Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17 + Chương 18 + Chương 19 (end)

Chương 17. Hạ Xuyên kéo tay Hoắc Vãn, "Đừng ngủ với cậu ta."

Cơm nước xong xuôi đám bạn lục tục rời đi. Lâm Thư ngủ lại nhà, còn nằng nặc đòi ngủ chung giường với Hoắc Vãn.

"Này nhé tớ bay cả ngày mới tới mà cậu cho tớ ở khách sạn hả, lương tâm của cậu đâu!" Lâm Thư cao tương đương Hoắc Vãn, lúc này đang túm eo Hoắc Vãn từ phía sau, vừa nũng nịu vừa hung dữ kéo Hoắc Vãn vào phòng, "Ngủ với bố nhanh, hôm nay bố phải chiều em cho thật thỏa!"

Hoắc Vãn bám cứng khung cửa: "Tớ ngủ sofa, nhường cậu ngủ giường tớ đấy."

"Không!! Hôm nay ta muốn tâm sự thâu đêm với nhà ngươi!"

Ba Hoắc mẹ Hoắc ngồi ghế, cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ.

Bắt gặp ánh mắt của mẹ, Hoắc Vãn lập tức chớp mắt đầy đáng thương: "Mẹ cứu con-------"

Bên ngoài, Hạ Xuyên vặn tay nắm cửa, cởi giày ở huyền quan.

Phòng khách còn hỗn loạn, lại thêm tiếng ti vi rất lớn nên không ai nhận ra hắn đã trở về. Hắn nhìn Hoắc Vãn bị người khác kéo vào phòng, sau đó cánh cửa đóng sầm và không mở ra nữa.

"Ấy Tiểu Hạ về rồi hả cháu, ăn cơm chưa?" Mẹ Hoắc vẫn đang rất tươi cười.

Hạ Xuyên gật đầu mỉm cười, chẳng qua ánh mắt lại lạnh băng: "Ăn rồi cô ạ."

"Mai sáu giờ cô phải ra sân bay rồi, không gọi mấy đứa dậy được. Ba đứa tự giác ăn uống đầy đủ nhé."

"Vâng cô."

Sau khi bị kéo vào phòng, Hoắc Vãn vừa sửa sang áo quần bị Lâm Thư kéo nhăn vừa hoang mang tột độ.

"Sao giờ cậu khỏe thế, tập gym à?" Trước kia rõ ràng chỉ có cậu kéo được Lâm Thư, mà sao bây giờ cậu đã không kịp trở tay luôn không biết.

"Chậc, giờ mới biết à!" Lâm Thư bày ra mấy tư thế khoe cơ, đủ để thấy cánh tay gầy gò đã bắp đầu lên cơ bắp.

Hoắc Vãn thấy bắp thịt nhỏ xíu trên tay Lâm Thư thì không chỉ không ngưỡng mộ mà còn rất buồn cười.

Mà cậu cũng cười thật, rất không nể tình.

"Này thái độ gì đấy, biết tớ tập bao lâu không?!" Lâm Thư bùng nổ.

"Tớ sai rồi sai rồi." Hoắc Vãn lập tức xin lỗi. Sau đó quan sát tỉ mỉ hồi lâu, định moi móc ra vài điểm tốt để khen ngợi, "À thì, tuy chưa lên nhiều cơ lắm nhưng mà... nhưng mà..."

Lâm Thư bẹp miệng.

Hoắc Vãn vội nói: "Nhưng mà mông vểnh lên không ít!"

Hoắc Vãn hoàn toàn chẳng biết mông Lâm Thư trước đây trông ra làm sao. Nhưng Lâm Thư là số 0, cấp hai đã có bạn trai rồi nên cứ khen mông là chuẩn không cần chỉnh.

"Thật không?" Lâm Thư sáng bừng cặp mắt, quay người soi gương, "Dạo này tớ thích một ông huấn luyện viên thể hình. Nhìn là biết cong mà cứ khăng khăng mình thẳng."

Hoắc Vãn hiểu tính Lâm Thư, tự động tiếp lời: "Rồi cậu đăng ký học chỗ anh ta để tán anh ta."

"Yes!"

"Thành công chưa?"

Lâm Thư tức thì khựng lại, đoạn chán nản ngã vật xuống giường, cũng tiện tay kéo Hoắc Vãn ngã xuống cùng, "Tạm thời chưa, vì Lục Lẫm phá ghê quá, bực cả mình."

"Cậu ta cũng thích huấn luyện viên kia à?"

"Cậu ta thích tớ!" Lâm Thư vặn vẹo trên giường đầy cáu kỉnh, "Tớ hái hoa dọc đường chứ không ăn cỏ gần hang đâu, đau đầu thật đấy."

Hoắc Vãn xuống giường ngồi lên ghế, tò mò: "Thích là như nào nhỉ? Sao cậu lại thích huấn luyện viên kia?"

"Đẹp trai."

"Thiếu gì người đẹp trai. Lục Lẫm không đẹp trai à?"

Lâm Thư: "Thì chắc vì huấn luyện viên cao."

"Lục Lẫm cao mét chín mà nhỉ, chẳng lẽ huấn luyện viên kia cao hai mét?"

"Tớ không tả rõ được. Kiểu khang khác ấy. Cậu cứ yêu đi rồi biết. Tớ muốn hôn huấn luyện viên nhưng không muốn hôn Lục Lẫm. Hoặc ví dụ nếu huấn luyện hôn tớ thì tớ sẽ thẹn thùng, chứ Lục Lẫm mà hôn tớ thì tớ sẽ chửi nhau với nó."

Hoắc Vãn: "Thế sao cậu biết mình thích huấn luyện viên?"

"Sao cậu cứ trắng như tờ giấy thế." Lâm Thư lựa lời chốc lát, "Thì chẳng hạn cậu cứ chú ý người ta, cũng muốn người ta chú ý đến mình. Khi ở cạnh hắn tâm trí cậu ngập tràn hình bóng hắn. Hắn cười với người khác cậu sẽ ghen, người khác quyến rũ hắn cậu sẽ giận. Rồi thì cậu có gì tốt cũng muốn chia sẻ với người ta chẳng hạn."

Lâm Thư ngẫm nghĩ: "Ví dụ nhé, giờ tớ có quả cherry ngọt ngào căng mọng, trước mặt tớ có cả huấn luyện viên lẫn cậu, thì chắc chắn tớ sẽ bón cho huấn luyện viên ăn rồi về sau mua cả một xe cherry bù cho cậu. Nhưng quả cherry ấy, vào đúng thời khắc ấy, tớ nhất định phải cho huấn luyện viên nếm thử. Hiểu chưa? Đấy chẳng phải là thích còn gì?"

Hoắc Vãn nhìn hai hộp dâu tây mình đem giấu vào phòng trước bữa tối: "..."

Chắc là nhầm lẫn đâu rồi, Hoắc Vãn cúi đầu, lặng lẽ niết niết ngón tay.

"Tớ đi tắm trước đây." Lâm Thư bò dậy, "Tối mai tớ bay, lâu lắm không chơi game với cậu rồi. Đêm nay thức đêm chơi cái nhể khà khà khà ~"

Hoắc Vãn vội vàng nhấn mạnh: "Hôm nay tớ ngủ phòng khách, không ngủ với cậu đâu."

"Tại sao? Cậu có phải 1 đâu, cùng loại với nhau ngủ chung sợ gì."

"Nhỡ tớ là 1 thì sao."

Lâm Thư: "Ờ ờ, tớ là 1 còn hợp lý hơn đấy."

"Dù sao tớ cũng không ngủ cùng cậu đâu."

"Không cùng cũng phải cùng." Lâm Thư quẳng lại một câu nói rồi lấy đồ vào phòng tắm.

Nhân lúc Lâm Thư tắm rửa, Hoắc Vãn vội mở cửa chuồn ra. Ai ngờ vừa ra đã va ngay vào bức tường cơ bắp.

Ngẩng đầu, thấy là Hạ Xuyên, Hoắc Vãn kinh ngạc: "Anh về rồi. Tối anh đi đâu thế, còn không ăn cơm nữa."

Hạ Xuyên không đáp mà chỉ ôm eo kéo cậu vào một căn phòng khác. Sau đó đè cậu lên tường hôn môi cháy bỏng.

Căn phòng tối om om, chỉ có chút ánh trăng hời hợt rải trên vài nội thất.

Hoắc Vãn ngơ ngác ngẩng đầu, mặc cho Hạ Xuyên chiếm đoạt mà quên cả chống cự.

Lực tay bên hông rất mạnh, Hạ Xuyên như muốn ghim cậu vào hắn. Nụ hôn của hắn tàn bạo đến mức Hoắc Vãn phải rưng rưng nước mắt, môi cũng phát đau.

"Đợi đã..." Hoắc Vãn đẩy Hạ Xuyên, thở hồng hộc vì không thể hô hấp, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Hạ Xuyên khom người vùi mặt vào cổ cậu, hít thở mùi hương ngọt ngào trên người cậu đầy mê luyến.

Hoắc Vãn co rúm người, hỏi với vẻ hơi hoảng hốt: "Anh sao thế?"

"Khó chịu."

Giọng Hạ Xuyên rất trầm mà cũng rất khàn, còn quấn theo khí thế áp bức vô hình nào đó.

Hoắc Vãn lo lắng: "Làm sao? Khó chịu chỗ nào? Nghiêm trọng không? Đến bệnh viện chưa? Sốt hay là đau dạ dày thế?"

"Có lẽ là ăn chua nhiều quá."

"?"

Hạ Xuyên đứng thẳng dậy: "Em hôn anh một cái là anh khỏe lại."

Tâm trạng Hạ Xuyên không tốt, dường như đang cố gắng kìm nén điều gì. Để tránh phát sinh thêm rắc rối, Hoắc Vãn liền nghển cổ hôn môi hắn một cái nhanh như chớp.

Hạ Xuyên thở ra, đáy lòng ấm áp. Hắn lập tức mỉm cười với trái tim đã sạch banh uất ức: "Cảm ơn cục cưng."

Lúc này Hoắc Vãn mới nhẹ lòng.

Hạ Xuyên ôm Hoắc Vãn lên giường. Hai người xà nẹo một hồi rồi Hoắc Vãn mới chợt nhớ đã muộn, Lâm Thư tắm xong không thấy mình lại làm ầm lên, nên đành bảo em phải đi rồi.

Hạ Xuyên túm tay cậu, cau mày: "Đừng ngủ với cậu ta."

"Em không ngủ với cậu ấy, hôm nay em ngủ sofa, em bảo cậu ấy rồi."

"Đến phòng anh ngủ."

"Em..."

Hạ Xuyên lặp lại: "Đến phòng anh."

Hoắc Vãn đắn đo chốc lát rồi vẫn nói: "... Ừ."

Cũng tiện đưa hai hộp dâu cho Hạ Xuyên luôn nữa. Cậu nhớ hồi ở nhà mình Hạ Xuyên thích ăn dâu lắm, chủ vườn dâu bên cạnh giao dâu tây tới hằng ngày.

Hoắc Vãn bước ra ngoài dưới ánh mắt của Hạ Xuyên. Cậu rón rén bước qua hành lang và mở phòng mình, bước vào, định làm bộ như chưa từng rời khỏi.

Ai ngờ gặp đúng Lâm Thư vừa ra từ phòng tắm.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Cậu đi đâu vậy?" Lâm Thư ngồi ghế bên giường mà lau tóc.

"Đi vệ sinh." Hoắc Vãn lề rề đến bàn lấy hai hộp dâu tây, "Ờm... tối nay tớ ngủ ngoài phòng khách, ngủ ngon nhé."

Hoắc Vãn nói xong lập tức chạy đi.

Lâm Thư túm ngay được tay cậu, giậm chân: "Ơ ~~~ đã hứa ngủ chung cơ mà!"

"Ai hứa với cậu chứ tớ có đồng ý đâu."

Lâm Thư bịt tai: "Chịu đấy ~~~ tớ mặc kệ mặc kệ!"

Hạ Xuyên đứng nghe ngoài cửa mà siết chặt nắm đấm, cố nhịn mà không được, cuối cùng bất thình lình đẩy cửa vào, lạnh lùng nói: "Cậu chủ hôm nay ngủ với tôi."

Bầu không khí đóng băng mất hai giây.

Lâm Thư hoang mang: "Hả, anh là ai? Sao Vãn Vãn phải ngủ với an..."

Chưa dứt lời Lâm Thư đã khựng lại, hết nhìn Hoắc Vãn đến nhìn Hạ Xuyên. Kinh nghiệm yêu đương phong phú giúp cậu ta nhanh chóng bắt quả tang bầu không khí khác thường giữa hai người, lại thêm bờ môi sưng đỏ của Hoắc Vãn...

Bóng đèn trong đầu bừng sáng, Lâm Thư tức khắc ngộ ra!

Thì ra là vậy...

Chậc chậc, con cái lớn cả rồi!

Lâm Thư thức thời: "Rồi rồi rồi, hai người ngủ với nhau." Đoạn nói với Hạ Xuyên, "Phiền anh ra ngoài trước được chứ, tôi muốn nói mấy lời cùng Vãn Vãn."

Hạ Xuyên lạnh mặt gật đầu, đóng cửa, và đứng canh ngoài cửa.

Lâm Thư chống nạnh: "Yêu đương bao giờ? Cậu được lắm, dám giấu cả tớ."

Hoắc Vãn đỏ mặt, ấp úng không nói ra lời.

Lâm Thư cũng không định làm khó cậu. Sau khi cúi đầu nhìn đồ trong tay Hoắc Vãn cậu ta lại nói: "Cậu có thể đi, nhưng tớ có một yêu cầu."

"Cậu nói đi."

"Cho tớ một hộp dâu tây, tối tớ muốn ăn vặt."

Hoắc Vãn quay đầu đầy cảnh giác, cất bước muốn đi, "Sao cậu không nói sớm. Phòng khách nhiều hoa quả lắm, để tớ lấy cho cậu."

Lâm Thư níu cậu lại, "Nhưng tớ muốn hộp dâu này cơ."

"Tối ăn vặt không tốt đâu."

"Có những hai hộp cơ mà, cho tớ một hộp thì sao chứ. Cậu định mang cho ông vệ sĩ kia tất đúng không? Đồ thấy sắc quên bạn!"

"Anh ấy ăn mạnh lắm." Hoắc Vãn phồng má nũng nịu, "Xin lỗi Thư Thư mà, về nước tớ bù cho cậu. Giờ cậu ăn tạm hoa quả phòng khách, nhé?"

"Không chịu!" Lâm Thư nhoài người lên giường, "Mẹ nó chứ! Tôi đã làm sai điều gì mà phải vượt đại dương đến ăn cơm chó thế hả!!!"

"Thôi được rồi..." Hoắc Vãn không đành lòng, mở hộp dâu bón cho Lâm Thư quả dâu bự nhất, "Một quả thôi đấy nhé."

Lâm Thư nhai trong ấm ức, "Hừ! Tạm tha đấy. Về nước phải mua cho tớ loại ngon hơn! Ngon gấp trăm lần cái này biết chứ!"

"Rồi rồi ngủ đi." Hoắc Vãn mím miệng cười, đoạn bước ra khỏi phòng.

***

Chương 18. Chịch thốn rốn/ Dương vật phá miệng tử cung/ xông vào tận cùng hang động/ suýt thì sướng ngất

Vừa ló mặt ra ngoài phòng ngủ là Hoắc Vãn lập tức bị Hạ Xuyên ôm về phòng.

"Anh ăn thử đi, ngọt lắm đó." Hoắc Vãn ngồi xuống ghế, mở hộp dâu, rồi nhìn Hạ Xuyên với ánh mắt mong đợi.

Hộp dâu này quả lớn vừa tầm, đỏ mọng và thơm nức, chín rất vừa.

Hạ Xuyên lấy một quả bỏ vào miệng nhai.

"Được không anh?"

Hạ Xuyên liếm môi, cũng lấy một quả kề bên mép Hoắc Vãn, "Ngọt, ngọt như cục cưng ấy."

"Dẻo miệng." Hoắc Vãn cắn một miếng, định tiếp nửa còn lại tự ăn. Ai ngờ Hạ Xuyên há mồm ăn luôn nửa ấy.

Hoắc Vãn ho khan, xấu hổ để hộp dâu lên bàn, đoạn ôm gối vào lòng hỏi, "Phải rồi, anh vẫn chưa trả lời em tối anh đi đâu đâu đấy."

"Câu lạc bộ quyền anh." Hạ Xuyên sợ mình còn không ra trút giận thì sẽ không khống chế được bản thân mà đi bóp chết đám gà con chướng mắt kia mất.

Hoắc Vãn gật đầu rồi lại ôm gối trầm ngâm.

Cậu nghĩ đến những lời Lâm Thư vừa nói cùng với một vài hành động khó hiểu của mình.

Hoắc Vãn xưa giờ không phải người chỉ dám nghĩ không dám nhận. Chẳng qua chuyện đến quá bất ngờ làm cậu chưa chuẩn bị tinh thần đầy đủ.

Cậu chưa từng tưởng tượng đến một ngày mình sẽ có đôi. Nhưng sau khi hình ảnh Hạ Xuyên hiện lên trong đầu thì tâm trí cậu cũng chợt thông suốt, cũng có những hình ảnh chậm rãi sáng tỏ. Xưa không phát hiện, nay một khi đã nhận ra thì lại chỉ thấy lúc nào cũng có bóng dáng Hạ Xuyên.

"Sao lại thế được cơ chứ..." Hoắc Vãn cắn cắn ngón tay, nhẹ giọng thầm thì.

"Sao thế?" Hạ Xuyên chén gọn một hộp dâu tây, quay sang hỏi.

Hoắc Vãn lắc đầu, "Em đi tắm rửa đã."

"Phải rồi, mới mua cho em đấy." Hạ Xuyên móc từ túi ra một hộp quà nhỏ nhắn. Mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kiểu nam.

Hoắc Vãn ngẩn người, lúng túng chạm lên cổ mình.

Hạ Xuyên đưa nhẫn cho cậu: "Anh nghĩ một hồi lại thấy quà sinh nhật vẫn nên tặng thứ gì nắm được trong tay, ừm, em sẽ nhận chứ?"

Hoắc Vãn cúi đầu nhìn. Lúc này cậu mới để ý tới chiếc nhẫn mới xuất hiện trên ngón áp út của Hạ Xuyên. Chiếc nhẫn ấy cùng kiểu với chiếc nhẫn trong hộp, chỉ khác là lớn hơn một cỡ, có thể làm tôn lên nét mềm mại của bàn tay.

Cậu hoảng hốt ngồi bật dậy với trái tim đập như đánh trống, "Em đi tắm đã."

Nghe vậy Hạ Xuyên khẽ rụt tay về. Ánh mắt hắn bớt đi vẻ rạng rỡ, thay bằng cảm xúc mất mát buồn thương.

Quả nhiên vẫn không thể. Hắn mong đợi gì chứ, hành động hấp tấp quá rồi.

Ngay sau đó nhẫn trong tay lại bỗng bị đoạt mất. Hạ Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng chạy trối chết và đôi tai đỏ bừng của Hoắc Vãn.

Hạ Xuyên vừa kịp đứng dậy thì cửa phòng tắm đã bị đóng sầm. Sau đó là tiếng nói vọng ra của Hoắc Vãn: "Cảm... cảm ơn món quà của anh!"

Cảm xúc sung sướng thành đóa hoa nở rộ dưới đáy lòng của hắn, Hạ Xuyên bước những bước dài về phòng tắm, rồi mở cửa ra ôm Hoắc Vãn vào lòng không hề câu nệ.

Một người chưa từng biết khóc lại đỏ bừng vành mắt trong giờ phút ấy.

"Có phải như anh đã nghĩ không?" Hạ Xuyên cắn vành tai cậu, hơi thở gấp gáp, "Phải không em?"

Hoắc Vãn gật đầu, thẹn thùng nhắm mắt mà dúi đầu vào lồng ngực Hạ Xuyên, "Đừng hỏi em!"

"Em nói cho anh, nói cho anh thật rõ."

Hoắc Vãn đã ngượng chín cả mặt rồi, "... Là như anh đã nghĩ."

"Bạn trai?"

"Ừm..."

"Chồng yêu?"

Hoắc Vãn xấu hổ đến độ trông cứ như vừa bị lôi ra khỏi nồi hấp. Cậu cúi người định chuồn khỏi cặp kìm của Hạ Xuyên, còn giả vờ bực bội đẩy Hạ Xuyên ra nữa: "Ôi trời anh buồn cười thật ấy! Em muốn tắm rửa anh mau tránh ra ngoài đi, mau mau mau."

Hạ Xuyên đứng sừng sững tại chỗ, mặc cho Hoắc Vãn đẩy sao cũng không nhích một phân: "Tắm cùng nhau, vừa khéo anh cũng chưa tắm."

"Thế thì lát anh tắm, ra ra ra ra ngoài."

"Không!" Hạ Xuyên bế ngang Hoắc Vãn, "Hoặc là tắm chung, hoặc là đừng hòng tắm, làm xong rồi lại tắm."

"Anh không bậy bạ không chịu được à, cả ngày toàn nghĩ cái gì đâu ấy!"

"Không chịu được, nhanh nào, em chọn một cái đi."

Hoắc Vãn rầm rì: "Thì $%&#&( tắm vậy..."

Hạ Xuyên không nghe rõ, phải dụ đối phương nói lại.

Hoắc Vãn bị chọc cho xù hết cả lông: "Em bảo là tắm chung, tắm chung, nghe rõ chưa hả!"

Thoắt cái Hạ Xuyên đã hớn ha hớn hở: "Tuân lệnh ~"

Kỳ thực cũng thật là tắm rửa đơn thuần. Hoắc Vãn tổ chức sinh nhật mệt mỏi cả ngày, Hạ Xuyên không nỡ hành cậu trong phòng tắm. Chung quy làm tình thì làm trên giường là được.

Nếu Vãn Vãn sợ người ta nghe được, cùng lắm hắn cố gắng dịu dàng, thúc nhẹ hông thôi, không vấn đề gì hết.

Hạ Xuyên vừa giương môi lên cái là không hạ được xuống nữa, đến tận lúc tắm xong hắn vẫn cứ cười lơ ngơ.

Hoắc Vãn ra ngoài quấn khăn tắm quanh mình, bất đắc dĩ đẩy Hạ Xuyên một cái, "Đừng cười nữa, cười mãi không mệt ư."

Hạ Xuyên hít thở một hơi rồi áp khóe miệng xuống, nhưng chẳng được hai giây đã lại quay đầu cười: "Không nhịn được..."

Hoắc Vãn xoa xoa chiếc nhẫn trên tay, môi cũng nhếch lên nhưng cúi đầu nói: "Thật là..."

*

Hai người làm tình rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu cùng lên giường với tư cách tình yêu. Cảm giác rất mới lạ, màn dạo đầu đặc biệt lâu mà Hoắc Vãn cũng hợp tác vô cùng.

"Cục cưng, em có muốn ở trên lần này không?" Hạ Xuyên vừa chơi bé bướm ướt nhoe nhoét của cậu vừa ve vuốt ve bé xúc xích rục rịch ngóc đầu.

Ánh mắt Hoắc Vãn lóe sáng, "Em á? Được ạ?"

Vẫn luôn để ý thái độ của Hoắc Vãn nên Hạ Xuyên hiển nhiên chớp được một giây phấn khích ngắn ngủi của Hoắc Vãn. Kỳ thực Hạ Xuyên cũng không ngờ Hoắc Vãn lại thích tư thế này, bé cưng nhà mình mãnh liệt phết đấy.

"Vậy anh nằm sấp xuống đi." Hoắc Vãn đẩy tay Hạ Xuyên rồi ngồi dậy, giơ sẵn ngón tay, vẻ mặt rõ là hồi hộp.

Hạ Xuyên đang nằm ngửa, nghe vậy nghi hoặc: "Anh nằm sấp xuống làm gì?"

"À... Không sao, vậy anh nằm ngửa cũng được." Hoắc Vãn chậm chạp quỳ bên chân Hạ Xuyên, thử nắm cổ chân Hạ Xuyên hòng tách mở chân hắn.

Hạ Xuyên cứ thấy tư thế này quái lạ làm sao. Hắn lớ ngớ hai giây rồi mới sực tỉnh mà kéo tay Hoắc Vãn, dở khóc dở cười: "Em nghĩ tận đâu thế?"

Hoắc Vãn ngơ ngác: "Là sao?"

Hạ Xuyên kéo Hoắc Vãn lên người mình, gậy thịt bự chảng chặn giữa cửa mình. Hoắc Vãn ngồi dạng chân trên người Hạ Xuyên, âm vật bị quy đầu cà mạnh.

Lúc này Hoắc Vãn mới hoàn hồn: "Ý anh không phải là bảo em làm công sao?!"

"Em muốn làm?"

Hoắc Vãn vội nói: "Cũng không muốn lắm... Em ở đâu cũng được..."

"Vậy sao vừa rồi háo hức thế?" Hạ Xuyên thầm nghĩ nếu Hoắc Vãn thật sự muốn thử thì mình sẽ đặt một chiếc cốc thủ dâm đặt riêng giá đắt, cho bé cưng nhà hắn tha hồ dùng. Tuy nhiên muốn làm hắn thì khỏi cần nghĩ, gì chứ kiếp này hắn sẽ chẳng chịu đâu.

"Không phải háo hức. Em thấy kỳ lạ không hiểu sao tự dưng anh lại muốn em lên trên thôi..." Hoắc Vãn bò lên người Hạ Xuyên, thở phào, "Làm em hết hồn..."

"Lần sau anh sẽ nói rõ ràng." Hạ Xuyên buồn cười mà khẽ xốc mông Hoắc Vãn, dìu chú chim đi tìm hang ổ của nó.

Cửa hang này này đã lũ lụt lâu rồi, trơn trườn trượt. Trong khi Hạ Xuyên chưa thử con đường mới đấy bao giờ, rầy rà mãi không tìm được lối đúng.

"Cục cưng ơi em tự thử nhé?"

Hoắc Vãn: "Được rồi..."

Bàn tay mềm mại tiếp nhận chú xúc xích khổng lồ, thế rồi Hoắc Vãn cũng lần đường không được nhuần nhuyễn lắm.

Bản thân cửa hang đã nhỏ, chú chim này lại to đầu. Thi thoảng chú thò được cả đầu vào hang rồi mà vẫn trượt ra. Hai người giày vò nhau hồi lâu đến độ trán cũng phải rịn mồ hôi.

Cuối cùng, khi đã sắp từ bỏ cuộc chơi, thì tự dưng lại vang phập một tiếng, dương vật bất thình lình quyết thắng cắm vào.

"A..." Tư thế hiện tại khiến cho dương vật đục vào sâu hơn hẳn. Hoắc Vãn ngơ ngơ ngác ngác, cảm giác bị chọc đến cả dạ dày.

Hạ Xuyên nín một bụng đầy lửa dục, hắn thấy mình đã hơi chọc mở miệng tử cung Hoắc Vãn, phía trong như nổi lửa hầm hập, vừa nóng vừa thít chặt làm hắn muốn bắn ngay lập tức.

"Sâu quá... đừng mà..." Hoắc Vãn ưỡn eo nhấc mông hòng kéo gậy thịt ra ngoài chút ít. Ngờ đâu nhấc được nửa đường thì điểm nhạy cảm lại bị chạm vào, chân thoắt cái mềm mà ngã phịch ngay xuống. Cậu nhắm nghiền hai mắt, lồng ngực phập phồng, suýt thì bị đụ cho sướng ngất.

Cảm giác sướng rợn người làm người phát nghiện. Hoắc Vãn tiếp tục theo đuổi nó như một bản năng thông thường, tay chống giường, hai chân mở rộng, mông nhấp lên nhấp xuống. Như vậy có thể thoải mái điều chỉnh vận tốc, thích nhanh thì nhanh mà thích chậm thì chậm, tha hồ dùng âm đạo đùa bỡn thứ chày thịt thô.

Hạ Xuyên đỡ mông Hoắc Vãn, cho cậu mượn sức cánh tay mình.

Tiếng nước òm ọp rồi thì nhóp nhép vang dội chói tai bên trong căn phòng, ấy thế mà Hoắc Vãn hoàn toàn không có tâm trí đâu đi để ý tới. Cậu đắm chìm vào khoái lạc một cách triệt để, những lọn tóc ngắn rướm mồ hôi khe khẽ đung đưa, toàn thân hồng hào như trái đào căng mẩy.

"Ưm... ha... a... Hạ Xuyên... sướng... em thích..."

Miệng âm đạo bị vạch căng hết cỡ, đối phương như muốn bé bướm phải ngậm cả tinh hoàn cho mình. Bụng Hoắc Vãn nhô lên theo từng nhịp giã chày của hắn, hai chân cũng run bần bật mãi không ngừng lại được.

Thấy Hoắc Vãn sắp mềm nhũn người ra không còn sức lực, Hạ Xuyên mới không nhịn được nữa mà ôm Hoắc Vãn lật mình, thành hắn đè lên cậu.

Hoắc Vãn giật bắn mình vừa ôm cổ Hạ Xuyên vừa la lên một tiếng, để rồi sau bị giã quá căng không ừ hự được câu nào.

Tốc độ của Hạ Xuyên ắt trên cơ cậu. Cứ nhìn quả hông eo sừng sững đấy là biết ghê gớm ra trò. Tiếng phầm phập của vũ khí thọc người- thọc giỏi kiểu gì mà tuy thọc chỗ khác nhưng đến đùi cũng tê- hòa với tiếng kẽo kẹt của chiếc giường bên dưới, chẳng khác nào loại âm thanh ảo ma dụ người bước vào cảnh trong mộng.

"Hưm... ư... a..."

Phòng Hạ Xuyên cách phòng ba mẹ rất xa nhưng lại ở ngay cạnh phòng Hoắc Vãn. Tiếng động lạ của hai người kiểu gì cũng bị Lâm Thư nghe được.

Nhưng Hoắc Vãn hơi đâu mà lo nữa. Đầu óc mông lung, cơ thể lại liên tục nhúc nhích eo theo phản xạ, khiến cho chày thịt thụt ra thụt vào càng thêm phần sung sướng.

Sự phối hợp của Hoắc Vãn mang đến cho Hạ Xuyên khoái cảm lớn nhất. Mắt hắn đỏ lên, hắn kéo một chân đối phương rồi dữ tợn đục sâu vào----


Chương 19. Phóng tinh gồ bụng/ cắm cả đêm/ rút ra đánh pặc/ đến đâu làm đấy

"Anh ơi chậm lại..." Hoắc Vãn níu chặt ga giường, người bị đâm cho rung loạn, âm đạo thì xoắn dương vật chặt gần chết. Dâm thủy róc rách chảy từ cửa trước xuống cửa sau, cứ nhấp một cái là lại trơn tuồn tuột.

Uổng cho Hạ Xuyên đã định sẽ dịu dàng, giờ lên giường nào còn biết mây trời trăng sao, sướng sao hưởng vậy chứ kiềm chế khỉ.

Người Hoắc Vãn mềm, chơi tư thế nào cũng được. Mỗi tư thế Hạ Xuyên lại thúc hông mấy trăm phát, giờ thì đang gác cả hai chân Hoắc Vãn lên vai mình. Hoắc Vãn mất chỗ tựa mông, chỉ có thể nhờ Hạ Xuyên ôm lấy. Cây nấm bự vừa thọt vào một cái âm đạo lầy lội nhớp nháp, môi âm hộ thì sưng đỏ, giờ vẫn không ngớt run lên.

"Em không chịu được... hức hức... sâu quá, không được... mà..."

Chắc kèo do cú thọc đến rốn vừa rồi kích thích hơi căng nên lần này Hoắc Vãn lên đỉnh nhanh lắm. Khóe mắt cậu rỉ nước, thân thể co giật không kiểm soát được, âm đạo cũng siết chặt vào, mỗi lần Hạ Xuyên cắm xuống là một lần cậu run lên bần bật.

Ga giường bên dưới đã ướt dầm dề, Hạ Xuyên bế cậu đổi chỗ rồi lại đục nhau tiếp. Lần này làm một nháy quỳ, Hoắc Vãn chổng mông như bé mèo cái động đực, chờ đợi chú chim cu ghé chơi nhà.

Hạ Xuyên tách cặp mông cậu ra và nhào như nhào bột. Sau đó dương vật đóng thẳng vào từ đằng sau, mỗi lần nhấp đều khiến cả bụng cả mông Hoắc Vãn run bần bật. Tiếng bốp bốp dày đặc, hết cú này đến cú khác, tần suất rợn người.

Hoắc Vãn vừa mới đạt cực khoái nên giờ hơi đuối, tư thế cũng chuyển từ quỳ sang bò nhoài. Tuy nhiên chuyện này chẳng hề ảnh hưởng tới màn ra quân đầy khí thế của Hạ Xuyên, hắn dạng chân ngồi hờ lên mông Hoắc Vãn mà nắc.

Bé bướm hồng đã nẫu, tường thịt bên trong mềm mại phi thường. Cu em của Hạ Xuyên được thít đến độ hắn cũng phải đỏ bừng cặp mắt, sung sướng tạt ầm ầm lên não.

Trong suy tưởng của hắn, hắn đã bắn hằng hà sa số lần vào trong cái động xinh xẻo này, để rồi vừa nhấc chân cậu lên một cái là dịch trắng đục sẽ chảy ra như suối.

"A... ứm... chọc vào... a..." Hoắc Vãn vừa rên vừa rớt nước mắt, đôi gò má đã đỏ ửng mê người.

Hạ Xuyên làm rất ác liệt, lần nào cũng phải khăng khăng nghiền đúng điểm mẫn cảm của Hoắc Vãn mới chịu.

Không biết đã mấy tỉ năm trôi qua rồi hắn mới chịu nhả tinh ra mà không giữ khư khư nữa.

Hoắc Vãn bị tinh dịch nóng hổi kéo lên đỉnh thêm lần nữa. Xong xuôi cậu liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, mười giờ...

Hôm nay Hạ Xuyên đam mê quá, Hoắc Vãn bảo thôi mà hắn cũng làm ngơ, vẫn tiếp tục tư thế giã người điên đảo.

Hoắc Vãn bị sung sướng cầm tù, đang làm dở thì mất sức xỉu ngang.

Khi tỉnh lại Hạ Xuyên đã đổi tư thế khác, vừa nhồi dương vật bên trong vừa đẩy đưa hăng hái. Lúc này âm đạo đã bắt đầu đau tê, mà bụng cũng sưng lên một cách khó hiểu.

Đã là hai giờ sáng.

"Đủ rồi..." Hoắc Vãn nói giọng khàn khàn, mồ hôi phủ khắp người, "Dừng lại..."

Hạ Xuyên thở hắt ra một hơi rồi thúc eo một cú thật mạnh. Tinh dịch phun tồ tồ vào sâu thẳm bên trong.

"Thích không?" Hạ Xuyên nắm tay Hoắc Vãn mà cùng đặt lên bụng cậu.

Cái bụng phẳng lì của Hoắc Vãn nay đã phồng lên. Bên trong thì còn có thể là gì ngoại trừ tinh dịch đâu chứ- tinh dịch của một mình Hạ Xuyên.

Mùi tinh dịch tanh tưởi ám đầy trong không khí, Hoắc Vãn trả lời với bờ môi khô nẻ, "Anh điên rồi à..." Giờ cậu mệt đến mức không động nổi một đầu ngón tay, toàn thân đau nhức, cũng không biết đã lên đỉnh bao nhiêu lần trong lúc hôn mê.

Thế nhưng Hạ Xuyên lại khỏe như trâu, thấy Hoắc Vãn tỉnh còn ôm Hoắc Vãn âu yếm một hồi.

Nào ngờ hôn hít chưa được bao lâu Hoắc Vãn đã lại lăn ra ngủ tiếp.

Hạ Xuyên thở dài thườn thượt. Dành dụm mãi mới được ngần đấy tinh dịch bắn vào, không thể moi ra ngay được, dầu gì cũng phải cho Hoắc Vãn thấy cảnh tinh dịch chảy ra ngoài không kiềm chế được chứ? Hạ Xuyên suy ngẫm chốc lát, quyết định đêm nay sẽ dùng chim làm nút chai.

Hôm sau, Hoắc Vãn tỉnh giấc khi trời đã sáng bảnh mắt.

Hoắc Vãn nằm trong lòng Hạ Xuyên mà mở mắt đầy mỏi mệt. Đây là lần đầu cậu tã đến thế sau khi ngủ dậy suốt bao nhiêu năm trời, thân dưới sưng cộm, cổ cũng rã rời.

Thử cử động xong cậu mới thấy sai sai, vén chăn nhìn thử, lập tức thấy ngay hai người vẫn còn đang trong tư thế giao hợp. Dương vật bán cương, âm đạo bị nút kín, Hoắc Vãn vô thức siết mình một cái là y như rằng bị đụng đến điểm G.

"Dậy rồi?" Hạ Xuyên bị thít sướng cả mình, lập tức mở mắt, dương vật theo đó cương lên với tốc độ tà ma.

"Em không làm đâu, anh mau rút ra đi..." Hoắc Vãn xụ miệng không vui, Hạ Xuyên phóng túng quá độ rồi đấy.

Hạ Xuyên không rút củ khoai ngay mà vén chăn bế cậu vào thẳng phòng tắm.

"Em bảo không làm cơ mà... Anh định làm gì chứ..." Thận Hoắc Vãn cũng hư luôn rồi, chẳng còn đủ sức chuyện trò gì nữa.

"Không làm không làm, mình vào tắm rửa." Hạ Xuyên ngoắc môi đầy suy tính. Cuối cùng cũng được thấy tinh dịch chảy ra rồi, hắn phải nhớ kỹ hình ảnh này trọn đời mới được!

Đến nơi, Hạ Xuyên thả cho Hoắc Vãn đáp chân xuống đất, chỉ ôm thân trên của cậu. Sau đó hắn chậm rãi lùi về sau, dương vật rút ra đánh póc, Hoắc Vãn vịn bồn tắm mà vẫn run rẩy cả người.

Bụng rất trướng, Hoắc Vãn mới ấn nhẹ lên bụng cái là luồng dịch ấm chảy ào ào ra ngoài âm đạo. Chúng được hâm trong cơ thể nên đến giờ vẫn hầm hập lửa tình, lúc chảy xuống đùi còn kích thích cho cậu nổi da gà từng cơn.

Cúi đầu nhìn chất lỏng màu trắng cuồn cuộn chảy ra, lần đầu Hoắc Vãn muốn đè đầu Hạ Xuyên xuống đánh cho một trận nên thân.

Hạ Xuyên nhìn chòng chọc dòng tinh dịch lăn dài đến tận cổ chân theo cặp chân dài trắng nõn.

Đối mặt với ánh nhìn của hắn, Hoắc Vãn không nhịn được đánh cho hắn mấy cú vào cánh tay, gò má đỏ bừng, không biết nên thẹn thùng hay là nên giận dữ, "Anh vừa vừa phải phải thôi, đồ vô lại nhà anh!! Lưu manh lưu manh lưu manh lưu manh!!"

Hạ Xuyên nắm tay cậu rồi hôn chụt lên má cậu một cái, "Anh sai rồi vợ ơi, em đánh anh đau ~"

Lại còn biết nũng nịu!

Hoắc Vãn phồng má, "Anh ra ngoài đi để em tắm."

"Anh tắm cho em, tự em không moi ra được."

"Ai cần!"

"Đi mà ~~~" Hoắc Vãn lay lay tay Hoắc Vãn.

Hoắc Vãn mặt tỉnh bơ: "..."

Nũng nịu vô ích.

Hạ Xuyên lập tức thức thời buông tay, chuyển sang giọng điệu nịnh nọt: "Anh sai rồi, anh đi ngay đây mà."

Cửa phòng tắm đóng lại, Hoắc Vãn tức giậm chân, a a a! Đồ Hạ Xuyên đáng ghét!!!

Lâm Thư nghe được cảnh xuân sống động suốt cả đêm qua, vừa tỉnh dậy đã vác theo đôi mắt gấu trúc đi đổi vội vé máy bay, về nước ngay trong buổi sáng.

Cơm chó này ai thích tự ăn, Lâm Thư mình đây tuyệt đối không nhận!

Sau khi mẹ và Lâm Thư rời đi, Hạ Xuyên và Hoắc Vãn lại xoắn vào nhau cả ngày trên giường suốt hai tuần lễ.

Trừ mấy ngày đầu Hoắc Vãn hơi thấy hỏng người ra thì dần dà cũng quen được. Dẫu sao cũng là người trẻ tuổi thừa tinh lực, chẳng qua trước đây toàn ăn ấm mặc êm, giờ mệt thì ăn bù cho lại sức là xong.

Trên đường đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, Hoắc Vãn phát hiện ra một dấu hôn trên cổ qua camera điện thoại.

Hạ Xuyên lái xe, cười liếc Hoắc Vãn, "Đừng soi, anh chỉ để lại hai dấu, còn đâu ở dưới hết người ta không thấy được đâu."

"Em cứ cảm giác người khác sẽ nhìn thấy..."

"Thấy thì sao chứ." Hạ Xuyên chỉ mong người khác mau chóng nhận ra Hoắc Vãn là hoa có chậu rồi, cho bớt bớt mấy kẻ thương người nhớ.

Ngày làm việc bệnh viện vắng vẻ, kiểm tra chốc lát đã xong. Bác sĩ nói mắt Hoắc Vãn hồi phục rất tốt, không có bất trắc xảy ra thì đã ổn định hoàn toàn.

Hạ Xuyên cũng được an lòng, cảm ơn bác sĩ xong hắn dẫn Hoắc Vãn rời đi.

"Em muốn mua vé về nước bây giờ không?"

Hoắc Vãn lắc đầu: "Chưa về vội."

Hạ Xuyên hơi khựng lại, quay đầu hỏi: "Hửm?"

"Em muốn đi du lịch, anh sẽ đi cùng em chứ?"

Thế giới tươi đẹp thế này, từ khi vừa lành mắt Hoắc Vãn đã muốn đi ngắm nhìn thế giới. Vừa khéo hai người không thiếu tiền, lại còn đang lang thang không nghề không nghiệp, thích đi đâu thì tự do đi đấy.

Hạ Xuyên luôn rất sẵn lòng: "Dĩ nhiên rồi."

Mua một chiếc xe dã ngoại, đi đến đâu, làm đến đấy!

Hoắc Vãn nhìn hắn chằm chằm: "Sao tự dưng anh cười rạng rỡ thế..."

"Vậy ư? Nào có." Hạ Xuyên vội xoa xoa mặt, "Vậy mình đến đâu đầu tiên em?"

Hoắc Vãn ngẩng đầu với ánh mắt lấp lánh và giọng nói ngọt ngào: "Mình đến Na Uy được chứ?"

"Vậy phải hôn anh một cái trước."

Hoắc Vãn liền gặm môi Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên sướng rơn: "Nếu đó là mong muốn của vợ thì mình lên đường nào~"

Hoắc Vãn nhào vào lòng hắn: "Aaa anh tốt quá đi!"

"Nào, hôn thêm cái nữa."

Hoắc Vãn lại quấn hắn: "Moa moa moa ^3^"

Môi mềm chạm môi mềm, Hạ Xuyên thấy lòng mình cũng mềm như nước, được Hoắc Vãn ủ ấm mãi không thôi.

Cuộc đời này hắn gửi nơi Hoắc Vãn, đừng hòng có thể bắt hắn đi. Hắn muốn ỷ lại, ỷ lại cả đời.

ᕦ (ò_ó) ᕤ

[Toàn văn hoàn].

_______

Tác giả có lời:

Xuyên Xuyên và Vãn Vãn không cần làm công sở vui ghê ~

Hai người sẽ sống hạnh phúc và may mắn tại thế giới song song, cũng không bao giờ hư thận nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro