Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11. Đây là nước mắt sao?

Quế Ngọc Hải lái xe về nhà, lão quản gia đã đứng ở ngoài cửa, thấy hắn về liền cúi đầu chào.

- Thiếu gia đã về.

Hắn bước vào trong cửa, vừa đi vừa hỏi.

- Nguyễn Văn Toàn có về đây không?

Quản gia trả lời.

- Cậu ấy đã về cách đây hơn một tiếng đồng hồ rồi.

Ngọc Hải nghe nói thế liền lập tức phi ngay lên trên lầu lớn tiếng gọi.

- Nguyễn Văn Toàn!

Mở cửa phòng, bên trong tối om. Hắn nhíu mày.

- Cái quái gì vậy?

Lần tay trên tường tìm được công tắc điện bật lên, bên trong phòng cũng chẳng có người nào. Quế Ngọc Hải nhìn một lượt căn phòng, nhận ra cửa ban công mở, gió thổi tấm rèm đung đưa. Bước tới phía sau tấm rèm kéo mạnh ra, cậu đang thu người ngồi ở dưới sàn ban công, đầu hơi cúi xuống. Hắn nhìn thấy cậu, lớn tiếng nói.

- Tại sao dám bỏ về trước hả?

Văn Toàn không trả lời, bộ dạng làm giống như cảm thấy hắn rất phiền, cậu úp mặt xuống hai đầu gối giả như không nghe thấy gì cả. Nhìn một bộ dạng người kia như coi thường mình, Quế Ngọc Hải bực mình kéo cánh tay cậu.

- Nghe thấy không hả?

Cánh tay bị kéo lên khiến Văn Toàn phải ngẩng đầu, ở dưới ánh sáng nhàn nhạt trong phòng hắt lại, hai gò má cậu đẫm nước. Ngọc Hải chợt ngẩn người, bàn tay đang giữ lấy cánh tay cậu cũng chợt cứng lại.

- Cậu...

Cậu nấc lên một tiếng, cũng chẳng buồn lảng tránh khỏi Ngọc Hải, cứ như vậy khóc ngon lành. Lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, hắn có chút hiếu kỳ ngồi xuống trước mặt cậu, cũng buông tay cậu ra.

Một giọt nước nhỏ xuống mu bàn tay hắn, nước mắt nóng hổi chạm vào da. Quế Ngọc Hải nhíu mày nhìn, đây là nước mắt sao?

Văn Toàn trước mặt hắn thường trợn mắt, Văn Toàn trước mặt hắn thường bướng bỉnh, Văn Toàn trước mặt hắn thường hờ hững lạnh nhạt. Tất cả những thứ đó hắn đều quen, nhưng Văn Toàn mềm yếu rơi nước mắt trước mặt hắn thế này khiến hắn chợt bối rối.

- Cậu... đang khóc đấy sao?

Cậu không trả lời, quay đầu úp mặt vào đầu gối. Ngay phía bên cạnh vạt áo, chiếc điện thoại vẫn còn đang ở một trang báo mạng, màn hình hiển thị ảnh của Trà Thanh Quốc Khang và Tô Minh Châu. Nhìn qua một lượt Quế Ngọc Hải cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tức giận kéo mạnh bả vai cậu một cái, ép cậu phải ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lớn tiếng.

- Cậu là vì bài báo này mới trở nên như thế đúng không? Là vì bài báo này mà trốn ở đây một mình khóc lóc phải không?

Văn Toàn cắn chặt môi, thấy Ngọc Hải như vậy cũng bực mình đẩy hắn.

- Tôi khóc vì ai thì liên quan gì tới anh chứ? Anh lấy quyền gì mà cản tôi?

Văn Toàn càng đẩy Ngọc Hải càng giữ chặt bắp tay cậu, nghe những lời cậu vừa nói càng thêm giận.

- Cậu là người của tôi, lại dám vì một người đàn ông khác mà rơi nước mắt à?

Cậu nói lại.

- Tôi thế nào là quyền của tôi, anh nghĩ mình là ai chứ?

Quế Ngọc Hải lớn tiếng.

- Là ai à? Là người đang nắm giữ cuộc sống của cậu đấy.

Cậu không cam tâm cãi lại.

- Anh đừng có quá đáng, cho rằng tôi tự nguyện trèo lên giường của anh sao? Bây giờ còn cấm đoán cả chuyện yêu đương của tôi nữa. Quế Ngọc Hải, anh đừng hòng.

Hắn nắm lấy cánh tay cậu, trực tiếp kéo cả hai người đứng dậy.

- Nguyễn Văn Toàn, mẹ kiếp. Cậu đang chọc tức tôi đấy à?

Cậu cắn môi, tiếp xúc với Ngọc Hải ít lâu cậu nhận ra một chuyện. Nếu hắn đã bắt đầu chửi bậy và đuôi mắt đỏ lên chứng tỏ hắn sắp phát điên, mà mỗi lần như vậy người bị thiệt chắc chắn sẽ là cậu.

Hiện tại chuyện kia cậu không muốn cùng hắn làm, cậu lấy sức đẩy hắn ra tìm đường chạy. Vừa tới được ngưỡng cửa liền bị hắn tóm lấy đẩy xuống sàn, cậu ghì lấy hai vai hắn đẩy ra.

- Buông tôi ra.

Ngọc Hải giữ lấy cậu ở trên sàn, cả người ngồi hẳn lên trên bụng cậu, gằn giọng.

- Còn dám chạy à?

Văn Toàn cắn chặt môi trừng trừng nhìn hắn. Hắn nhếch miệng cười.

- Sao không cắn tôi đi? Giống như hồi chiều ấy?

Cậu nghiến răng nghiến lợi nói.

- Anh thật nhỏ mọn.

Hắn khẽ cười nhạt.

- Cũng chẳng cần phải độ lượng với cậu.

Hắn nói xong một câu liền cúi đầu hôn xuống môi cậu, đầu lưỡi cạy mở khóe miệng cậu không kiêng nể cắn xuống. Giống như để trả thù dấu răng vẫn còn ở trên vai, hắn nhất định phải lưu lại một dấu vết trên người cậu cho bằng được.

Máu tươi tràn vào trong miệng mằn mặn, cậu khó chịu đẩy hắn ra, lại càng bị hắn ghim chặt xuống, tay hắn mạnh bạo giật tung cúc áo trước ngực cậu.

Hắn trước mặt những người không quen biết sẽ là một người lịch lãm, trưởng thành. Trước mặt vài người quen thì ngông cuồng, không nghiêm túc. Còn lại khi trên giường thì chẳng khác gì một ác ma.

Khóe miệng bị hắn cắn tới bật máu, thể xác bị hắn không thương tiếc dày vò, ngay cả khi đau đớn vì biết người mình yêu thương đang hẹn hò cùng người khác hắn cũng không để cậu được yên. Mẹ kiếp Quế Ngọc Hải, cậu thật muốn chửi thề. Nhục nhã cùng uất ức, chỉ có thể nhắm mắt tùy ý để hắn làm càn. Khóe mi chợt rung lên, nơi đuôi mắt trào ra một giọt nước.

Cả một đêm ân ái tới mệt nhoài, ngủ cũng ngon hơn. Lúc hắn tỉnh dậy trời đã sáng hẳn, lão quản gia không giám gọi cửa, dù sao hắn cũng là tổng giám đốc, muốn tới công ty lúc nào chẳng được.

Cửa ban công hôm qua mở ra không đóng lại, gió từ ngoài thổi vào đong đưa tấm rèm, nắng nhạt hắt vào cả sàn nhà. Quế Ngọc Hải nằm ở trên giường, bị nắng hắt vào mi mắt, hắn quay người lấy một tay che mắt lầm bầm chửi.

- Mẹ nó, đứa nào mở cửa ra vậy.

Đồng hồ trên tường tích tắc điểm qua vài giây, hắn bỏ tay ra khỏi mặt mở mắt nhìn. Trong tầm mắt là trần nhà trắng tinh, kí ức mơ mơ hồ hồ trở lại, tối hôm qua...

Chuyện tối hôm qua, hắn và Văn Toàn...

Nguyễn Văn Toàn...

Ngọc Hải ngồi dậy, khoảng giường bên cạnh trống không, ga giường vẫn còn chút loạn, cậu không còn ở đây nữa. Ngã người nằm trở lại giường, hắn nhắm mắt muốn trở lại giấc ngủ, sau hoan ái tình nhân đi đâu cũng có phải là chuyện quan trọng nữa đâu?

Đồng hồ lại điểm thêm vài giây, Quế Ngọc Hải ngồi dậy bước xuống nhà. Nói là không quan tâm, nhưng chẳng hiểu sao lại chẳng thể nào ngủ nổi. Quản gia đứng ở phòng khách, ông ấy tuy già nhưng không có thói quen ngồi, chắc tại vì là bệnh nghề nghiệp, tính ra ông cũng là quản gia ở Quế gia được hơn chục năm nay rồi.

Ngọc Hải vừa bước xuống cầu thang, nhìn thấy ông vừa hỏi.

- Văn Toàn đi rồi sao?

Quản gia hơi cúi người.

- Không ạ, cậu Nguyễn đang ăn sáng.

Kim TaeHyung nhíu mày.

- Ăn sáng à?

Bước vào trong bếp, quả nhiên Văn Toàn đang ngồi bên trong, đang ăn một phần cháo, thấy hắn vào cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên. Hắn kéo ghế ngồi xuống trước mặt cậu, nhìn cậu hỏi.

- Không chạy nữa à?

Cậu không ngẩng đầu lên, nhạt nhẽo trả lời.

- Chạy làm gì? Thoát được sao?

Quế Ngọc Hải nhếch miệng cười khẩy một tiếng, Văn Toàn dù sao cũng đã hai mươi ba rồi, đủ trưởng thành để biết suy nghĩ rồi. Con người cần phải biết suy nghĩ trước sau như vậy, hắn thích.

Chị giúp việc đi tới cạnh hắn, hỏi.

- Thiếu gia ăn gì ạ?

Hắn chỉ phần cháo của cậu

- Cho tôi giống như thế.

Chị giúp việc quay người rời đi, Ngọc Hải ngồi dựa lưng ở trên ghế quan sát cậu. Trên khóe miệng của cậu, vết cắn ngày hôm qua đã hơi se lại, nhưng phần khóe môi bị sưng lên rất dễ phát hiện. Ngọc Hải nói.

- Lần sau chờ tôi tới đón.

Cậu liếc mắt nhìn hắn, lúc này mới chịu ngẩng đầu lên.

- Anh rảnh như vậy sao?

Hắn đè một tay lên cạnh bàn, hơi nhướng người về phía trước nhìn cậu nói.

- Tôi thích như vậy.

Ăn sáng xong Văn Toàn lại lên phòng ngủ bù, buổi sáng cậu không có lịch quay, đạo diễn nói buổi chiều mới phải tới. Quế Ngọc Hải thì dù muộn cũng phải tới công ty, Tiến Đạt đã gọi điện nhắc hắn đi làm rồi, dù sao thân là tổng giám đốc thì cũng phải có chút trách nhiệm chứ? Hắn bởi vì không muốn nghe Tiến Đạt lải nhải cho nên đành phải đứng dậy mặc quần áo tới công ty, dặn Văn Toàn buổi chiều tự bắt xe tới phim trường. Cậu nằm trong ổ chăn, khẽ gật một cái.

Họp hành cũng chẳng phải chuyện quá quan trọng đối với hắn, lão mẹ đại nhân vừa mới bay sang chi nhánh bên New York cùng cha già, vứt lại công ty bên này mặc cho hắn quản. Mà nói trắng ra, người đến cuối cùng phải bù đầu tóc rối lên mà xử lý lại là Tiến Đạt mà thôi.

Phạm Tiến Đạt ngẩng đầu lên khỏi bản kế hoạch, nhìn Ngọc Hải đang ngồi trên ghế tổng giám đốc thư thả gác hai chân ra sau ghế nghịch điện thoại, không khỏi khó chịu hừ một tiếng.

- Tổng giám đốc Quế, cậu cũng nên học điều hành công ty đi chứ?

Hắn không trả lời, lông mày hơi nhíu lại nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại. Anh bực mình gọi.

- Quế Ngọc Hải!

Hắn không ngẩng đầu, gọi.

- Phạm Tiến Đạt.

Anh nhíu mày.

- Chuyện gì?

Hắn chớp mắt, vuốt tay trên màn hình hai cái nói.

- Có thể gỡ đi mấy bài báo mạng này được không?

Anh đứng dậy đi tới chỗ hắn.

- Bài nào?

Quế Ngọc Hải đưa màn hình điện thoại cho Tiến Đạt xem, là bài báo về chuyện hẹn hò giữa Tô Minh Châu và Trà Thanh Quốc Khang. Anh à lên một tiếng vẻ như không quan trọng.

- Chuyện này để một thời gian sẽ tự lắng xuống thôi, bộ phim của chúng ta chưa ra mắt nhưng đã gây được khá nhiều tiếng vang, cho nên cánh nhà báo cũng tranh thủ giật tít kiếm chuyện thôi.

Ngọc Hải vứt điện thoại lên bàn, thả người ra sau ghế khó chịu nói.

- Nhưng tôi không thích, tôi muốn gỡ xuống.

Anh nói với hắn.

- Cậu tưởng mình là ông chủ thao túng cả cái ngành giải trí này sao?

Quế Ngọc Hải bỗng nhiên bày ra bộ dạng bất cần nói.

- Tôi không biết, anh xử lý chuyện này đi.

Tiến Đạt giơ tay muốn đánh hắn.

- Tiểu tử này, cậu muốn chết sao? Tôi là ôsin nhà cậu đấy à?

Ngọc Hải im lặng không nói, tựa người ra sau ghế. Cũng không nghĩ tới có ngày hắn bày ra bộ mặt khó chịu như vậy, anh bỏ tay xuống nhìn hắn nói.

- Cũng không cần phải lo, Phan  Đăng Khoa chắc chắn sẽ lo chuyện này thôi. Tô Minh Châu là người của công ty anh ấy mà.

Bảo vệ nghệ sĩ công ty mình là trách nhiệm của giám đốc, cả Tô Minh Châu và Trà Thanh Quốc Khang đều không phải là người của BT cho nên ở trên phương diện lợi ích cá nhân suy cho cùng Quế Ngọc Hải cũng chẳng cần phải xía vào chuyện này. Chỉ là, hắn không thích Văn Toàn suốt ngày nhìn vào những bài báo vớ vẩn đó mà suy nghĩ lung tung.

Nắng nhạt bên ngoài hắt vào qua khung cửa sổ, Tiến Đạt đứng dậy kéo rèm che lại. Hắn nhìn mảng nắng đã bị tấm rèm màu kem kia che đi, trong lòng chẳng hiểu sao vẫn không tránh được khó chịu.

Cũng chỉ là một tình nhân hằng ngày dùng để lên giường, hắn tại sao phải để tâm chuyện cậu buồn vui thế nào cơ chứ? Có một cơ thể để phát dục là được rồi, sao phải quan tâm đến người ấy thực chất đang yêu ai?

Nhưng mà, cái cậu con trai có mùi sữa bột đó. Con mẹ nó, mỗi ngày đều làm hắn không yên. Thi thoảng nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại thấy khuôn mặt cậu đang nhìn mình, ánh mắt vừa giận vừa căm ghét. Chẳng giống như lúc cậu ta bên Trà Thanh Quốc Khang, hai má đỏ phừng ngượng ngùng, môi hồng tủm tỉm cười e thẹn. Thật sự muốn chửi thề, người đàn ông đó rốt cuộc có gì khiến hắn phải ghen tị cơ chứ?

Hắn là ông chủ công ty giải trí lớn nhất Việt Nam, có tiền, có quyền, lại điển trai. Mỹ nhân xếp thành hàng dài muốn lên giường với hắn, vậy vì cớ gì hắn lại phải vì một người con trai ngu ngốc kia mà tức giận? Lại còn phải ghen tị với một người đàn ông?

Hắn cúi đầu xoa trán, hắn thật sự bị điên thật rồi. Có điện thoại gọi tới, chẳng hiểu sao Tuy Phong lại gọi vào giờ này.

- Chuyện gì vậy?

Hồ Tuy Phong lạnh lùng nói.

- Tổng giám đốc Quế, anh phong lưu thế nào tôi không quản. Nhưng làm ơn đừng lưu lại dấu vết trên mặt diễn viên của tôi được không? Có biết chuyên viên trang điểm của chúng tôi khổ sở thế nào không hả?

Tuy Phong rất ít khi nổi giận nhưng những gì anh ấy thể hiện ra ngoài còn đáng sợ hơn việc người ta quát ầm ĩ lên nữa, cũng may lúc này hai người không phải trực tiếp gặp mặt. Quế Ngọc Hải bất đắc dĩ cười.

- Được rồi, sẽ không có lần sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro