Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1. Một ánh mắt

Mê Hoặc là quán bar có tiếng nhất đối với những tay chơi ở nơi Tây Đô này, không những phong cách, nội thất và âm thanh đều thuộc hạng cao cấp mà nơi này còn là nơi để những công tử nhà giàu phô trương thân thế của mình. Suy cho cùng cũng chỉ là nơi dành để tôn vinh những kẻ có tiền mà thôi.

Thế nhưng, đối với người nào đó nó lại chẳng thể sánh được với bar hạng nhất Phantom của Lasvegas mà hắn vẫn thường đến được.

Quế Ngọc Hải đưa mắt nhìn một lượt quán bar, hừ nhẹ một tiếng đánh giá.

- Kiến trúc bình thường, đồ uống không quá tệ, mỹ nữ cũng thuộc dạng trung. Anh vì sao nhất định lôi tôi tới đây bằng được chứ?

Phạm Tiến Đạt ngồi ở bên cạnh khẽ cười một tiếng, Quế Ngọc ra nước ngoài đã hơn chục năm nay, tất nhiên đã quen với đẳng cấp của phương Tây rồi, những thứ như thế này đều cho rằng không hợp khẩu vị. Anh tựa người ra sau ghế, nhìn hắn đang ngồi giữa cả mấy mỹ nữ mà vẫn tỏ ra bộ mặt không hài lòng.

- Quế thiếu gia có lẽ mới về nước cho nên không biết một thứ thôi.

Quế Ngọc Hải ngẩng đầu nhìn anh nhếch miệng dùng ngón tay chỉ tới một người phục vụ bàn gần đó đang cúi người đặt rượu lên trên bàn cho khách.

- Có thấy người phục vụ bàn đó không? Thân hình quyến rũ như vậy, gương mặt cũng rất đẹp. Đáng tiếc rằng cậu ta lại không phải trai bao.

Quế Ngọc Hải nheo mắt, ở giữa ánh đèn chập chờn của cầu ma trong bar hắt lại chỉ nhìn thấy được một bên sườn mặt nghiêng nghiêng của người đó. Một khách ngồi trên sô pha ngay đó vẫn nhìn cậu ta nãy giờ, ánh mắt chăm chăm không rời, trên miệng còn nở nụ cười thèm thuồng, nhìn cũng biết là một gã khát dục rồi. Gã giơ tay, ở trên mông của cậu thanh niên kia vuốt một cái. Cậu ta giật mình vội lùi lại, cúi đầu nhìn gã một cái, thấy nụ cười háo sắc của hắn cậu vội cúi đầu, nhặt khay rượu ở trên bàn đi vào trong.

Ngọc Hải quan sát nãy giờ khẽ cười một tiếng.

- Nhạy cảm như vậy chắc vẫn còn là xử nam, cảm giác ở trên giường chắc cũng không tệ.

Tiến Đạt nhìn hắn, biết hắn có lẽ cũng đã nhắm được cậu ta rồi. Nói về Quế Ngọc Hải, hắn cũng là một dạng đàn ông có dục vọng cao thôi, nhìn thấy cái đẹp tất nhiên có hứng. Chỉ tiếc rằng cái cậu con trai đó ở đây cũng chỉ chấp nhận là một người phục vụ bàn với lương tháng bèo bọt, hoàn toàn khước từ mọi lời mời của khách hàng có nhu cầu.

Ngọc Hải cũng không quá khắt khe, dù sao một người không phải trai bao thì cũng chẳng cần gì nhất định phải có. Mỹ nữ ở trong ngực nhiều như vậy, một người phục vụ bàn cũng không đáng để hắn dùng thủ đoạn mà có được. Mỹ nữ thấy hắn có vẻ lơ đãng, liền vươn tay ôm lấy cổ hắn ủy khuất nói.

- Quế thiếu gia, nhìn em một chút đi nào.

Văn Toàn ôm khay đựng rượu đi vào bên trong. Cảm giác bàn tay người đàn ông vừa rồi vuốt trên mông cậu vẫn còn, giơ tay kéo cao tay áo mình lên, cậu rùng mình một cái, gai ốc vẫn còn chưa lặn đi được. Quản lý nhìn thấy cậu đang đứng ở đó liền bước tới gọi một tiếng.

- Văn Toàn, thứ hai tuần sau xin nghỉ sao?

Văn Toàn nhìn thấy anh quản lý liền gật đầu, cười với anh một cái.

- Vâng, em muốn thi tuyển vào BT.

Anh quản lý vỗ vào vai cậu một cái, cười đùa trêu chọc.

- Chà, muốn thành ngôi sao ư?

Cậu ngượng nghịu cười, theo bản năng giơ tay gãi gãi phần tóc phía sau gáy, ở dưới ánh đèn chập chờn trong bar không nhìn ra được gò má cậu phiếm hồng.

Không phải cậu có ước mơ trở thành ngôi sao, chỉ là muốn cùng người ấy đứng chung một bầu trời mà thôi.

Trên sân khấu đổi nhạc, một bản nhạc đang khá hot gần đây. Văn Toàn ngẩng đầu nhìn, ở trên màn hình lớn hiện lên khuôn mặt của người con trai ấy làm cậu nhất thời ngẩn người. Từng giai điệu, từng biểu hiện trên mặt của người ấy làm trái tim cậu run lên. Cho dù khoảng cách thật là xa, sợ rằng giơ tay ra cũng không với tới được nhưng vẫn ham muốn được cùng người ấy một ngày nào đó đứng cùng một sân khấu, cùng một cấp bậc.

Trà Thanh Quốc Khang, chờ một chút. Em đang tới gần anh.

.

Live show vừa kết thúc, Trà Thanh Quốc Khang bước xuống khỏi sân khấu, đằng sau vẫn còn vọng lại tiếng gào thét của fan hâm mộ. Tuy rằng anh không nói ra, tuy rằng biết người hâm mộ vẫn trung thành với anh như những năm vừa qua nhưng anh vẫn biết số lượng fan đã không còn đông đảo như một vài năm trước nữa. Ở cái tuổi hai mươi tám này dù sao cũng là tuổi mà nghệ sĩ đang đà xuống dốc rồi, anh cũng không hy vọng mình được hâm mộ nhiều như ngày trước nữa, cũng đến lúc phải nhường lại sân khấu cho những hậu bối đang đà đi lên hiện nay thôi.

Người quản lý chờ sẵn ở phòng nghỉ, thấy Quốc Khang bước vào liền tới đưa cho anh một chai nước, sau đó chờ cho anh uống xong mới đưa cho anh một tập bản thảo.

- Kịch bản phim truyền hình dài tập lần trước chị nói với em đây, tham khảo qua đi.

Trà Thanh Quốc Khang đóng nắp chai nước lại để trên mặt bàn, cầm lấy tập kịch bản bắt đầu xem. Ở trong ngành giải trí này nghệ sĩ bắt buộc phải trở thành một cỗ máy đa zi năng, bản thân là ca sĩ nhưng anh vẫn phải vươn mình ra cả những lĩnh vực khác nữa. Lần trước giám đốc Phan nói muốn anh đóng một bộ phim truyền hình dài tập, Quốc Khang cũng không suy nghĩ nhiều liền ưng thuận.

- Chị đã xem qua chưa?

Chị quản lý gật đầu, tiện thu lại mấy đồ đạc cho vào valise chuẩn bị ra về.

- Rồi, kịch bản không tệ. Nhân vật mà em thủ vai là bạn thân của nam chính, tuy chỉ là vai phụ nhưng đất diễn cũng khá nhiều.

Anh lật thêm một vài trang nữa xem xét, sau đó lại hỏi.

- Nam chính là ai vậy?

Chị quản lý bỏ món đồ cuối cùng vào trong valise, sau đó đóng nắp lại.

- Là Tô Minh Châu, chắc em cũng nghe nói tới rồi. Cậu ta là một diễn viên trẻ khá được yêu thích dạo gần đây.

Quốc Khang trầm ngâm suy nghĩ, Minh Châu hình như là dạo hai năm trở lại đây bắt đầu gia nhập ngành giải trí, chỉ trong vòng hơn một năm đưa tên tuổi của mình nổi lên như một hiện tượng. Người trong ngành vẫn thường ca tụng cậu ta là tuổi trẻ tài cao, lại tràn đầy nhiệt huyết, nhưng vẫn có người nói cậu ta chỉ là do may mắn gặp thời, thực hư thế nào cũng chỉ là được nghe qua lời đồn.

Quản lý nhìn thấy vẻ mặt của anh, cho rằng anh đang suy nghĩ. Tô Minh Châu nếu như nổi tiếng như vậy, cùng đóng phim sợ rằng sẽ bị lép vế một chút cho nên e ngại xách valise lên vỗ vai cậu một cái.

- Cũng đành thôi, cậu ta giờ đang ở độ tuổi được yêu thích mà.

Quốc Khang cầm kịch bản trên tay, gượng gạo cười.

- Em không có ý đó.

Dù sao người ta là diễn viên đang trên đà đi lên, còn anh chỉ là một ca sĩ đang độ tuổi xuống dốc, lấy gì mà so sánh chứ, ngay cả vai chính cũng không có được. Anh thở dài, dù sao cũng là kiếm miếng cơm manh áo thôi.

.

Sân bay,

Nửa đêm chuyến bay Nhật Bản - Việt Nam mới hạ cánh, trời đã khuya lắm rồi vậy mà fan hâm mộ vẫn đứng thành một đám đông ở bên ngoài phòng cách ly chờ đợi thần tượng. Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Minh Châu bước ra liền lập tức hò hét vẫy tay, lấy máy ảnh với điện thoại liên tục bấm, thời buổi công nghệ hiện đại cũng thật nhức đầu.

Anh đeo kính đen lên, ở giữa đội bảo an vững vàng bước tới. Trương Quốc Mỹ đi cạnh hắn ta, nhìn fan hâm mộ vây quanh mà không khỏi giật mình.

- Khuya như vậy mới đáp máy bay về mà sao fan hâm mộ của anh vẫn còn đợi đông như thế?

Tô Minh Châu không nói gì, chỉ im lặng lạnh lùng bước đi. Quốc Mỹ nhìn bóng dáng cao lớn của hắn phía trước có chút ủy khuất, cùng là đàn ông với nhau hắn đâu nhất thiết phải cao tới như vậy. Hơn nữa chiều cao chênh lệch như vậy, cả hai hằng ngày lại cứ phải đi cạnh nhau khiến hào quang của cậu bị hắn cướp đi không ít.

Hai người được đưa ra xe, ngồi yên vị ở ghế phía sau, Minh Châu
mới giơ tay gỡ kính đen trên mặt xuống.

- Lịch trình sắp tới thế nào?

Quốc Mỹ vừa lật lật cuốn sổ nhỏ trên tay, vừa lẩm nhẩm đọc.

- Buổi sáng chụp hình cho Ceci, buổi chiều phỏng vấn với Monday, còn có tối phải tới dự họp báo nữa.

Anh ngồi tựa hẳn người ra sau ghế, tìm tư thế thoải mái nhất, hai mắt nhắm lại an thần.

- Bộ phim sắp tới cậu đã xem kịch bản chưa?

Y gật đầu.

- Rồi, một bộ phim truyền hình dài tập. Nghe nói kịch bản khá mới, diễn viên đa số đều có tên tuổi, đến cả Trà Thanh Quốc Khang cũng góp mặt.

- Trà Thanh Quốc Khang?

Quốc Mỹ gật đầu.

- Tôi là fan hâm mộ của anh ấy đấy.

Anh cười khẩy một tiếng nhắm mắt lại cố chợp mắt một lúc trước khi về nhà. Y cất cuốn sổ nhỏ vào trong ba lô, lại lôi điện thoại ra ấn số gọi.

- Đúng rồi, gọi cho Tuy Phong cái đã.

.

Hồ Tuy Phong vừa đi vệ sinh về, ngồi ở bên cạnh Quế Ngọc Hải. Anh vừa vươn tay rót được một ly rượu đã nghe thấy điện thoại trong túi quần mình rung gừ gừ. Mở ra nhìn màn hình điện thoại, thấy được cái tên liền nhíu mày một cái định bụng tắt đi. Ngọc Hải ở bên cạnh nhìn thấy đã bật cười.

- Anh tốt nhất vẫn là nên nghe đi, bản tính của Quốc Mỹ anh hiểu mà? Chừng nào anh còn không nghe vẫn sẽ gọi thôi.

Hồ Tuy Phong thở dài một tiếng, nhấc điện thoại lên nghe. Ở bên kia đầu giây vội nói.

- Anh, em về nước rồi. Ngày mai chúng ta đi ăn có được không?

Y thở dài.

- Ngày mai tôi bận rồi.

Quốc Mỹ mất hai giây im lặng, sau đó liền dở giọng giận dỗi.

- Anh lúc nào cũng trốn tránh em như vậy? Có phải là đang ở trong bar ôm mỹ nữ rồi không? Em nghe được tiếng nhạc đấy.

Tuy Phong hừ một tiếng, không nói năng câu nào trực tiếp ngắt điện thoại. Tiến Đạt nhìn anh, khẽ nhấp một ngụm rượu, cười cười.

- Xem ra Trương Quốc Mỹ cũng cứng đầu lắm.

Hồ Tuy Phong im lặng không nói gì, chỉ tự mình uống hết ly rượu. Tiến Đạt lại trêu chọc anh.

- Cậu cứ như thế này là muốn đi tu sao? Quốc Mỹ nhiệt tình như vậy không thích đã đành, ngay cả mỹ nữ cũng không đụng tới. Nhìn Ngọc Hải mà xem, một mình hắn ôm cả ba người.

Tuy Phong liếc Ngọc Hải một cái, nhàn nhạt phun ra một câu.

- Cậu ta chỉ sợ về già không còn tinh trùng mà dùng.

Tiến Đạt và Ngọc Hải không hẹn mà phá lên cười ha hả, Hồ Tuy Phong tuy rằng bị Tiến Đạt lôi kéo tới đây nhiều lần nhưng bản tính vẫn chẳng có gì thay đổi, trước nay luôn giữ lấy một bộ dáng nghiêm túc như thế.

Tiến Đạt ôm lấy mỹ nữ, tùy ý để cô ta áp sát lên cánh tay mình, nhìn Quế Ngọc Hải nói.

- Hải, cậu lần này về nước không phải là sẽ bị quăng lên cái ghế tổng giám đốc của BT sao?

Hắn thở dài, cái chức vụ này hắn thực sự không hề có hứng thú. So với việc mỗi ngày ôm mỹ nữ đi bar và vui chơi trong những sòng bài hay tìm cảm giác mạnh nơi những đường đua Lasvegas thì chuyện bị lão mẹ nhấc lên cái vị trí kia chẳng khác nào đem bỏ hắn vào một nhà tù pha lê lộng lẫy. Buồn chán tới chết, hắn hoàn toàn không có ý định quay về nhưng lão mẹ đại nhân đã đích thân bay sang Lasvegas túm cổ hắn về cho bằng được. Dù sao người duy nhất trên đời này Quế Ngọc Hải biết sợ cũng chỉ có mình bà mà thôi.

Cha già nhìn thấy hắn về cũng chỉ cười cười nói.

- Vất vả rồi con trai.

Thật ra cũng là cha già ngày xưa cả một đời phong lưu, tới khi lấy lão mẹ đại nhân về bà mới xử lý gọn ghẽ tình nhân của ông từng người một. Quế phu nhân lại là loại phụ nữ so với những người đàn bà khác thì bình tĩnh hơn nhiều, biết được chồng mình có bao nhiêu bồ nhí cũng không làm loạn, không khóc nháo, chỉ sau lưng ông âm thầm loại trừ từng người một. Đến khi tình nhân của ông không còn một người nào, lão cha già tuy biết chuyện cũng không thể làm gì được. Cho nên về cơ bản Quế phu nhân là một người phụ nữ lợi hại như vậy, lão cha già nhìn thấy Quế Ngọc Hải ngoan ngoãn bị lôi cổ từ Lasvegas về cũng cực kỳ thông cảm.

Mà cái gen phóng túng của cha già hình như hắn cũng được thừa hưởng trọn vẹn, năm nay hai mươi lăm tuổi không biết bao nhiêu tình nhân đã qua tay hắn, chỉ là lão mẹ đại nhân chưa hề đả động gì tới, mặc hắn tùy ý ăn chơi. Chỉ duy nhất một lần bà nhìn hắn, nhắc nhở một câu.

- Giữ gìn sinh lực một chút sau này còn phải nối dõi tông đường.

Hắn nhất thời câm nín, lão mẹ đại nhân quả thật lợi hại. Ngay cả nhắc nhở cũng tinh tế như vậy.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro