràng là đang nói dối cậu. Anh thật sự chỉ có thể làm đạo diễn đi quản diễn xuất của người khác thôi, về phần diễn xuất của chính mình lại chẳng qua được mắt người khác.
Hiếm khi thấy được vẻ mặt này của anh, Quốc Mỹ tủm tỉm cười, nhìn anh từng thìa cơm ăn rất ngon. Cơm không được như trong quán ăn nhưng tay nghề cũng không tệ, thoáng cái liền ăn hết.
- Lần sau không cần tự mình làm cơm mang tới cho tôi.
Quốc Mỹ hoang mang nhìn anh hỏi.
- Sao vậy? Anh thấy không ngon sao?
Tuy Phong mang nắp cơm hộp đậy lại.
- Quá mất công thôi.
Cậu lắc đầu.
- Em không phiền.
Anh bất đắc dĩ nói.
- Mua cơm hộp được rồi.
Cậu vui vẻ cười, dẫu sao như vậy cũng được rồi. Ăn xong lại tiếp tục quay phim, Quế Ngọc Hải đã thông báo tập đầu tiên sẽ được khởi chiếu trong nửa tháng nữa. Truyền hình dài tập Việt Nam thường theo kiểu cuốn chiếu, tức là vừa quay vừa phát, làm việc như thế này cả diễn viên và đoàn làm phim đều bị vắt kiệt sức lao động, nhưng dù sao đó cũng là truyền thống rồi, nói bỏ cũng khó bỏ nữa.
Quay tới gần tối muộn lại cho mọi người nghỉ ngơi ăn cơm tối, Quế Ngọc Hải lúc nãy đã gọi điện tới hỏi giờ về của Văn Toàn. Tổng giám đốc Quế đó không biết gặp phải cái giống gì, lại thường xuyên quan tâm tới cậu con trai đó như vậy. Đành rằng khuôn mặt của cậu ta cũng rất đẹp, nhưng mỹ nhân xung quanh hắn không phải nhiều như vậy sao, với lại thế này vốn dĩ không phải phong cách của hắn. Chơi với nhau từ ngày nhỏ, máu phong lưu của hắn chỉ mới bộc phát năm hắn đang ở nước ngoài.
Hồi đó Tuy Phong cùng Tiến Đạt sang bên đó du học, gặp lại được Quế Ngọc Hải, hắn thay đổi tới anh cũng phải giật mình. Ngày đó hắn mới có hai mươi tuổi, đã bắt đầu đua xe và đi bar, còn năm hắn phát tình thì anh cũng không được rõ lắm, cũng có khi là từ trước đó rồi. Chỉ là ở bên đó cùng hắn hai năm, Tuy Phong biết hắn thường không thích những mối quan hệ dây dưa lâu dài. Cùng lắm là nhìn thấy ai đó vừa mắt sẽ tới gạ tình, cùng nhau mây mưa một đêm sau đó đường ai nấy đi không còn quen biết. Quế Ngọc Hải không thích nuôi tình nhân, càng không thích làm tình với một người quá nhiều lần, hắn thích sự mới mẻ và chẳng cần phải quan tâm tới món đồ chơi mà dùng xong sẽ thế nào.
Vậy còn, Văn Toàn thì sao? Chẳng thể hiểu được hắn rốt cuộc nghĩ gì về người con trai đó mà cứ thích dây dưa mãi không dứt như vậy.
Quản lý đã về nhà trước, dạo gần đây Quốc Khang đều cho chị ấy về, thân là phụ nữ cũng bộn bề công việc, anh cũng rất thông cảm. Không có quản lý, đành phải tự mình đi mua cơm. Lấy một chiếc mũ đội lên đầu, đeo một chiếc khẩu trang, anh rời khỏi phim trường tìm một quán bán đồ ăn. Sở dĩ cũng có thể nhờ người trong đoàn làm phim đi mua giúp, nhưng sau sự cố xảy ra tin đồn kia mọi người bắt đầu nhìn anh bằng ánh mắt khác lạ.
Tuy không nói ra nhưng Quốc Khang cũng hiểu, Tô Minh Châu đang là diễn viên trẻ được yêu thích nhất dạo gần đây, không ít người ngưỡng mộ còn anh chỉ là một ca sĩ đã hết thời. Để xảy ra tin đồn kia tất nhiên những người xung quanh nghĩ anh lợi dụng tên tuổi của hắn để gây được tiếng tăm cho mình. Mà trên diễn đàn anh cũng bị đa số mọi người chỉ trích.
Mua được một phần cơm hộp, Quốc Khang lần theo đường cũ trở lại phim trường. Vốn cũng chỉ đi một đoạn ngắn, đường về cũng không xa. Cảnh phim quay vào lúc trời tối, hiện tại đường cũng không đông người cho lắm, tuy rằng cũng chẳng đến nỗi vắng vẻ.
Có một cô gái đi tới gần, níu lấy tay áo anh.
- Anh gì ơi, có thể dẫn em qua đoạn đường kia được không? Em sợ tối.
Cô gái ngẩng đầu, cực kỳ đáng thương. Quốc Khang nhìn cô, có vẻ như cô ấy không nhận ra anh thì phải. Chần chừ một lúc rồi gật đầu.
- Được.
Hai người đi vào trong một con hẻm, cô gái nói nhà cô ấy ở bên trong. Đi sâu vào một đoạn nữa, anh phát hiện ra nơi này là ngõ cụt.
Cúi đầu nhìn cô gái kia một cách khó hiểu, cô ta chỉ ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt đó, vừa giận vừa căm ghét. Có tiếng bước chân ở phía sau, Quốc Khang quay đầu thấy một đám con gái khá đông đi tới, dựa theo quần áo trên người thì chắc cũng chỉ là nữ sinh, có điều tóc tai có phần nghịch ngợm. Cô gái ban đầu nhờ anh dẫn đường đột nhiên đi về phía đám con gái kia.
- Yo~~ Trà Thanh Quốc Khang...
Một đứa con gái gọi tên anh quay đầu nhìn, chuyện này cũng đơn giản để hiểu, hóa ra là một cái bẫy, ngay từ đầu bọn họ đã nhận ra anh. Ở trong giới cũng nhiều năm rồi, chuyện này không phải là anh chưa từng nghe qua chỉ là không ngờ tới sẽ có ngày nạn nhân lại là mình. Những lúc thế này, im lặng chính là cách tốt nhất, nếu không may để quay được mang lên mạng sẽ gây ra rất nhiều trở ngại.
Một vài đứa phía sau bắt đầu mang điện thoại ra quay, anh muốn chạy ra khỏi con hẻm lại bị đám người này cản lại.
- Còn muốn chạy sao?
Quốc Khang cắn chặt môi, cuối cùng cũng đành phải lên tiếng.
- Các người muốn gì?
Đám con gái cười lớn, một đứa trông giống như là cầm đầu cả hội khoanh hai tay trước ngực nói.
- Muốn đánh mày, sao hả?
Trước mặt chỉ là một đám con gái đang ở tuổi vị thành niên, tuy đông nhưng không phải là không thể thoát ra khỏi đây được. Anh dù sao cũng là đàn ông, sức khỏe tất nhiên ăn đứt bọn chúng. Chỉ là sợ trong lúc hỗn loạn có thể vô tình làm ai đó tổn thương, để mấy trang báo mạng biết được sẽ đem chuyện này xé lớn.
Nhưng hiện tại lại không thể dây dưa ở đây lâu hơn được, thật tiến thoái lưỡng nan. Nếu có cách nào đó có thể hòa giải thì thật tốt cho nên Quốc Khang nhìn bọn họ hạ giọng hỏi.
- Tại sao các người lại muốn làm vậy? Tôi đã làm gì sai sao?
Một đứa lớn tiếng mắng.
- Mày còn dám nói sao? Anh Minh Châu là của bọn tao, ai cho mày đụng vào?
Anh cắn môi, thì ra là chuyện liên quan tới Tô Minh Châu, có lẽ những nữ sinh này là fan cuồng của hắn. Quốc Khang tìm cách chống chế giải thích.
- Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, mọi chuyện không phải như vậy.
Một đứa nữa lại hét lên.
- Không đến lượt mày nói.
Liếc thấy điện thoại của những đứa phía sau đang quay phim, hiện tại chỉ còn lại một cách. Nếu như có thể đoạt được điện thoại đó rồi bỏ chạy, nếu không đoạn clip này tung lên mạng sẽ gây nên scandal lớn mất.
Đám con gái này là fan cuồng rồi, giờ có nói gì bọn chúng cũng không thèm nghe đâu. Anh lẩm nhẩm đếm, nhân lúc bất ngờ chạy tới giật lấy điện thoại của một đứa gần đó. Vài đứa có vẻ loạng choạng về phía sau, tới khi định thần lại được đứa cầm đầu liền quát lên.
- Chúng mày, nó định chạy kìa.
Cả một đám con gái xông lại đánh Quốc Khang, bọn chúng không khỏe nhưng lại đông. Thoáng cái đẩy được anh loạng choạng ngã vào tường.
Lần đầu tiên một mình gặp phải hoàn cảnh như vậy, anh cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể vô lực chống đỡ. Nơi này lại vắng vẻ như vậy, sợ sẽ không có người can thiệp.
- Các người đang làm gì vậy?
Một giọng nói vang lên, nghe rõ cả sự kích động trong đó. Đám con gái ngẩng đầu nhìn, nhận ra người kia nhất thời liền hoảng sợ.
- Anh Minh Châu?
Tô Minh Châu đứng ở ngay gần đó, đèn cao áp bên trên phủ xuống thân hình cao lớn của hắn trên đầu chiếu sáng một nửa sườn mặt, ánh mắt hắn run lên, chẳng biết là phẫn nộ hay gì đó nữa.
Những nữ sinh kia vội dừng lại, đứng nép sang một chỗ, một vài người lại cố lẩn về phía sau trốn tránh. Tô Minh Châu bước tới trước mặt bọn họ, giơ tay kéo lấy Quốc Khang về phía mình.
- Tại sao lại làm như thế với anh ấy?
Tất cả đều im lặng lén lút đưa mắt nhìn nhau chẳng dám nói câu gì, sau cùng một nữ sinh lên tiếng.
- Anh Minh Châu, chúng em làm như vậy là để bảo vệ anh thôi. Người này không xứng với anh.
Tô Minh Châu lớn tiếng.
- Xứng hay không xứng đến lượt các người can thiệp sao?
Một người nữa ủy khuất khẽ gọi.
- Anh Châu...
Hắn nghiến răng, chẳng lớn tiếng nhưng lạnh lùng nói.
- Từ lần sau những chuyện như thế này đừng để tôi phát hiện ra, nếu không tôi sẽ không tha cho các người đâu.
Nói xong một câu, chẳng quản điều gì nắm tay Quốc Khang kéo ra khỏi con hẻm đó. Gió thu nhẹ thổi tới làm khô gò má, bước chân của người phía trước rất dài, cũng rất nhanh. Quốc Khang ngẩng đầu nhìn tấm lưng rộng của hắn, bất giác thấy hốc mắt mình chợt khô khốc lại. Người ta nói thời gian làm kí ức bị phai mờ, gần hai chục năm sau khi gặp lại người cũ, hắn chẳng còn nhớ lại điều gì thì anh phải làm sao?
Hồi đó cả hai người đều còn là trẻ con nhưng quá khứ đó trong anh luôn là hồi ức đẹp nhất. Vậy còn Tô Minh Châu, hắn đã quên hết mọi chuyện, quá khứ đó giữa anh và hắn đối với hắn là khoảng thời gian như thế nào?
Quá khứ giang dở ấy lại chỉ một mình anh nhớ, hiện tại phải làm sao đây?
Hai người ra khỏi con hẻm đó, tới đường lớn vẫn đi thêm một đoạn nữa. Hắn ấn anh xuống chiếc ghế đá ở ven đường, hơi cúi người nói với anh.
- Anh ở đây chờ tôi một lát, không được đi đâu.
Quốc Khang ngẩng đầu nhìn hắn, bóng người đàn ông khuất dần. Hắn chạy tới một quầy thuốc ở gần đó, lát sau trở lại trên tay cầm theo một tuýt thuốc.
Tô Minh Châu bình thường sẽ mang tới cho người khác cảm giác rất lạnh, rất khó gần, thậm chí là sợ sệt. Nhưng lúc này ở trước mặt anh lại là một người đàn ông tuy vụng về trong cách chăm sóc người khác nhưng lại mang tới một cảm giác rất ấm áp.
Hắn loay hoay mở nắp tuýt thuốc, lóng ngóng nặn một ít ra tay, dường như không kiểm soát được nên lấy hơi nhiều.
Con gái thật là đáng sợ, chẳng đánh người tới toác đầu chảy máu nhưng cũng có thể để lại một vài vết cào xước khó coi. Da phần cổ của Quốc Khang rất trắng, cho nên vết xước khiến người khác nhìn vào rất đau lòng.
Ngón tay y run lên, chậm rãi di nhẹ trên những vết trầy xước. Thoạt đầu thuốc chạm vào da sẽ hơi xót, Quốc Khang theo bản năng rụt đầu lại. Tô Minh Châu vội vàng dừng lại, cúi đầu nhìn anh.
- Đau sao?
Anh lắc đầu gượng gạo cười.
- Một chút lúc đầu thôi.
Hắn mím môi, không kìm được hơi cúi đầu.
- Xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro