Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24

Bởi một loạt hành động nhàn tản vừa rồi của anh mà cô ngỡ như anh đã quên mất sự tồn tại của mình.

Bỗng nhiên nghe anh hỏi mình, cô vội vàng lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu.

“Tôi muốn uống cái giống anh.”

“Đây là rượu.”

Đôi mắt Văn Toànđen lay láy lại rất có hồn, vô cùng xinh đẹp, và cô cũng rất biết lợi dụng ưu thế của mình.

Cô gật gật đầu, ngước mắt nhìn anh, “Tôi biết mà.”

Ngọc Hải không nói thêm gì mà chỉ rót cho cô một ly.

Khi được đưa đến trước mặt cô, ly rượu khẽ va chạm vào mặt bàn vang lên âm thanh lanh lảnh, cô nghe thấy thì khẽ nở nụ cười.

Nhưng ý cười chưa kịp lan ra thì Ngọc Hải đã đi mất rồi.

Văn Toàn im lặng cầm ly lên uống một ngụm.

Cô biết rõ rượu này có nồng độ không thấp, nhưng cô lại càng rõ tửu lượng của mình… rất linh động. Cô có thể tự điều chỉnh tửu lượng của mình theo nhu cầu của bản thân — có thể ngàn ly không say, nhưng cũng có thể vừa nhấp môi đã chếnh choáng.

Bản thảo đã được mở lên, cô bèn phải tập trung vào công việc.

Ngọc Hải ngồi bên cửa sổ, anh bật cây đèn đứng lên, ngả lưng vào ghế dựa thư dãn, cả người chìm vào bóng đêm vô tận.

Vài phút sau, chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Giọng Ngọc Hải không lớn nhưng Văn Toàn lại nghe rất rõ.

Anh nhận điện thoại, tay kia đang lật sách, cất giọng hờ hững, “Không cần đâu.”

Là Thời Nguyệt gọi đến.

Cô nhóc có một người bạn vừa đi Hungary về, Thời Nguyệt đã đặc biệt nhờ người ta đấu giá giúp mình hai cái bình cổ trăm năm mang về đây.

Bạn cô nhóc vừa xuống máy bay không lâu thì cô đã lấy hàng về, mong chờ được đưa qua tặng cho Ngọc Hải để dỗ anh vui.

“Hả? Sao thế ạ?” Thời Nguyệt hỏi.

Ngọc Hải ngẩng đầu, theo tầm mắt của anh, trêи cửa sổ sát sàn bằng kính phản chiếu thân ảnh của Văn Toàn

Anh nhìn thấy rất rõ ràng, cô không nhìn máy tính mà là đang nhìn anh.

“Không tiện đâu.”

Ngọc Hải đáp hờ hững, tuyệt đối không phải “không tiện” vì bận làm việc.

Thời Nguyệt chớp chớp mắt, hỏi dò, “Sao vậy, bộ nhà cậu giấu người đẹp hả?”

“Là chuyện công việc.” Ngọc Hải thu hồi tầm mắt, nhìn chất rượu trong ly, “Còn có chuyện gì không?”

Câu này chính là một biến thể của lệnh đuổi khách.

“Thế khi nào cậu xong việc, con mang qua cho cậu.”

“Không cần đâu.” Anh vừa nói xong liền cúp điện thoại.

Ánh đèn rực rỡ bên ngoài ô cửa sổ vừa mới sáng lên, từng dòng xe nối tiếp nhau như nước chảy trong màn đêm tựa như một bức tranh sống động.

Trong phòng lại vô cùng yên tĩnh, dưới ánh đèn dìu dịu, hai người đều im lặng không nói gì, chỉ có tiếng bàn phím liên tiếp vang lên.

Qua một hồi lâu sau, người ngồi sau bỗng cất giọng nhẹ nhàng, “Quế tổng, tôi sửa xong rồi, anh xem thử nhé!”

Ngọc Hải đang đứng dậy bỗng khựng lại, anh vừa quay đầu đã nhìn thấy Văn Toàn ôm máy tính đi về phía mình.

Đôi chân rõ là thon dài, giày gót nhọn phát họa nên một đường cong quyến rũ, nhưng nụ cười thì lại vô cùng ngây thơ.

Anh không lên tiếng, cô liền ngồi vào bên cạnh anh, hai tay dâng máy tính lên trước mặt anh.

Ngọc Hải đưa tay nhận laptop, sau đó đặt lên cái bàn nhỏ ở bên cạnh, ngón tay đưa lên màn hình.

Lúc xem bản thảo, khóe mắt anh thoáng nhìn sang, phát hiện Văn Toàn không đứng dậy mà vẫn ngồi xổm ở đó, nghiêng nghiêng cái đầu nhìn anh.

Từ góc độ này nhìn sang, trông cô giống như đang tì cằm lên đùi anh.

Ngọc Hải chớp mắt, năm chữ “nhà vàng giấu người đẹp” lại hiện lên trong đầu anh.

Bản thảo dài hơn ba ngàn chữ, Ngọc Hải chỉ tốn ba phút đã đọc xong.

Đồng hồ treo tường đã chỉ tám giờ, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn.

Ngọc Hải trông thấy từng tầng từng tầng mây đen cuồn cuộn ở bên ngoài cửa sổ, dường như trời sắp mưa.

Có lẽ là ông trời muốn tìm cách giữ người lại rồi.

“Anh thấy thế nào?”

Văn Toàn nhìn anh đầy mong đợi.

“Lan man quá.” Anh vừa nói vừa trả laptop lại cho cô.

Văn Toàn, “…”

OK thôi.

Cô cầm laptop quay về chỗ ngồi, bắt đầu sửa lại.

Lần này cô càng thêm hăng hái.

Sao lại có nhiều yêu cầu như thế, sao anh lại làm khó dễ cô như thế.

Bên kia đang múa phím thành văn, Ngọc Hải lại gác chân lên ghế, dưới ánh đèn dìu dịu, anh nhắm măt lại nghỉ ngơi.

Bóng cây xanh nhẹ nhàng đung đưa dưới sàn nhà, tiếng bàn phím đóng chiếm toàn bộ không gian, khi thì nhanh khi thì dừng lại, hòa cùng tiếng gió tạo thành một bản hợp tấu hài hòa một cách khó hiểu.

Anh chợp mắt một lát đã hơn nửa tiếng, cho đến khi cô cầm laptop đến chỗ anh lần nữa.

Khi mở mắt ra, anh lại nhìn đồng hồ trước tiên.

“Rút gọn hơn rồi.” Văn Toàn nói, “Anh xem còn có chỗ nào không vừa ý không?”

Ngọc Hải chỉ vào một đoạn trong đó, “Đoạn này tôi nói không phải ý này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro