Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10. Cắn

Nước mắt tự nhiên một giọt lại một giọt rơi ra, Trà Thanh Quốc Khang run run vuốt lên mặt hắn.

- Là tôi, là tôi đây. Quốc Khang đây mà...

Tô Minh Châu nhìn chằm chằm anh, chẳng thể hiểu được tại sao người này lại trở nên như vậy. Hắn giơ tay nắm lấy cổ tay anh, nghiêm túc nhìn.

- Trước kia anh biết tôi sao?

Quốc Khang ngẩn người.

- Cậu không nhớ tôi sao?

Minh Châu nói.

- Tôi bị một tai nạn vào hai mươi năm trước, những thứ trước kia tôi đều không thể nhớ được.

Quốc Khang kinh ngạc tới há hốc miệng, anh mở to mắt nhìn hắn.

- Không nhớ? Cậu không thể nhớ?

Hai người còn đang lúng túng, đột nhiên nghe được có tiếng đồ vật rơi trên nền đất. Quay đầu nhìn, một vài người từ trong khách sạn đang tới gara lấy xe, họ đứng cách xa một khoảng ánh mắt không khỏi kinh hãi.

- Hai người... hai người đang làm gì vậy?

.

Ngày hôm sau, một vài trang báo mạng bắt đầu đưa tin gặp thấy Tô Minh Châu và Trà Thanh Quốc Khang có những hành động mờ ám ở nơi không người, nghi án hai người đang lén lút hò hẹn. Giám đốc Phạm cho gọi Tô Minh Châu đến, yêu cầu giải thích chuyện này, hắn chỉ hờ hững nói.

- Không có chuyện đó, tôi chỉ gặp Trà Thanh Quốc Khang để hỏi một số chuyện.

Phạm Đăng Khoa giận dữ quát.

- Chuyện gì mà phải lén lút gặp riêng nhau trong gara như vậy?

Minh Châu ngậm miệng lại không nói, lạnh nhạt quay đầu nhìn ra cửa sổ. Cũng chẳng phải lần đầu tiên bị hắn coi thường như vậy, Phạm Đăng Khoa không có chỗ trút liền quay sang Quốc Mỹ mắng.

- Còn em nữa, cứ nhất định đòi làm quản lý của cậu ta, để xảy ra những chuyện như vậy em có quản được không? Có biết truyền thông bây giờ đáng sợ thế nào không hả?

Quốc Mỹ ủy khuất nhìn anh trai mình.

- Anh...

Tô Minh Châu quay đầu nhìn Phạm Đăng Khoa

- Không liên quan tới Quốc Mỹ, là tự tôi gặp riêng anh ta.

Phạm Đăng Khoa đau đầu vuốt trán, Tô Minh Châu là diễn viên đang có tiếng tăm hiện nay, để dính tới tin đồn hẹn hò chắc chắn lượng fan sẽ giảm đi không ít, tính tình hắn lại ngang ngược như vậy, nghĩ tới mà đau đầu.

- Từ mai hạn chế gặp anh ta thôi, lo mà giữ lấy cái hình tượng của cậu.

Minh Châu nhìn anh ta một cái, ngậm miệng không nói gì.

.

Tại phim trường, Quốc Khang  cầm điện thoại xem xét tin tức, không ngờ chỉ sau một đêm tin đồn kia đã lan khắp các trang mạng. Minh Châu  hôm nay tới muộn, Tuy Phong nói để cảnh quay của cậu ta lại, mọi người sẽ quay những cảnh kia trước. Nghe nói giữa đạo diễn và Minh Châu có quan hệ khá tốt, chắc Tuy Phong cũng ưu ái hắn ta hơn.

Chuyện hôm qua ở gara kia vẫn chưa nói rõ được đầu đuôi thế nào, hiện tại trong đầu anh bây giờ đang bộn bề suy nghĩ. Trước kia mong muốn gặp lại được người đó tới bao nhiêu, hiện tại gặp lại được rồi chẳng biết phải làm gì, trong khi hắn chẳng thể nhớ được anh là ai nữa.

Đang thần người ra ngồi ở trên ghế, đột nhiên một lon nước lạnh áp vào má anh. Quốc Khang ngẩng đầu nhìn, thấy Văn Toàn cầm hai lon nước đang híp mắt cười.

- Anh làm gì mà ngẩn ra vậy?

Quốc Khang ậm ờ.

- Hôm nay em có cảnh quay sao?

Văn Toàn gật đầu ngồi xuống cạnh anh, đưa cho anh một lon nước. Quốc Khang nhận lấy mở nắp uống một ngụm. Văn Toàn  ngồi ở bên cạnh thủ thỉ.

- Được đóng phim cùng anh thế này em vui lắm.

Anh vui vẻ cười.

- Anh cũng rất vui được gặp em.

Cậu ngẩng đầu nhìn anh, gò má không tránh được lại ửng đỏ.

- Thật vậy sao?

Anh thành thật gật đầu. Văn Toàn mím môi, lảng nhìn đi chỗ khác, tim cậu đang đập nhanh quá, nếu còn cứ tiếp tục nhìn vào mắt anh sợ rằng cậu sẽ không chịu được.

- Nguyễn Văn Toàn!

Còn đang hồi hộp, cậu nghe được một tiếng gọi. Ngẩng đầu nhìn, Quế Ngọc Hải đang đứng ở một khoảng gọi cậu. Nhìn hắn bằng ánh mắt không cam tâm, cậu cắn môi trừng trừng nhìn, chẳng buồn nhấc mông đứng dậy. Quốc Khang cho rằng cậu nghe không rõ cho nên khều tay cậu một cái.

- Tổng giám đốc Quế gọi em kìa.

Văn Toàn bất đắc dĩ đứng dậy bước về phía hắn, không tình nguyện đi theo Ngọc Hải. Hai người đi về phía khu nhà hàng ở bên trái, anh im lặng đi phía trước, cậu chậm rãi theo phía sau.

Tới khuôn viên vắng người, Quế Ngọc Hải mới dừng lại quay đầu nhìn cậu.

- Cậu... thích Trà Thanh Quốc Khang sao?

Cậu ngậm miệng nhìn anh, anh nhạt nhẽo cười.

- Lần đầu tới thử giọng chỗ tôi, cậu đã nói là ước mơ của cậu là được cùng người cậu ngưỡng mộ đứng chung một sâu khấu? Người đó là Trà Thanh Quốc Khang sao?

Văn Toàn ngang ngược nhìn hắn, cộc lốc hỏi.

- Thế thì sao?

Quế Ngọc Hải cười khẩy, nửa muốn chế giễu, nửa muốn tức giận.

- Vậy cậu nhất định không lên giường với ai là để giữ gìn cho hắn sao?

Cậu mím chặt môi sau đó rất nhanh liền thả ra, nhìn hắn tức giận nói.

- Chuyện của tôi cần anh phải quản sao?

Anh tức giận bước tới trước mặt cậu, giữ chặt lấy bả vai cậu kéo lại sát người mình.

- Nguyễn Văn Toàn, cậu đang coi thường tôi phải không?

Cậu trừng mắt nhìn anh

- Anh cho rằng anh đáng để tôi phải tôn trọng anh sao?

Anh lớn tiếng chửi bậy.

- Mẹ kiếp! Cậu cho rằng tôi là ai chứ? Người đàn ông đó có gì tốt mà khiến cậu mê muội như vậy? Hắn cho cậu tiền sao? Cho cậu việc sao? Hay là ở trên giường hắn khiến cậu sung sướng hơn tôi? Nhìn khuôn mặt của cậu vừa rồi xem có khác gì một đứa ngốc không? Mặt thì đỏ bừng, nhìn hắn cười đến híp mắt lại.

Ở bên anh thì liên tục trợn mắt phùng má, tới khi bên gã đàn ông kia thì mắt cười tới híp lại, e thẹ ngại ngùng? Con mẹ nó, nhìn tới cảnh đó thật làm hắn muốn phát điên.

Nhìn thấy Quế Ngọc Hải vô cớ nổi giận, Văn Toàn khó chịu đẩy hắn ra.

- Anh phát điên gì vậy, việc của tôi thế nào là quyền của tôi, ép tôi lên giường với anh là đủ rồi không lẽ ngay cả chuyện tình cảm của tôi anh cũng muốn quản sao?

Trước nay những người phụ nữ từng bước lên giường của anh đều tìm cách để có được một mối quan hệ với anh khao khát xin anh để có thể cùng hắn yêu đương lâu dài.

Lần đầu tiên trong đời có người dám coi thường anh tới như vậy, Quế Ngọc Hải thực lòng tức tới muốn chết. Văn Toàn cắn môi.

- Còn không phải như vậy sao? Anh ngày nào trong đầu cũng đều nghĩ tới chuyện đó, khát dục tới biến thái cả rồi.

Anh tức giận ghì lấy cậu vào hàng rào phía sau, hàng rào này vốn được xây bằng bê tông lát đá, phía sau còn có lùm cây khá khuất.

- Được rồi, cậu nghĩ tôi như vậy rồi tôi biến thái cho cậu xem.

Quế Ngọc Hải ghì sát cậu vào hàng rào phía sau, giật lấy một cúc áo trên cùng áo của cậu, cúi đầu hôn những vết hôn mạnh lên cổ cậu. Cậu hoảng loạn muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện có tiếng người nói chuyện ngày càng gần, cậu tái mặt.

- Dừng lại, có người đang tới.

Anh không ngẩng đầu, thô lỗ nói.

- Tôi cần quan tâm sao?

Tiếng nói chuyện ngày càng gần, những người kia là đang đi về phía cậu, Văn Toàn hoảng sợ đẩy hắn ra.

- Dừng lại! Quế Ngọc Hải, dừng lại mau.

Anh vẫn không hề có ý định dừng lại, cũng chẳng buồn trả lời nữa. Cậu không còn cách nào, cúi đầu liều mạng cắn mạnh lên bả vai anh.

- Mẹ kiếp!

Anh vội buông cậu ra lùi lại phía sau chửi thề một tiếng, Văn Toàn lợi dụng cơ hội này đẩy mạnh anh ra vội vàng bỏ chạy. Mới đó mà đã chạy xa rồi, Quế Ngọc Hải nhìn theo bóng lưng cậu lại nhìn tới vết nước bọt trên vai áo mình tức tối chửi thề. Con mẹ nó, thằng nhóc đó không ngờ lại cắn đau tới như vậy.

Hai người lạ mặt kia lúc này vừa lúc đi tới, nhìn thấy anh đứng một mình ở đây không khỏi ngạc nhiên hỏi.

- Có chuyện gì vậy? Tôi nghe tiếng động ở đây!

Anh vẫn còn tức giận, không kiêng nể ai.

- Nghe nghe cái gì! Lần sau bớt nhiều chuyện đi.

Tự nhiên bị mắng oan, hai người kia nhìn hắn bằng ánh mắt kì thị sau đó mới quay người rời khỏi. Quế Ngọc Hải hằn học, Nguyễn Văn Toàn, tối nay về cậu chết với tôi.

Cậu chạy bán sống bán chết cuối cùng cũng tới được phim trường, trở lại ngồi cạnh Quốc Khang  cậu vẫn còn hồng hộc thở. Anh ngẩng đầu nhìn cậu hỏi.

- Có chuyện gì thế?

Cậu lắc đầu.

- Không có gì.

Nút áo trên cùng bị giật đứt, lộ ra một vết hồng nhạt trên cổ, anh nhíu mày.

- Cổ em sao vậy?

Văn Toàn giật mình vội ôm lấy cổ.

- Không ạ.

Anh hơi nheo mắt chỉ.

- Có vết hồng hồng.

Văn Toàn ậm ừ lảng tránh.

- Chắc là... muỗi cắn.

Thực chất trong lòng nghĩ tới Quế Ngọc Hải cậu rất muốn nói là bị chó cắn, nhưng bởi vì quá sức phi lý nên thôi. Gã đàn ông đốn mạt đó không những đê tiện mà còn hoàn toàn không biết xấu hổ, chuyện gì cũng dám làm.

Có tiếng người ồn ào, Quốc Khang ngẩng đầu nhìn nhận thấy Minh Châu đang cùng một vài người đi tới, đột nhiên ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Minh Châu thức thời dừng lại nhìn. Vài người xung quanh bắt đầu nhìn họ, Quốc Mỹ giật tay áo hắn một cái nhắc nhở, y nhớ ra chuyện nên rời đi.

Bóng dáng y lướt qua trước mặt, Quốc Khang ngẩng đầu nhìn theo, mi mắt không tự chủ được mà rũ xuống. Chuyện hôm qua kết thúc đột ngột như vậy, chẳng biết Minh Châu suy nghĩ những gì, rất muốn nói với hắn chuyện trước kia nhưng hai người đột nhiên lại vướng phải tin đồn nọ đành phải hạn chế gặp mặt.

Quốc Khang có cảnh quay, Văn Toàn đành ngồi một mình nghịch điện thoại. Hiện tại ở phim trường này cậu chẳng có người quen, cũng không phải diễn viên đã qua đào tạo nên không có quản lý, chỉ có một mình, gặp anh Quốc Khang ở đây cũng được coi như người thân duy nhất.

Một mình đọc tin tức trên mạng, vô tình thấy được bài viết được đăng từ sáng nay.

- Trà Thanh Quốc Khang và Tô Minh Châu đang hẹn hò?

Kèm theo đó là mấy tấm ảnh chụp được ảnh của hai người ngày hôm qua. Ánh mắt Văn Toàn tối sầm lại, bỗng nhiên lại nhớ tới ánh mắt của hai người khi nãy nhìn nhau. Cậu còn không hiểu tại sao những người xung quanh nhìn họ, hóa ra là vì như thế, chỉ mình cậu không hiểu.

Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Quốc Khang đang diễn ở bên kia, Văn Toàn mím môi một cái, ở trong lòng không tránh được chùng xuống nặng nề. Có phải anh và người đàn ông đó đang hẹn hò với nhau không? Trong lòng rất khó chịu, rất muốn chạy tới hỏi anh một câu như vậy nhưng lại chẳng biết phải lấy tư cách gì để chất vấn anh như thế.

Đâu đó trong tâm trí, người con trai mặc áo sơ mi trắng ngồi trong phòng tự chơi dương cầm, tiếng đàn dịu dàng êm ái. Chẳng hiểu sao lúc này càng nghĩ tới những tháng năm đó càng thêm đau lòng

Buổi chiều Quế Ngọc Hải tới đón, phát hiện ra Văn Toàn đã về rồi.

- Về rồi?

Anh hỏi, Tuy Phong gật đầu.

- Cậu ấy hết cảnh quay rồi, tôi cho cậu ấy về sớm.

Anh lầm bầm chửi.

- Dám tự ý về sao?

Tuy Phong khinh bỉ liếc nhìn.

- Cậu ta đâu phải trẻ con mà không dám về?

Quế Ngọc Hải không nói gì liền lập tức ra xe về, Quốc Mỹ đứng ở bên cạnh nhìn theo bóng lưng hắn, hỏi.

- Quế Ngọc Hải dạo này hay tới đây vậy? Chẳng lẽ cậu ta quan tâm bộ phim này tới thế?

Tuy Phong thở dài.

- Ai mà biết được.

Quốc Mỹ thôi không quan tâm tới Ngọc Hải nữa, gạt mọi chuyện ra sau đầu nhìn Tuy Phong hỏi.

- Cũng tới giờ cơm rồi, chúng ta đi ăn đi.

Anh lạnh nhạt ngồi xuống ghế.

- Không cần, tôi nhờ trợ lý đi mua cơm hộp cho rồi.

Quốc Mỹ ủ rũ nói.

- Lần sau anh cứ nói em cũng có thể mua giúp anh mà, dù sao em cũng rảnh.

Tuy Phong liếc cậu một cái.

- Cậu đâu phải người của tôi? Làm sao tùy tiện sai được?

Y liền nhanh nhảu.

- Sao đâu chứ? Anh muốn em cũng có thể trở thành người của anh mà.

Anh nhìn cậu một cái coi thường, bất đắc dĩ tới không nói nổi lời nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro