Chương 51: Chúng ta sinh con đi
Biên tập: Xoài mập ([email protected])
Giản Thời Ngọ dừng bước, có hơi do dự: "Sao đột nhiên lại đau vậy, cậu có sao không?"
Thẩm Thành ngồi trên giường, lớp ngụy trang bấy lâu nay của hắn nhanh chóng biến mất, sắc mặt nghiêm nghị tái nhợt, thậm chí còn đổ một lớp mồ hôi mỏng, giọng nói trầm khàn: "Không nghiêm trọng lắm, gọi bác sĩ tới giúp tôi là được."
Trước đó Giản Thời Ngọ đã đoán Thẩm Thành bị thương nặng, mặc dù hắn không lộ ra, vẫn luôn ung dung bình thản nhưng đúng như Kiều An nói, người đàn ông này che giấu rất kỹ. Trong nhà thoang thoảng mùi thuốc lẫn mùi máu, nếu thật sự không nghiêm trọng, bác sĩ không thể cứ cách nửa tiếng thay thuốc một lần.
Trước khi lên lầu, cậu đi qua phòng bác sĩ, phát hiện ngoài kim tiêm, ông ấy còn có một loạt thuốc hạ sốt, mỗi một loại đều cho thấy vết thương sau lưng Thẩm Thành tuyệt đối không hề nhẹ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cậu nghĩ.
Giản Thời Ngọ cũng hơi luống cuống, cậu chạy ra ngoài nói: "Cậu ở đây đợi tôi, tôi ra ngoài gọi bác sĩ cho cậu."
Nhanh chóng mở cửa, dựa vào trí nhớ tìm đến trước cửa phòng bác sĩ, cậu thở hổn hến mô tả tình trạng của Thẩm Thành, dáng vẻ vô cùng gấp gáp giống như nếu bác sĩ không qua nhanh hắn sẽ chết vậy.
Bác sĩ còn tưởng là chuyện gì lớn, chạy đến trước giường: "Sao rồi?"
Ai ngờ Thẩm Thành vẫn bình tĩnh như trước nhưng cũng có chút khác biệt, hắn mở miệng, giọng khàn khàn: "Đo nhiệt độ cho tôi."
?
Bác sĩ nghi ngờ, không phải đã đo nhiệt độ rồi sao, hơn nữa hắn mà sốt cũng đã sốt rồi, bây giờ hắn muốn đo cái gì?
Đang định mở miệng, Thẩm Thành nâng mí mắt lên nhìn ông ấy, ánh mắt này ẩn chứa quá nhiều điều, bác sĩ dường như hiểu được điều gì đó, ông ấy trả lời: "Vâng, cậu chủ."
Kiếm sống không dễ dàng gì nên hợp tác biểu diễn với Thẩm Thành, dùng nhiệt kế đo hồi lâu, bác sĩ nhìn Giản Thời Ngọ bên cạnh, ho nhẹ một tiếng, cau mày: "Thật sự bị sốt rồi."
Giản Thời Ngo thật sự lo lắng, lại gần: "Chú, bệnh của Thẩm Thành rất nghiêm trọng sao?"
Bác sĩ thở dài, dáng vẻ nghiêm túc: "Còn xem tối nay có hạ sốt hay không, tệ hơn sẽ đau một chút."
Mặc dù trong lòng Giản Thời Ngọ cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng trước mặt nhiệt độ trên nhiệt kế là thật, mùi thuốc trong phòng cũng là thật, mặt mày Thẩm Thành tái nhợt cũng là thật, hắn là một người rất giỏi che giấu, người như vậy cũng lộ ra dáng vẻ yếu ớt, vậy thật sự rất đau...
Nghĩ tới đây, trong lòng Giản Thời Ngọ thắt lại, mắt cậu lóe lên: "Tại sao lại như vậy..."
Thẩm Thành ngắt dòng suy nghĩ của cậu, quay mắt đi chỗ khác, thấp giọng nói: "Không phải cậu muốn đi hỏi thăm sức khỏe Annie sao?"
Giản Thời Ngọ: "Hả?"
Thẩm Thành cúi đầu ho khan, bờ vai cũng run theo, lúc này trông hắn vô cùng yếu ớt, thiếu niên cụp mắt xuống: "Cậu muốn đi thì đi đi, đừng lo lắng cho tôi."
...
Giản Thời Ngọ áy náy đứng lên.
Thẩm Thành vẫn luôn như vậy, so với Thẩm Thành thì Annie chỉ bị hoảng sợ mà thôi, vết thương của Thẩm Thánh mới nghiêm trọng mà mình còn nói câu không liên quan như vậy, thật là quá đáng.
"Cốc cốc."
Từ cửa truyền tới hai tiếng gõ.
Chân Mỹ Lệ đến, đã qua ba bốn năm, nhan sắc của bà vẫn không hề giảm nhưng so với trước sự dịu dàng khi ở nhà trước kia bây giờ lại thêm mấy phần trưởng thành thuần thục của nữ cường nhân, những năm này việc làm ăn của nhà họ Giản ngày càng lớn, cha Giản bôn ba mệt mỏi vô cùng, bà cũng phải đứng ra phụ giúp sự nghiệp của chồng.
Giản Thời Ngọ: "Mẹ."
Đối mặt với con trai Chân Mỹ Lệ vô cùng dịu dàng, bà ngồi xuống bên cạnh giường Thẩm Thành, hỏi bác sĩ: "Đứa nhỏ này sao rồi?"
Bác sĩ thành thật khai báo.
Trước khi tới Qúy Viễn Sinh đã dặn dò ông ấy, cho dù như thế nào cũng phải giữ Giản Thời Ngọ và Chân Mỹ Lệ ở lại đây, chỉ có hai người họ mới có thể chữa trị cho Thẩm Thành, một người có thể quản hắn ăn cơm, một người có thể chăm sóc vết thương của hắn.
Quả nhiên, Chân Mỹ Lệ trách cứ hỏi hắn: "Sốt thành như vậy, tại sao bên cạnh không có ai chăm sóc con chứ, khăn đâu, chậu nước cũng đâu rồi?"
Bác sĩ dĩ nhiên không dám nói là do Thẩm Thành đuổi người đi, chỉ có thể nói: "Dạ, cái này để tôi cho người đưa tới."
Thẩm Thành ngẩng đầu lên, nhấp môi: "Dì..."
Chân Mỹ Lệ vừa nhìn liền biết hắn không thích người ngoài, nhẹ giọng nói: "Con đừng lo lắng, tối nay dì sẽ ở lại đây, con nghỉ ngơi thật tốt, nhất định sẽ không sao."
Giản Thời Ngọ: ?
Mẹ, lúc mẹ tới cũng không nói có lịch trình này.
Chân Mỹ Lệ lại rót cho Thẩm Thành một ly nước, bà nói: "Còn sức không? Ăn chút gì nhé, muốn ăn cái gì nói cho dì biết, dì cho người đi làm."
Khi họ không có ở đây, Thẩm Thành luôn bày ra dáng vẻ người sống chớ lại gần, lúc này họ đều ở đây, Thẩm Thành cực kỳ nghe lời, ở trước mặt mẹ vợ thể hiện vô cùng ưu tú, hắn ngồi dậy nói: "Gây thêm phiền phức cho dì rồi, bây giờ con không sao, không cần phải lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Bây giờ trời cũng sắp tối, dì cũng mệt mỏi cả một ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
Dáng vẻ hiểu chuyện này đã kích thích tình mẫu tử trong lòng, Chân Mỹ Lệ nói: "Phiền cái gì chứ, con trai của Ấu Ấu cũng là con trai của ta, dì không cho phép con nói mấy lời khách sáo như vậy."
Nước mắt của kẻ yếu chưa chắc khiến người ta thương hại nhưng người mạnh hiếm khi lộ vẻ yếu ớt lại khiến người ta phải xúc động. Vì vậy, bây giờ Thẩm Thành không cần làm bất cứ việc gì, dễ dàng giành lấy sự chú ý của mọi người, Thẩm Thành không từ chối nữa, thấp giọng nói: "Con hiểu rồi, cảm ơn dì."
"Tiểu Thời, đây là mì con nấu hả?" Chân Mỹ Lệ không hài lòng bưng tô mì lên: "Chỉ thêm mấy cái cải xanh?"
Giản Thời Ngọ đột nhiên bị gọi tên, cậu: "A..."
Chân Mỹ Lệ không so đo với cậu, nói với Thẩm Thành: "Dì đi nấu cho con một tô mì mới."
"Không cần đâu." Không đợi bà kịp hành động, ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Thành đã nắm lấy cổ tay của Chân Mỹ Lệ, hắn nhìn Giản Thời Ngọ một cái, ánh mắt như có thể nhìn thấu tâm can, thanh âm khàn khàn vô cùng nam tính, trong bóng đêm đặc biệt quyến rũ: "Nó ngon lắm, con muốn ăn."
Nếu những đầu bếp năm sao từng bị hắn chê nghe thấy được nhất định sẽ khóc.
Bởi vì có Chân Mỹ Lệ ở đây nên công việc sau đó suôn sẻ hơn nhiều, Giản Thời Ngọ muốn ở lại chăm sóc người nhưng bị mẹ mình không do dự đuổi ra ngoài: "Con muốn chăm sóc ai trong khi chính con còn chưa thể tự lo cho mình, mau ra phòng khách làm bài tập đi."
...
Được rồi.
Vì không thể về nhà nên cậu gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm lớp, ý tứ đại khái là bản thân gặp một ít chuyện không thể đi thăm Annie, tiết mục bế mạc ông chỉ có thể mời người khác.
Giáo viên chủ nhiệm nghe vậy thì thở dài nhưng cũng không nói gì thêm.
Ngày mai là bế mạc đại hội thể thao nên cũng không có chuyện gì lớn lắm, cộng thêm lúc ở trong ngõ Giản Thời Ngọ cũng bị thương không ít, giáo viên chủ nhiệm lập tức cho cậu nghỉ hẳn một ngày ở nhà cho khỏe.
Kiều An nghe vậy vô cùng vui mừng: "Mặt Trăng, chúng ta chơi game chứ?"
Giản Thời Ngọ nghi ngờ: "Không phải ngày mai cậu còn đi học sao?"
"Đại hội thể thao có tôi hay không đều giống nhau." Kiều An theo thói quen ôm bả vai cậu: "Tốt quá, cậu không biết chứ, cho đến nay Thẩm Thành không chơi game với tôi, tôi một mình rất cô đơn."
Giản Thời Ngọ cũng thích chơi nhưng cậu vẫn tò mò: "Tại sao lại không chơi cùng cậu?"
...
Đương nhiên vì ngại thua.
Nhưng dưới ánh mắt nghi ngờ của Giản Thời Ngọ, Kiều An ngây thơ nhắm mắt nói: "Ai biết được, đừng để ý hắn!"
Bọn họ chơi game đua xe trên trang web trực tuyến, đua xe xem của ai chạy xa hơn thì điểm cao hơn. Ở giữa có rất nhiều ải mạo hiểm hấp dẫn, những người cũng tham gia trò chơi sẽ cạnh tranh với nhau.
Sau vài trận, Giản Thời Ngọ cũng hiểu quy tắc.
Kiều An cảm khái: "Cậu thật ợi hại, có mấy lần suýt được hạng nhất rồi."
Giản Thời Ngọ ngây ngô cười "ha ha", càng thích thú hơn: "May mắn thôi, cậu lợi hại hơn, đứng thứ nhất hai lần."
"Không phải sao, cậu cũng không xem tôi là ai." Kiều An đắc ý, cậu nói: "Tôi có tên trên bảng xếp hạng, tên ở vị trí thứ 30."
Giản Thời Ngọ tiến tới thấy một ID có tên: Con chim cô đơn xếp thứ 10.
...
Kiều An dẫn Giản Thời Ngọ làm ván mới, lần này hai người đều bị vượt qua, chỉ thiếu chút nữa là thắng, Kiều An tức giận đập bàn: "Nếu không phải đối phương có em bé tăng thuộc tính, chúng ta nhất định có thể thắng."
Giản Thời Ngọ là người chơi Phật hệ, cậu cắn trái táo, ngoan ngoãn hỏi: "Đó có phải con búp bê nhỏ đứng cạnh họ không?"
Kiều An tức giận: "Đúng vậy, chính là đôi tình nhân nhỏ bắt nạt chúng ta không có em bé, nếu tôi cũng có một đứa đâu đến lượt bọn họ..."
Trong phòng đột nhiên im lặng.
Giản Thời Ngọ vẫn gặm táo như cũ, thấy cậu ta không nói gì, còn tò mò liếc mắt qua, hàng mi dài chớp chớp, như đang hỏi tại sao không nói tiếp.
Kiều An sờ cằm một cái, lại gần, đề nghị: "Hay là chúng ta sinh con đi?"
"Phốc! Khụ..." Giản Thời Ngọ suýt chút nữa bị nghẹn táo, gương mặt cậu đỏ bừng, một lúc sau mới ngước mắt lên nhìn cậu ta: "Cái gì?"
Kiều An chờ hắn bình tĩnh, liền vội vàng giải thích: "Tôi nói trò chơi này, người chơi có thể kết bạn đời để sinh con, đứa bé này có thể tăng thuộc tính, như vậy chúng ta mới vô địch!"
...
Giản Thời Ngọ có chút bối rối: "Có thể như vậy sao."
Kiều An gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy." "Nhưng mà chúng ta đều là nhân vật nam." Giản Thời Ngọ ngơ ngác nói: "Như vậy cũng được sao?"
Kiều An mỉm cười: "Dĩ nhiên không thành vấn đề rồi, bây giờ là thời đại nào rồi, hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa từ lâu rồi, trong trò chơi dĩ nhiên cũng vậy!"
Giản Thời Ngọ suy nghĩ một chút, dường như hợp tác sinh còn trong trò chơi cũng không có gì, dù sao cũng chỉ chơi trò chơi này có hai ngày mà thôi, vì vậy cậu gật đầu: "Vậy cũng được."
Kiều An hoan hô.
Giản Thời Ngọ tò mò hỏi: "Làm sao để kết hôn?"
"Trước hết chúng ta cần phải tăng mức độ thân mật." Kiều An dạy cậu: "Sau đó còn phải chuẩn bị nhẫn, cậu không cần lo, những thứ này tôi sẽ chuẩn bị, lát nữa tôi sẽ gửi cậu thư đính hôn."
Giản Thời Ngọ mơ hồ, cậu không nghĩ một trò chơi có thể phức tạp như vậy, thư đính hôn nghe thật xấu hổ nhưng cũng may chỉ có hai người bọn họ biết, làm xong nhiệm vụ nhận được con là ổn, cậu không thấy có vấn đề gì lớn.
Cậu hoàn toàn quên mất mình đã đăng nhập bằng tài khoản QQ, bảng xếp hạng bạn bè trên QQ và những cập nhật mới đều được chia sẻ cho bạn bè.
Ước chừng trong một đêm, bạn học trong lớp đều biết một chuyện- Giản Thời Ngọ đã yêu học sinh chuyển trường.
_________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro