Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Họ nói rằng tôi đau lòng

Lần đầu tiên Jude nhận ra mình có tình cảm đặc biệt với Kylian là ở đám tang của anh.

Một ngày nào đó vào tháng năm mưa rỉ rích, Bellingham nhận được tin hôm nay đội nghỉ tập.

Vì tiền đạo của đội, Kylian Mbappe tự sát tại nhà riêng.

Tang lễ diễn ra khá đơn giản, phần vì đó là di nguyện của anh, phần vì gia đình không muốn tổ chức quá lớn. Nhưng lượng người đến dự tang rất lớn.

Điều đó cũng phải thôi, Kylian Mbappe vẫn luôn được mọi người chào đón như vậy, dẫu có là trước khi rời đi, hay là khi đã chẳng còn ở nhân thế.

Vì đó là Kylian Mbappe mà.

Jude Bellingham nghĩ, khi gã lặng lẽ nối gót Vinicius giữa dòng người lộn xộn, để đặt lên nơi người kia nằm lại một bông cúc trắng phau.

Kylian tự sát vì trầm cảm, gã nghe loáng thoáng ai đó nói anh ta đã bị sáu năm rồi.

Thế mà không thể hiện ra ngoài mấy nhỉ. Jude nghĩ khi gã ngẩn người nhìn bức ảnh đen trắng trang trọng đặt giữa biển hoa.

Tấm ảnh Kylian cười. Rạng rỡ đến chói lòa.

Đôi mắt nâu trầm vẫn lấp lánh sự kiêu ngạo đến từ tận xương cốt.

Hệt như bao lần, hệt như những nụ cười chạy suốt dọc dài ký ức, hệt như những gì đã hằn in sâu tận tâm can.

Jude Bellingham năm nay hai lăm, quen Kylian cũng đã năm năm. Năm năm không phải quá dài, xét theo tuổi thọ trung bình của thế giới - 71 tuổi hơn, nó còn chẳng thấm vào đâu, vì vậy gã chẳng cho rằng đó là một con số lớn.

Nhưng năm năm quen Kylian, một phần năm những ngày gã đón nắng.

Năm năm quen Kylian Mbappe, chạy suốt Santiago Bernabéu, đi hết cả trời mây.

Vậy nên Jude nghĩ mình sẽ phải tỏ ra vô cùng đau buồn khi nghe tin người đồng đội mang áo số chín của mình chết.

Không.

Jude Bellingham chẳng cảm thấy cái chó gì khi đứng trước linh cữu người nọ.

Mặt lạnh tanh, lòng nguội ngắt, chẳng thể thể hiện ra một chút cảm xúc gì.

Bellingham lẳng lặng đứng đó. Bốn tiếng liền. Dòng người đến rồi đi nhiều vô kể, đau thương cứ nối tiếp đau thương,

Vinicius mắt đỏ hoe chẳng nỡ nhìn thẳng vào di ảnh, rồi cả Tchouameni môi mím chặt, đầu hơi rũ xuống dường như không chấp nhận nổi. Nhóc Ethan thậm chí không kìm được khóc sướt mướt cả tiếng đồng hồ rồi.

Nhìn xung quanh, kẻ đến người đi, tiếng nức nở khóc thương cứ vang lên không dứt, Jude Bellingham cảm thấy khó chịu.

Tại sao mọi người có thể khóc vì anh ta?

Tại sao mọi người có thể thương xót cho anh ta?

Và...

Tại sao gã không thể?

Gã chỉ đứng, đứng như chết lặng, chân như bị đổ lớp xi măng, hoặc đeo lên gòng thép, mãi chẳng thể lê bước rời đi.

Tận đến khi Vinicius ra vỗ vai, Bellingham mới giật mình định thần lại.

"Về thôi."

Hắn ta nắm tay, lôi gã đi xềnh xệch, vừa lôi, vừa làu bàu cái gì đó. Bellingham cũng chẳng để tâm nên chẳng nghe ra được mấy từ.

Đại khái thì, hình như Vinicius nói, gã đừng quá thương tâm, người ấy ra đi rồi, cố lên.

Không. Bellingham thầm phản đối.

Tất nhiên gã biết rồi. Gã biết chứ, gã biết rõ là đằng khác.

Chỉ đơn thuần là gã muốn ở lại thôi, ở gần bên Kylian Mbappe của gã thêm một chút nữa trước khi sẽ không bao giờ gặp lại.

"Vậy à."

Vinicius liếc nhìn gã, lướt từ đầu tới chân như đang đánh giá một điều gì đó. Thấy vậy, Jude khẽ nhướng mày.

Vinicius ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào gã.

"Mày chắc mày ổn không?"

"Hơi cả chữ ổn."

Theo thói quen, gã cất tiếng gọi, vẫn là cái kiểu mời mọc rủ rê xởi lởi ấy, giọng gã ồm ồm vang vào loa. Hôm qua cùng tụi Vincius đi ăn rồi, vậy hôm nay là tới...

"Ê Ky-"

"Xin lỗi."

Đầu bên kia truyền tới một giọng nói.

Nó không thuộc về Mbappe.

Không thuộc về Kylian Mbappe của gã.

Gã im bặt. Cổ họng bỗng trở nên đắng ngắt, sống mũi hơi cay cay, từ một nơi sâu thẳm nào đó dội về cảm giác chua xót kỳ lạ.

"Anh Kylian mất rồi," Tiếng Ethan đều đều vang lên, vẫn còn lẫn tiếng khụt khịt mũi sau những phút nghẹn ngào. "Anh xóa số anh ấy đi nhé, kẻo lại gọi nhầm."

Chợt đâu vỏn vẹn một tích tắc, một phần ngàn, một phần triệu của một giây - còn chẳng đủ để gã kịp nhận ra, Jude Bellingham nghe thấy tiếng trái tim mình hẫng đi một nhịp.

Chỉ một nhịp thôi. Giữa hàng vạn hàng triệu tiếng thình thịch nhảy lên xuống liên hồi của cuộc sống.

"Ừm, ừm, anh biết rồi, anh biết rồi, cảm ơn em."

Gã tắt vội máy, giống như chạy trốn chết, hậm chí còn chẳng thèm để tâm tới mấy quy tắc lễ nghi kiểu như phải đợi người nọ tắt trước, phải đợi người kìa nói xong.

Gã chỉ không muốn nghe.

Không muốn nghe.

Không muốn nghe bất kỳ điều gì nữa.

Jude Bellingham gục mặt vào lòng bàn tay, trong vô thức cả người gã co cụm lại, cuộn mình thành một bọc chăn, không nói thêm gì nữa.

Mọi thứ xung quanh tĩnh lặng.

Không còn tiếng nói, không còn tiếng cười, chẳng còn gì cả, ngoài tiếng đồng hồ khe khẽ nhảy bước đếm ngược thời gian.

Chẳng biết qua bao lâu, Bellingham mới từ từ chui khỏi kén.

Gã thấy mình bình tĩnh, dường như mấy phút trước ấy là một kẻ nào đó đã giả mạo gã, cướp đoạt sợi lý trí để rồi gã gục ngã.

Jude Bellingham chỉ thấy mọi thứ xung quanh tĩnh lặng - và cả trái tim gã nữa, có phần quá im ắng so với những gì gã mong có được.

Gã lần lần mò mò cố gắng tìm kiếm thứ gì đó giữa căn phòng tối đen sau khi lỡ tay hất đổ cái đèn ngủ ở kệ tủ đầu giường. Tiếng loang choang đổ vỡ chói tai phần nào lôi lại tâm trí bị bao phủ bởi vô số lớp bòng bong về lại hiện thức vốn thuộc về nó.

"À, mất rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro