Tập 6: Dòng thư chưa gửi
Heeseung ngồi trước bàn làm việc, ánh đèn bàn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của anh. Trước mặt anh là tờ giấy trắng còn trống trơn và cây bút đã mở nắp. Sau nhiều đêm suy nghĩ, Heeseung quyết định viết thư cho Jaeyun.
"Có lẽ mình không đủ can đảm để nói trực tiếp với cậu ấy... nhưng ít nhất cũng phải bày tỏ những gì mình giấu kín," anh tự nhủ.
Anh bắt đầu viết, dòng chữ xuất hiện chậm rãi nhưng tràn đầy cảm xúc.
Jaeyun à,
Có lẽ em sẽ không bao giờ đọc được lá thư này, nhưng anh vẫn muốn viết, vì anh không thể giữ mãi những cảm xúc này trong lòng.
Khi em bước vào quán cà phê lần đầu tiên, anh chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Mỗi ngày nhìn thấy em cười, nghe giọng nói của em, anh cảm thấy mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, ấm áp hơn.
Nhưng giờ đây, mỗi lần nhìn em, anh chỉ thấy một nỗi sợ vô hình. Sợ rằng khi em rời đi, anh sẽ không còn cơ hội để nói rằng... anh thích em.
Heeseung dừng bút, cảm giác ngực anh như bị đè nặng bởi những lời chưa viết hết. Anh cầm lá thư lên đọc lại, rồi cẩn thận gấp lại và đặt vào một chiếc phong bì.
"Có lẽ mình sẽ không bao giờ đưa nó cho cậu ấy," anh thở dài, đặt phong bì vào ngăn kéo tủ. Nhưng trong lòng, anh vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, như thể đã chia sẻ được một phần tâm tư.
Những ngày sau đó, Heeseung vẫn tiếp tục trốn tránh Jaeyun, nhưng nỗi nhớ và sự giằng xé trong lòng anh càng lớn hơn.
Một buổi tối, Jaeyun đến quán cà phê, nhưng lần này cậu không mang nụ cười tươi tắn thường ngày. Cậu bước thẳng đến quầy, đối mặt với Heeseung.
"Heeseungie, em thật sự không hiểu. Anh làm gì mà tránh mặt em mãi thế?"
Heeseung im lặng, cố gắng giữ cho giọng mình bình thản. "Anh không tránh mặt em. Chỉ là anh bận thôi."
"Bận?" Jaeyun nhíu mày, ánh mắt cậu tràn đầy nghi ngờ. "Nếu anh không muốn làm bạn với em nữa thì cứ nói thẳng. Đừng viện cớ bận rộn để trốn tránh."
"Không phải như em nghĩ đâu..." Heeseung lúng túng.
"Vậy anh nghĩ em nên nghĩ thế nào đây?" Jaeyun ngắt lời, giọng cậu có chút giận dỗi.
Heeseung không trả lời. Cuối cùng, anh chỉ cúi đầu, lặng lẽ nhìn tay mình.
Jaeyun thở dài, thất vọng tràn ngập trong ánh mắt cậu. "Anh không muốn nói, em cũng không ép. Nhưng em hy vọng anh biết rằng... em vẫn ở đây. Dù anh có đẩy em ra xa, em vẫn sẽ tìm cách ở bên cạnh anh."
Câu nói ấy như một mũi dao đâm vào lòng Heeseung. Anh muốn hét lên rằng mình không hề muốn đẩy Jaeyun ra xa, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Khi Jaeyun quay lưng bước đi, Heeseung chỉ biết nhìn theo bóng cậu, lòng tràn ngập nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.
Anh chưa một lần muốn xa em, Jaeyun à. Chỉ là...à không...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro