Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Thẩm Thành

Biên tập: xoài mập ([email protected])

Giản Thời Ngọ đứng dậy lễ phép nói: "Thưa cô, em ngồi ở phía sau không nhìn thấy rõ bảng, ghế ở hàng thứ hai phía trước không có ai ngồi, em có thể ngồi ở đó không?"

Quả thực phía trước có một chỗ ngồi, do có một bạn học chuyển trường, nên bây giờ chỗ đó trống.

Hoàng Giai sững sờ: "Phía trước?"

Những bạn học khác đều hơi kinh ngạc, bọn họ đều cho rằng Giản Thời Ngọ sẽ muốn ngồi bên cạnh Thẩm Thành.

Giản Thời Ngọ nói: "Thưa cô, có được không ạ?"

"...... Em chuyển đi. "

Giản Thời Ngọ ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn cô ạ."

Cậu thành thật thẳng thắn, lý do đưa ra cũng rất bình thường, hơn nữa đó là hàng thứ tư, cách Thẩm Thành rất xa, cho nên tất cả mọi người ai cũng không nhìn ra được có lý do ám muội nào.

Nhưng mà-

Chính là bởi vì bình thường, cho nên mới không thường có được không?!

Đó là ai, đó là Giản Thời Ngọ đó, không có học thức, môn nào cũng đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, mỗi lần chào cờ đều bị điểm danh phê bình, lại còn nói rằng muốn học tập?

Mọi người thảo luận sôi nổi:

"Giở trò quỷ gì vậy?"

"Cậu ta định làm gì nữa?"

"Hay là đã nghĩ ra một cách mới quấy rầy bạn học Thẩm rồi. "

"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. "

"Hahaha, nhỏ tiếng một chút. "

Những âm thanh rầm rầm rì rì vang lên trong phòng học, Hoàng Giai vỗ bàn: "Im lặng!"

Ngay lập tức, phòng học đã yên tĩnh không nghe thấy gì.

"Lớp luyện thi ở trước trường học của chúng ta xảy ra chuyện." Hoàng Giai hắng giọng một cái: "Trong kỳ nghỉ đông, có học sinh suýt chút nữa bị bọn buôn người bắt cóc lừa bán, mặc dù bọn buôn người đã bị bắt, nhưng mà khó để đảm bảo rằng có còn đồng bọn nào chưa bị bắt hay không, vì sự an toàn của mọi người, và cũng hỗ trợ các chú cảnh sát trong công việc của bọn họ, nhà trường quy định, bắt đầu từ tháng này đến hết cuối tháng, học sinh ngoại trú đều phải được phụ huynh đưa đón."

Vừa dứt lời, trong phòng học đã có tiếng ồn ào.

Hoàng Giai nói: "Cứ như vậy đi, lớp phó lao động sắp xếp dọn dẹp lớp, cô về văn phòng, buổi chiều có tiết học bình thường." "

Giáo viên chủ nhiệm vừa rời khỏi, lớp học đã bùng nổ, rất nhiều học sinh đang thảo luận làm thế nào để nói với phụ huynh về việc đưa đón đến trường trong thời gian này, chuyện này đều liên quan đến mọi người, cho nên ai nấy cũng bàn tán, ngay cả Hầu Tử cũng ôm đầu nói: "Sau này tan học là không có tự do rồi."

Giản Thời Ngọ đang kiểm tra sách mới phát: "Tại sao lại không có tự do?"

"Mẹ tôi đến đón tôi, sau khi tan học không thể đi chơi, nhất định sẽ xách tôi về bắt làm bài tập về nhà. " Hầu Tử bĩu môi: "Thật là phiền."

Giản Thời Ngọ đáp lại một tiếng, tiếp tục lật sách.

Hầu Tử chọc chọc cánh tay mũm mĩm của cậu: "Cậu thật sự nghiêm túc hả?"

"Cái gì?"

"Cậu thật sự muốn học tập chăm chỉ?", Hầu Tử cảm thấy khó tin: "Tôi cảm thấy trong kỳ nghỉ đông này cậu có phải là bị thứ gì đó bám vào hay không, đầu óc không tỉnh táo."

Giản Thời Ngọ bị âm thanh thốt lên vì kinh ngạc của cậu ta làm đau cả tai: "Đừng ồn ào."

Bởi vì âm lượng của Hầu Tử, có không ít người nhìn sang bên này.

Giản Thời Ngọ hít sâu một hơi, trên khuôn mặt mũm mĩm đầy sự nghiêm túc, nói với Hầu Tử: "Tôi rất tỉnh táo, không có lúc nào tỉnh táo hơn bây giờ." "

Hầu Tử sững sờ.

"Cậu ......" Cậu ta nhìn Giản Thời Ngọ: "Là vì Thẩm Thành sao?"

Động tác của Giản Thời Ngọ dừng lại.

Câu trả lời của vấn đề này, cũng có thể là có hoặc không.

Cuối cùng, chỉ có thể trả lời: "Bây giờ tôi đang học vì bản thân."

Hầu Tử ngơ ngác nhìn bạn nhỏ mập mạp ở trước mặt, bốn mắt nhìn nhau, ngay lúc Giản Thời Ngọ nghĩ rằng Hầu Tử sẽ cảm động vỗ tay tán thưởng trước sự nhận thức bây giờ của mình, chỉ thấy Hầu Tử lau mặt một cái, lắp bắp nói: "Xong rồi xong rồi, cậu quả nhiên bị kích thích thành kẻ ngốc rồi, bắt đầu nói mê sảng rồi."

"......"

Nắm đấm của Giản Thời Ngọ siết chặt.

Buổi chiều

Rõ ràng, ban ngày trời vẫn nắng gắt nóng nực, nhưng đến thời điểm buổi tối khi tan học, trời lại bắt đầu mưa to dần, hơn nữa mưa này có vẻ như sẽ không tạnh ngay, còn kèm theo sấm chớp vang dội, nhìn thấy mà giật mình, cũng may, phụ huynh đã được thông báo đến đón con từ sớm, vì vậy tất cả bọn họ đều mang theo ô.

Nhà trường tổ chức cho các học sinh xuống tầng một cách có trật tự, đợi phụ huynh mang ô đến, vì quy định ban ngày, học sinh ngoại trú không được phép tự rời khỏi trường, phải được phụ huynh đến đón mới có thể đi.

Giản Thời Ngọ và Hầu Tử đứng ở trong cùng.

Hầu Tử nói: "Tài xế nhà tôi nói rằng đang kẹt xe, nửa tiếng nữa mới đến, còn ba mẹ cậu thì sao?"

Không ít phụ huynh đã đến đón con của mình, toàn bộ lớp có khoảng năm sáu mươi người, bây giờ chỉ còn chưa đến hai mươi người đang đứng rải rác ở xung quanh lớp.

Giản Thời Ngọ nói: "Ba tôi nói rằng đợi ông ấy một chút."

Lúc này, cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, kiếp trước, ba cậu là người đầu tiên đón cậu, nhanh chóng rời đi, mà bây giờ tự nhiên lại đến muộn.

Một số chuyện khác so với trong trí nhớ đều sẽ làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, sợ rằng chuyện không may sẽ xảy ra.

Hầu Tử vỗ vỗ vai cậu: "Mau nhìn bên kia."

Hai người bọn họ đứng cách đó không xa, từ đây có thể nhìn thấy trạng thái của tất cả mọi người trong lớp, bao gồm cả Thẩm Thành.

Nhiều người ở đây, trời đang mưa, không khí ẩm ướt, oi bức, mọi người ồn ào, mà ở cách đó không xa, thiếu niên đứng dưới mái hiên bên cạnh bồn hoa im lặng dựa vào tường, hắn mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, sạch sẽ lạnh lùng, trên khuôn mặt không có biểu cảm dư thừa, không nói một lời.

Hắn là kiểu người không kiêu căng, cũng chắc chắn sẽ không bị nhấn chìm.

Hầu Tử lại gần nói: "Cậu nhìn những nữ sinh bên kia kìa, bọn họ đều đến đây xem Thẩm học bá."

Giản Thời Ngọ nhìn sang bên kia, quả nhiên thấy cách đó không xa có mấy nữ sinh lén lút nhìn về hướng bên này với vẻ mặt ngượng ngùng, thậm chí còn nóng lòng muốn thử tới đây, nhưng đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, từ đầu đến cuối Thẩm Thành đều không nhìn bọn họ một chút nào, nhưng cũng chính vì sự lạnh lùng xa cách của hắn, càng khiến hắn càng trở nên hấp dẫn hơn.

"Chậc."

Hầu Tử nói: "Cậu không đi qua sao?"

Giản Thời Ngọ sửng sốt: "Tôi đi qua làm gì?!"

Cậu vẫn còn muốn sống thêm hai năm nữa có được không?

"Hỏi hắn một chút xem hắn có đi nhờ không." Hầu Tử cười nói: "Cậu biết mà, nhà hắn sẽ không có ai đến đón hắn, mẹ hắn bận chơi mạt chược cả ngày, căn bản không quan tâm đến Thẩm Thành, ba hắn là một người què, đi lại khó khăn, với thời tiết này, tôi nghĩ, sợ là không đi nổi."

Giản Thời Ngọ vô thức cau mày, chân cậu khẽ cử động, nhưng giây tiếp theo, toàn thân khẽ run, cứng đờ tại chỗ.

Hầu Tử nói: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt Giản Thời Ngọ nhìn chằm chằm Thẩm Thành trong chốc lát, trái tim giống như bị chèn ép, cổ họng có hơi khô khốc: "Không sao cả."

Sáng sớm mới nói không dây dưa, hiện tại đi qua làm gì.

Kiếp trước, bởi vì cậu về sớm, cho nên hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Hầu Tử, cũng không biết mưa lớn như vậy, Thẩm Thành làm sao tự mình trở về, đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại thay đổi?

Giản Thời Ngọ bất ngờ ngước mắt lên, bất ngờ đối diện với ánh mắt của Thẩm Thành cách đó không xa-

Mưa bụi mờ mịt, khuôn mặt của thiếu niên hơi nghiêng, trên khuôn mặt tuấn tú đó không có chút cảm xúc nào, đôi mắt đen ảm đạm, lưng hắn thẳng tắp, cách lớp sương mù, Giản Thời Ngọ giống như đã nhìn thấy Thẩm Thành hơn mười năm sau, bá chủ quyết đoán của đế quốc thương mại, con sói hung ác tàn nhẫn vô tình khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật, mặc dù bây giờ hắn chỉ là một đứa trẻ 14 tuổi, cô đơn, không ai quan tâm.

"A Thời!"

Một tiếng gọi quen thuộc vang lên cách đó không xa.

Ba Giản cầm ô đi đến, dễ dàng tìm thấy đứa con trai mũm mĩm của mình trong đám đông: "Ba đến hơi muộn."

Nắm bàn tay đứa nhỏ, ba Giản lộ ra nụ cười thân thiết khi nhìn thấy Hầu Tử: "Là Hầu Tử à, chú lái xe đến đây, con có muốn cùng về không?"

Hầu Tử vội vàng nói: "Cảm ơn chú, tài xế của nhà cháu sắp đến rồi ạ."

Lúc này Ba Giản mới kéo tay Giản Thời Ngọ chuẩn bị rời đi, trên đường đi bọn họ đi ngang qua Thẩm Thành, thời điểm đi qua, những phụ huynh khác đến và đi đều đang tìm con mình, cũng có những học sinh vì ba mẹ chưa đến đang gọi điện thoại, đài phát thanh liên tục phát thông báo nhắc nhở phụ huynh chú ý giữ an toàn.

Tất cả những thứ này, dường như đều không liên quan đến Thẩm Thành.

Học sinh chờ đợi sẽ nhìn xung quanh, nhưng mà hắn chỉ lặng lẽ đứng ở đó, không có chờ ai, và cũng không có ai đến.

Sấm sét ầm ầm, thiếu niên vẫn không nhúc nhích, tuỳ ý để gió thổi mưa từ bên ngoài vào, khiến quần áo ướt một nửa.

"Thẩm...... Thành......"

Giản Thời Ngọ lặng lẽ xoay người lại, không thể nhìn rõ người qua màn mưa.

Ba Giản kéo đứa con trai mũm mĩm của mình bước đi rất nhanh, không để Giản Thời Ngọ có nhiều thời gian dừng chân, tiếng mưa đập vào ô rất lớn, Ba Giản lái xe đến, kẹt xe kéo dài thêm nửa tiếng mới về đến nhà.

Giản Thời Ngọ đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, thời điểm đi ra sắc mặt rất xấu, khiến ba cậu giật mình: "Con trai, con bị cảm sao?"

Giản Thời Ngọ lắc đầu: "Không có."

Hôm nay Chân Mỹ Lệ ra ngoài mua đồ, sau khi trở về nấu bữa cơm đơn giản, mưa bên ngoài vẫn rơi, không hề có dấu hiệu tạnh, cả nhà quây quần trên bàn ăn ăn cơm.

Trong khi ăn, Chân Mỹ Lệ hỏi ba Giản: "Hôm nay anh phải đón con về nhà lúc nào vậy."

Ba cậu nhẹ nhàng hỏi có chuyện gì vậy.

Giọng mẹ Giản trở nên trầm thấp hơn: "Lúc em đi ngang qua đường Hồng Hi, đột nhiên nhìn thấy một đứa trẻ mặc đồng phục học sinh đi bộ trong mưa, thậm chí còn không có ô. "

Trường học và đường Hồng Hi cách nhau năm sáu cây số, đi bộ cũng phải mất hơn một giờ, quãng đường vốn đã xa, hôm nay trời lại đổ mưa to.

Giản Thời Ngọ đang ăn cơm, đột nhiên hai mắt mở to, đầu đau như búa bổ, trong lúc hoảng hốt, đầu cậu hiện lên hình ảnh một bóng người-

"Mẹ. "

Đặt chén cơm xuống, máu trong cơ thể Giản Thời Ngọ đông cứng lại một chút: "Học sinh đó, có phải mặc đồng phục học sinh sọc lam nhạt đúng không ạ?"

Mẹ Giản sững sờ: "Hình như... là vậy."

Không khí trong phòng ấm áp, nhưng trong phút chốc, Giản Thời Ngọ lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, thậm chí trong nháy mắt, cậu cảm thấy mọi thứ trước mặt đều là màu đen, đồng phục mới của tất cả học sinh đều có màu xanh nhạt, màu lam nhạt là đồng phục học sinh của bọn họ từ học kỳ trước, những người khác đều mua mới, chỉ có Thẩm Thành là mặc đồng phục cũ.

Chân Mỹ Lệ nói: "Con biết bây giờ mình hạnh phúc thế nào rồi chứ, hôm nay trời mưa to bao nhiêu, nhà đứa trẻ kia ở đâu, ai, tiểu Thời, con biết bạn học đó sao?"

Ngoài cửa sổ chợt có tiếng sấm vang lên, mưa to ào ào trút xuống, khiến khung cảnh trở nên ồn ào.

Giản Thời Ngọ không thể nói được một câu.

Mùa xuân se lạnh, mưa rào lạnh lẽo thấu xương, Thẩm Thành đi một mình trong cơn mưa to từ sáng đến trời tối, từ đầu đến cuối, không ai hỏi thăm.

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro