Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiêu đề chương

của Dương Triều dán lên mép lỗ, cả cây ©ôи ŧɧịt̠ vừa to vừa dài như thế mà cậu đã ăn trọn. Trong huyệt rất trướng, hơi căng tức, hơi đau, rồi còn có cảm giác tê dại không rõ tên. Lâm An muốn giãy dụa nhưng lúc nãy có uống rượu nên cậu không còn sức, chỉ càng khiến cơ thể thêm yếu ớt.

Đạo diễn Lưu không ngờ Dương Triều lại vội vàng như thế, ông ta đành đâm lao theo lao, đưa máy quay tới quay cận cảnh. Nhân viên điều chỉnh ánh sáng nhìn Lâm An bị ©ôи ŧɧịt̠ bự ghim trên giường. Hai mắt đỏ hoe, đôi tay mảnh khánh bấu vào ga giường, eo hạ thấp, cái mông vểnh cao cao tùy ý cha dượng ȶᏂασ vào. Y xoa xoa ©ôи ŧɧịt̠ căng cứng, tự nhủ diễn viên này diễn cảnh bị hϊếp cũng quá chân thật rồi. Y nhìn mà cũng nứиɠ, trông bộ dáng kia đáng thương đến cực điểm, y chỉ muốn thay diễn viên diễn vai cha dượng kia ȶᏂασ vào rồi nắc liên tục khiến Khương Ninh càng đáng thương hơn mà thôi.

Y không hề hay biết rằng Lâm An bị cưỡиɠ ɧϊếp thật. Cậu đáng thương kìm tiếng nức nở giữa những ngón tay của Dương Triều đang bịt miệng cậu, phần hông của gã thì như gắn pít tông bắt đầu nắc vào đều đặn.

Cũng may cơ thể Lâm An có thiên phú bị ȶᏂασ, nắc mấy cái lỗ nhỏ đã biết thả lỏng, tự tiết dịch da^ʍ bôi trơn. Từng điểm trên thành ruột đều có vẻ là điểm mẫn cảm của cậu, chỉ cần côn ŧᏂịŧ đi ra vào, ma sát thành ruột là Lâm An lại run lẩy bẩy, hai chân như khụy xuống.

Dương Triều cảm giác được Lâm An bị ȶᏂασ sướиɠ đến chảy nước miếng ướt đẫm tay gã. Gã cười tà thả tay ra, tiếng rêи ɾỉ da^ʍ tận xương của Lâm An ngay lập tức tràn ra:

"Ông...khốn nạn...ông hϊếp tôi....a...mạnh quá...đừng ȶᏂασ sâu như...a...sâu quá rồi."

Lâm An vô thức bị ép nhập vai, vừa rêи ɾỉ vừa nức nở, cả trong phim lẫn ngoài đời cậu đều đang bị hϊếp. Huyệt non bị ȶᏂασ cho xì xì nước đang được máy quay quay cận cảnh. Dương Triều bèn bế thốc Lâm An lên. Cậu bị bắt ngồi quỳ ăn trọn lút cán, cái vυ' sưng tấy ưỡn ra, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ cũng đáng thương rỉ nước chỉa vào máy quay.

Đạo diễn Lưu nhìn Lâm An bị ȶᏂασ đến há miệng thở dốc, ra hiệu cho Dương Triều vào vai, gã đang đê mê trong cảm giác được cái lỗ vừa mềm vừa nóng bú ʍúŧ, cố nặn ra thoại:

"Con yêu của ba, ba ȶᏂασ con có sướиɠ không nào? Điểm này là điểm nứиɠ của con phải không, để ba ȶᏂασ vô chỗ đó cho con vui nhé, chỗ nhô lên đây phải không nào?"

Đầu ©ôи ŧɧịt̠ chạm vào một điểm nằm sâu bên trong, nhanh chóng thúc vào như vũ bão. Khương Ninh bị ȶᏂασ trúng điểm da^ʍ nhất, huyệt non nịnh nọt tiết nước dầm dề, co thắt hầu hạ từng tấc con quái vật đang bắt nạt nó. Cậu lắc đầu khóc kêu:

"Đừng...a...đừng đâm vào đó nữa...xin ông...ư...bị ȶᏂασ chết....a...."

Cha dượng nhìn ©ôи ŧɧịt̠ xinh xinh của Khương Ninh vừa không chịu nổi mà bắn ra, cười tà híp mắt, mỗi một cú nhấp lên đều đút ©ôи ŧɧịt̠ vào lút cán, lôиɠ ʍυ rậm rạp cọ lên mép huyệt, bị nước da^ʍ của cậu làm ướt nhẹp. Gã thòm thèm đưa tay ôm lấy hai cái vυ', vừa nắn vυ' vừa nhấp hông, ȶᏂασ đến cánh mông Khương Ninh rung rung sóng sánh.

Đạo diễn Lưu phải huy động thêm một thợ quay phim, một người quay toàn cảnh, một người soi kỹ vào khuôn mặt tủi nhục nức nở của Khương Ninh, hai cái tay ngăm đen đang vò đầṳ ѵú đỏ tươi, đến nơi giao hợp da^ʍ không tả nổi. Côи ŧɧịt̠ to bị nước da^ʍ của Khương Ninh phủ một tầng lóng lánh. Nó nong cái lỗ bé xíu kia ra mà nhồi đầy đến tận cùng. Mép lỗ đỏ bừng, bị ©ôи ŧɧịt̠ thô to bắt nạt đến chảy nước dầm dề.

Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc thút thít đè nén của Khương Ninh, tiếng thở dốc hổn hển của cha dượng. Cùng với đó là âm thanh bạch bạch của thân thể va chạm và tiếng nước nhóp nhép khiến ai nghe cũng đỏ mặt. Đây là một sự kết hợp tuyệt phối, một cao lớn ngăm đen, một mảnh khảnh trắng nõn. Cả hai cơ thể gắn kết với nhau bằng một ©ôи ŧɧịt̠ nâu sẫm đầy lông, nổi đầy gân xanh. Côи ŧɧịt̠ đó đi thật sâu vào trong huyệt của thiếu niên. Thiếu niên bị ép ăn trọn, nhét đầy không chừa một khe hở. Chỉ khi ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn lui ra mới được phép tí tách nhỏ nước.

Dương Triều duy trì được độ cứng rất lâu, ȶᏂασ đến khi Lâm An bắn hai lần gã mới chạy nước rút rồi bắn vào trong. Lâm An bị bắt nạt vô cùng thê thảm, bị ȶᏂασ đến suýt thì ngất đi, mơ mơ màng màng được đạo diễn Lưu cùng nhân viên ôm vào nhà tắm tẩy rửa.

Khi cậu tỉnh táo lại đã là vài tiếng sau, cậu nhìn hai vυ' bị đàn ông vò sưng đỏ, đầṳ ѵú chỉ cần chạm vào cũng thấy đau, tay chân thì vô lực, cái eo nhức mỏi, cả người đầy vết hôn xanh tím...Còn chưa kể tới hậu huyệt vừa bị bắt nạt quá độ mà vẫn còn hơi sưng, dường như nó còn đang lưu lại hình dáng ©ôи ŧɧịt̠ đã đi vào. Mơ hồ khép mở, mơ hồ ẩm ướt. Lâm An ôm mặt khóc. Đạo diễn Lưu đến khuyên nhủ hết lời cậu cũng không nghe.

"Đạo diễn Lưu, tôi tôn trọng ông nhưng mọi chuyện đã đi quá xa rồi. Ông đã nói chỉ dùng đạo cụ chứ không ȶᏂασ vào...nhưng...nhưng rồi Dương Triều lại thật sự...tôi không thể chịu đựng bộ phim này hơn nữa. Xin lỗi ông, tôi không quay nữa."

Đạo diễn Lưu bất đắc dĩ nhìn Lâm An vịn eo bắt taxi về nhà, lắc đầu thở dài.

Dương Triều thần thanh khí sảng đi tới phía sau. Hôm nay thật ra gã vẫn chưa ȶᏂασ đủ nhưng dù sao cũng đã thèm phần nào, gã lo lắng:

"Cứ để bỏ vai vậy thật à? Tìm đâu ra diễn viên hợp vai như vậy?"

Đạo diễn Lưu chê hắn suy nghĩ thiển cận:

"Quay tới đây rồi làm sao đổi diễn viên nữa. Tôi sẽ tìm cách."

Nói rồi đạo diễn Lưu tìm số của người nhà Lâm An, gọi điện cho bố cậu.

Lâm An quay về nhà, ngay lập tức lao vào phòng tắm tẩy rửa thân thể một lần nữa. Chỗ nào trên người cậu cũng đọng lại dấu tích vừa bị người xâm phạm. Lâm An không ngờ kịch bản lại đi xa đến vậy. Tuy rất tiếc tác phẩm của đạo diễn Lưu nhưng nghĩ đến việc phần sau bộ phim chỉ toàn là cảnh Khương Ninh bị cha dượng đè ra ȶᏂασ mọi lúc mọi nơi cậu lại không chịu nổi.

Bộ phim như vậy thì khác gì phim GV cơ chứ, huống hồ cậu cũng chẳng phải diễn viên GV, làm sao có thể tiếp tục.

Khi Lâm An đang nằm nghỉ ngơi trên giường thì ba cậu gọi đến, ông ra lệnh:

"Ngày mai con về nhà ngay, ông nội có chuyện muốn nói với con."

Lâm An nghe thấy mà giật mình, ông nội là người vô cùng nghiêm khắc, ông vốn làm việc trong quân ngũ một thời gian dài sau đó mới quay về làm kinh doanh nên khí chất quân nhân ngấm vào trong máu. Ông chỉ cần trừng mắt lên thôi là Lâm An đã thấy sợ lắm rồi.

Hôm sau, Lâm An ôm tâm trạng lo lắng trở về nhà. Cậu đã ra ở riêng được hơn một năm, vài tuần cậu lại về nhà một lần nhưng chưa từng căng thẳng như hiện tại.

Ba cậu đang làm sổ sách dở, thấy cậu thì ra hiệu cho cậu vào phòng sách, ông nhíu mày:

"Hôm qua đạo diễn Lưu gọi điện cho ba, ông nội cũng nghe thấy, ông có vẻ không hài lòng lắm với thái độ của con. Con nên thành khẩn nhận lỗi với ông đi nhé."

Lâm An gật đầu, nhanh chóng vào phòng sách.

Ông nội nghe tiếng cửa mở thì quay người sang, năm nay ông 65 tuổi nhưng cơ thể vẫn còn tráng kiện khoẻ mạnh. Khuôn mặt ông uy nghiêm, ông ra hiệu cho Lâm An.

"Cởϊ qυầи ra quỳ lên bàn phạt đi."

Lâm An nghe thì giật mình, gia đình họ có một luật lệ, khi phạm lỗi sẽ phải quỳ bò lên một tấm gỗ phẳng, chịu hình phạt đánh vào mông.

Nhưng chưa lần nào Lâm An thấy phải cởϊ qυầи ra cả. Cậu định hỏi nhưng nhìn ánh mắt nghiêm khắc của ông nội, đành rưng rưng tủi thân kéo xuống quần jean, vì hôm qua bị Dương Triều ȶᏂασ lộng vẫn còn khó chịu nên cậu không mặc qυầи ɭóŧ, cả thân dưới trần trụi cứ thế bày ra trước mặt ông nội. Lâm An ngượng đỏ bừng mặt. Run run quỳ bò lên mặt gỗ, đưa cái mông trắng mịn căng tròn về phía ông nội.

Ông nội cầm một cây thước kẻ trên tay, đanh giọng dạy dỗ:

"Đạo diễn Lưu đã giải thích cho ta rồi, bộ phim con đang đóng hướng đến ý nghĩa rất cao cả. Thế nhưng con lại vì ích kỉ cá nhân mà bỏ vai. Con thấy con có sai không?"

Lâm An tủi thân vô cùng, cậu hơi mở chân ra, cố giải thích:

"Ông nội, đạo diễn Lưu bắt con diễn cảnh bị cưỡиɠ ɖâʍ, nhưng...nhưng không ngờ diễn viên lại ȶᏂασ vào thật, ông xem, anh ta đánh mông con vẫn còn sưng, trong hậu huyệt bây giờ vẫn còn trướng lắm. Con không phải diễn viên GV mà, sao đạo diễn Lưu lại bắt con đóng cảnh bị ȶᏂασ cơ chứ?"

Ông nội đeo vào cái kính lão, đi tới gần, hai bàn tay nhăn nheo vì năm tháng khẽ chạm vào mông Lâm An, vuốt ve mấy vết đỏ, sau đó đột ngột thô bạo vặn bung hai cánh mông của cháu trai ra, cúi sát đến nhìn cho kỹ cái lỗ nhỏ bị ȶᏂασ thành màu hồng nhạt ngon miệng.

Ông thổi thổi vào chỗ ấy làm Lâm An run lên, ông không quên giảng giải:

"Diễn viên GV cũng là diễn viên, con đã đồng ý đóng thì phải làm đến cùng, hôm nay ta sẽ phạt con vì tội bỏ cuộc giữa chừng. Đạo diễn Lưu đáng lẽ có thể tìm người khác nhưng cậu ta nói con rất hợp vai. Vẫn mong con quay lại, còn mong ta sẽ giúp con làm quen với nhân vật, tuần sau phim sẽ tiếp tục quay."

Lâm An thấy tay ông nội chộp lấy eo cậu vuốt ve như trấn an, nửa người dưới của ông dán sát vào mông cậu. Cậu nghe thấy tiếng lạch cạch của khoá kéo và dây nịt được cởi ra, một cây gì đó với đầu tròn âm ấm cọ cọ trước huyệt non của cậu.

Ông nội nghiêm giọng:

"Hôm nay ông sẽ phạt con bằng cách tập cho con làm quen với cảnh bị ȶᏂασ, cháu ngoan của ông sẵn sàng chịu phạt chưa nào?"

Lâm An còn chưa hiểu gì, một vật to dài hình trụ đã vững vàng thúc vào trong huyệt non.

"A..."

Lâm An bật ra tiếng rên áp bức mà ngọt nị, ©ôи ŧɧịt̠ vừa vào đã chen đến nơi rất sâu, lấp kín mọi ngóc ngách.

Cậu đang bị ông nội ȶᏂασ.

"Ông...ha...ông nội...ông nội ȶᏂασ con rồi...a...trướng quá..."

Có lẽ bởi vì đang phạt cậu, ông nội không khuyếch trương mà trực tiếp nhấp vào, cũng may hôm qua lỗ nhỏ vừa được thương yêu xong, thành ruột vẫn còn rất mềm. Côи ŧɧịt̠ đi vào có hơi khó khăn nhưng không đau, Lâm An chỉ cảm thấy hơi trướng, sau đó khi ông nội gia tăng cường độ rút vào đẩy ra thì lỗ nhỏ đã quen mùi nhanh chóng co rút, chảy nước, tưới nước da^ʍ ấm áp bao lây ©ôи ŧɧịt̠ đang bắt nạt nó, khiến ông nội cũng phải híp mắt tận hưởng.

Lâm An yếu ớt phô bày nộn huyệt để ông nội tùy ý hưởng dụng, nức nở cắn môi, phải chăng cậu đã sai khi tự ý ngưng đóng phim. Bây giờ ông nội phạt cậu nặng như vậy, hẳn là ông rất tức giận.

Ông nội lâu rồi không ȶᏂασ ai, hôm nay đổi hình phạt mà vô tình mới biết hoá ra cháu trai lớn lên lại da^ʍ như vậy. Da vừa trắng vừa mịn, eo nhỏ, mông cong vυ't to tròn. Còn cái vυ'...

Ông nội cúi người xuống áp lên lưng cậu, một tay tò mò luồn vào trong áo, muốn tìm đầṳ ѵú sờ một chút.

Nào ngờ tay lại chạm phải hai cái bánh bao be bé vừa tay, mềm mại như ngực sữa mới lớn.

Ông nội thích thú bế người dậy như tư thế xi tiểu, để cậu ngồi áp lưng vào ngực ông. Ông si mê vừa nắc lên vừa xoa vυ', chọc cho Lâm An cuộn tròn ngón chân, thút thít xin tha.

Ông nội xoa cái vυ' càng mạnh hơn, tàn nhẫn nắc eo:

"Đạo diễn Lưu nói đúng, con rất phù hợp với vai diễn bị ȶᏂασ, cái vυ' vừa mềm vừa nhạy cảm. Cái huyệt da^ʍ thì nhiều nước, con xem, nó đang chảy nước ướt cả đùi ta đây này."

Vì ©ôи ŧɧịt̠ của ông nội rất dài, chỉ đâm vào sâu là đã chạm tới điểm nứиɠ, Lâm An bị ȶᏂασ xóc nảy, cậu ê a rêи ɾỉ, bị động chịu từng cú đâm sâu lút cán, Lâm An chỉ biết khóc kêu:

"Ông nội...chậm một chút...con biết lỗi rồi...huhu...đừng...đừng xoa vυ' nữa...đầṳ ѵú sưng...aa...ông nội phạt kiểu khác đi mà...bị ȶᏂασ...xấu hổ lắm....ưʍ...con không chịu nổi..."

Ông nội giảm tốc độ xuống một chút, nhưng mỗi lần thúc vào lại tăng thêm lực, hai hòn dái tưởng như cũng muốn chui vào theo, Lâm An không ngờ ông lại ȶᏂασ nhẹ đi theo cách này. Há miệng thở dốc, nước mắt từ khoé mắt trào ra đáng thương vô cùng. Vậy mà nộn huyệt vẫn không biết mệt quấn lấy từng tấc trên ©ôи ŧɧịt̠ thô dài. Huyệt non của Lâm An không kiềm được mà hèn mọn chảy nước dầm dề, mỗi lần ông nội nắc vào lại vang lên tiếng nước nhóp nhép. Mép huyệt bị căng ra, hậu huyệt bị nhồi tràn đầy, ăn trọn ©ôи ŧɧịt̠ đến tận gốc rễ.

Ông nội hít thở ngày càng thô nặng, nâng một chân cháu trai lên, nhịp nhàng ra vào, từ bây giờ có lẽ ông nên đổi hình phạt thành thế này. Ông sẽ phổ cập lại cho ba Lâm An biết. So với hình phạt đánh mông, hình phạt này dường như giúp Lâm An ngoan ngoãn hơn bình thường. Bằng chứng là bây giờ cháu trai đang vô lực nằm gọn trong lòng ông, hai chân mở rộng tùy ý cho ông ȶᏂασ mở. Hình phạt này còn đủ sâu đủ nặng để khiến Lâm An khóc thút thít từ nãy đến giờ.

Cơ thể cháu trai của ông còn rất nhiều điểm có thể khai phá, đạo diễn Lưu có lẽ đã thấy được tiềm năng của Lâm An.

Chẳng hạn như, đầṳ ѵú Lâm An đã bị vò rất sưng rồi, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng làm cậu rên thành tiếng và lỗ nhỏ thì co xiết lại như muốn cắn gãy luôn dị vật đang xâm phạm nó. Ông nội chỉ cần vừa se đầṳ ѵú vừa nắc lên đều đặn là đã được hầy hạ đê mê.

"Con đã biết lỗi chưa? Nghề nào cũng là nghề, diễn viên GV cũng là nghề, nghe nói bộ phim còn hướng đến ý nghĩa rất lớn lao, con không thể bỏ lại công sức của đoàn làm phim được. Việc bị ȶᏂασ đột ngột sẽ khiến đạo diễn Lưu quay được những thước phim chân thật nhất, gia đình ta sẽ chờ phim lên sóng để xem được những cảnh quay tốt nhất của con."

Ông nội đã bắn một lần, Lâm An bắn hai lần, hiện ông đang chôn ©ôи ŧɧịt̠ đã mềm xuống trong huyệt non của Lâm An để chặn cho nước da^ʍ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ không rơi ra ngoài. Lâm An bị bế xoay người lại, ngồi gọn trong lòng ông, mặt đối nặt nghe ông khuyên nhủ, hai tay cậu dịu ngoan bám lên vai ông, khoé mắt vẫn còn ửng hồng vì khóc quá nhiều.

Cảnh tượng sẽ rất từ ái nếu như không nhìn xuống dưới, nơi thân dưới cả hai loã lồ quấn vào nhau, và lỗ nhỏ của cháu trai còn đang bị ©ôи ŧɧịt̠ của ông nội nhồi đầy, hai hòn dái căng phồng dán sát mép lỗ, thể hiện cho việc cả cây đều đã được ăn vào trong.

Lâm An không dám nhúc nhích, cậu buồn bã đáp:

"Nhưng mà...lúc đầu đạo diễn Lưu không báo trước với con...bị cưỡиɠ ɖâʍ như vậy đáng sợ lắm. Với lại bị ȶᏂασ kì lạ lắm ông ơi. Hôm nay ông ȶᏂασ con cũng vậy, đầu óc con như trống rỗng. Con làm sao vậy ông ơi?"

Ông nội hiền từ xoa đầu cậu:

"Đó là do con bị ȶᏂασ sướиɠ, từ từ rồi sẽ quen. Con có cơ thể thiên phú dị bẩm. Chỗ nào trên người cũng khiến người ta muốn ȶᏂασ con. Từ giờ gia đình mình sẽ giúp con làm quen với việc bị ȶᏂασ. Sau này quay về đóng phim con sẽ bớt lạ lẫm."

Nói rồi ông thở dài:

"Cũng tại ta không để ý việc này, cái vυ' mềm thế này, da trắng thế này, mông mẩy thế này, sao cơ thể thay đổi mà con không nói với gia đình?"

Mỗi một câu nói ông nội lại chỉ ra cho cậu thấy, đầu tiên ông vén áo xoa đầṳ ѵú sưng đỏ, sau đó lại ôm lấy hai múi mông xoa nắn. Lâm An bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ run lên, hé môi thở dốc.

Côи ŧɧịt̠ đang chôn trong huyệt cũng chận rãi mà chắc chắn cứng lên lần nữa.

Lâm An cảm nhận được sự biến hoá đó. Cậu đỏ ửng cả người, bất lực nhìn ông nội khẽ nhấp hông, ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc chầm chậm cọ xát lên thành ruột, khiến cảm giác tê dại cũng bao phủ khắp xương sống.

"Ưʍ...ông nội...vừa mới ȶᏂασ xong mà...a...chỗ đó..."

Nước da^ʍ hoà cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo động tác đâm rút mà cũng rỉ ra theo, không khí tràn đầy mùi xạ hương da^ʍ mỹ. Ông nội tóm lấy bờ mông mềm mướt của cháu trai, tận hưởng cái huyệt non ướt mềm, ông nhận ra Lâm An có vẻ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận chuyện đóng phim. Cơ thể của cậu bị ȶᏂασ cho mềm nhũn nhưng lí trí vẫn còn phản kháng.

Ông nghĩ thầm, phải khiến cháu trai nhận ra bị ȶᏂασ cũng không phải chuyện gì to tát lắm. Từ bây giờ ông phải cố gắng hơn nữa mới được!

Lúc Lâm An tỉnh dậy, cậu đang nằm gọn trong vòng tay của ông nội, lưng áp vào ngực ông.

Cả hai đều trần trụi không một mảnh vải, và ông nội vẫn còn để nguyên ©ôи ŧɧịt̠ ở trong hậu huyệt của cậu ngủ qua đêm. Tối qua Lâm An bị ȶᏂασ lộng đến ngất đi nên cậu không rõ ông nội đã kết thúc lúc nào. Lúc này, bụng cậu hơi trướng, lỗ huyệt bị căng đầy vì sáng ra ©ôи ŧɧịt̠ có dấu hiệu cương lên. Lâm An nhíu mày thở dốc, cố gỡ tay ông nội ra để tránh khỏi ©ôи ŧɧịt̠ mà không được, thói quen của quân nhân khiến khi ngủ ông cũng rất cảnh giác. Hai tay ông như hai gọng kìm siết chặt, chân ông vắt qua chân Lâm An, cậu vô lực bị giam lại, mỗi lần cậu cố cử động là đầu khấc lại di chuyển một ít, quấy ra tiếng nước òm ọp, thành ruột bị cọ đến vừa tê vừa ngứa.

Lâm An cạ cạ mông vào háng ông nội, mong ông nhanh tỉnh lại, cậu khẽ rên:

"Ông nội...mau dậy...rút ©ôи ŧɧịt̠ ra đi..."

Trong cơn mơ màng ông nội Lâm An cảm thấy có gì đó vừa nóng hôi hổi vừa ẩm ướt đang mυ'ŧ lấy ©ôи ŧɧịt̠ của mình, ông thở hắt một hơi thoả mãn, ©ôи ŧɧịt̠ cứng lên hoàn toàn. Ông vô thức nắc hông để đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu hơn trong nơi mê hồn đó.

"A...đừng...ông nội...vào sâu quá...aa...đừng ȶᏂασ nữa mà..."

Ông nội thẳng lưng nhấp vào một lúc, mãi đến khi nghe thấy tiếng khóc thút thít cầu xin của Lâm An mới tỉnh dậy, hoá ra nãy giờ ông đã ôm xiết lấy cháu trai, bắt cháu trai chu mông ra cho ông ȶᏂασ lấy ȶᏂασ để.

Tội nghiệp cháu trai tối qua đã bị ông ȶᏂασ đến mức lỗ nhỏ hơi sưng lên, vậy mà bây giờ còn phải vô lực mở chân để ông ȶᏂασ thêm hiệp nữa. Ông thấy xót cho cháu trai quá, bèn đè ngửa cháu trai ra, vừa hôn hôn an ủi hai đầṳ ѵú sưng to, vừa cố gắng nhấp thật nhanh để ȶᏂασ xong một hiệp, tha cho cái huyệt non chưa bị ȶᏂασ quen của cháu trai.

Trong lúc để Lâm An đi tắm, ông nội bèn đi ra phòng khách gặp con trai, Lâm Sinh, để giải thích cho nó hiểu lý do gọi Lâm An về.

Sau khi cha Lâm An nghe xong, cũng vừa lúc Lâm An tắm xong, chân cậu hơi bủn rủn, đi đứng có phần suy yếu. Trên người cậu khoác áo choàng lụa màu nâu sẫm, bước ra ngoài, ông nội bảo vừa bị ȶᏂασ xong không nên mặc nhiều đồ quá, vải cọ vào rất đau.

Thế nhưng chỉ khoác mỗi tấm áo choàng bằng lụa cũng thật xấu hổ, Lâm An có thể thấy hai đầṳ ѵú sưng to của mình đang đội vải áo nhô lên, hiện ra hai bầu vυ' nhỏ xinh. Cái mông thì được vải lụa ôm sát hiện ra hình dáng hai múi mông tròn trịa. Lâm An chỉ muốn ra chào ông và bố rồi vào phòng nghỉ mà thôi.

"Lâm An, lại đây."

Ông nội ra lệnh, Lâm An lúng túng giữ vạt áo bước tới. Ông nội kéo cậu ngồi lên đùi ông, mặt đối mặt với ông, cánh mông trần trụi không có gì ngăn cách liền trực tiếp ngồi lên hai bắp đùi săn chắc.

"Ông...có ba ở đây..."

Lâm An sợ hãi bám vào vai ông, tư thế của cả hai quá mức thân mật, nhưng ông nội liền bật cười:

"Ta đã kể cho cha con lý do con bị phạt rồi."

Nói xong ông liền nghiêm mặt:

"Cha con cũng cho rằng con đã sai rồi, cần phải răn đe phạt con thật mạnh."

Mắt Lâm An đỏ lên, cậu nghĩ tới thân hình chắc nịch của Lâm Sinh, hẳn ©ôи ŧɧịt̠ ông cũng rất to, tối qua cậu bị phạt cả đêm, bây giờ hậu huyệt còn rất sưng, cậu nghĩ mình không thể chịu nổi bị phạt thêm nữa đâu. Chẳng lẽ cậu thật sự đã sai rồi? Nên mới bị phạt nặng như thế?

Đang rầu rĩ, Lâm Sinh đã làm theo lời ông nội mang về một hộp gì đấy hình vuông.

Ông nội bảo Lâm Sinh ngồi phía sau lưng Lâm An:

"Đáng lẽ phải phạt Lâm An thật nặng nhưng tối qua ba đã phạt cháu nó rồi, bây giờ không thể phạt nữa. Con vén áo choàng lên cao đi, đúng rồi, kéo lên tới eo đấy."

Lâm An xấu hổ vùi đầu vào cổ ông nội, bây giờ cảnh tượng cậu dang chân lộ mông ngồi lên đùi ông nội đã bị cha thấy rồi. Ông nội vỗ vỗ vào eo cậu, ra lệnh:

"Quỳ xuống sofa đi nào, bám tay vào vai ông, phải rồi, hạ eo xuống, nâng mông cao lên, mở chân ra cho cha con thấy được cái huyệt bị sưng nào, mở rộng nữa... được rồi, đẹp lắm."

Lâm Sinh từng bước từng bước thấy con trai hướng mông về phía mình, thấy con trai tự mở chân tách mông ra để mình thấy được cái lỗ bị ông nội ȶᏂασ tới sưng, ©ôи ŧɧịt̠ của ông lập tức cứng rắn. Hoá ra con trai của ông đã lớn đến mức có thể bị đàn ông ȶᏂασ rồi. Da con trai sao lại trắng như vậy, cái mông con trai sao lại to tròn căng mẩy như vậy.

Ông nội nhìn cái vẻ thèm thuồng của Lâm Sinh thì buồn cười, nói:

"Mở nắp lấy thuốc mỡ thoa cho con trai con đi nào, lấy thuốc bôi đều hai ngón tay rồi đâm vào."

Lâm Sinh là kỹ sư, hai ngón tay vừa dài vừa thô lại nhiều vết chai, ông phết thuốc mỡ tiêu sưng lên hai ngón, chần chừ một chút ở miệng lỗ rồi nghiến răng nhấn vào.

Sụt!

Hai ngón tai dễ dàng bị nộn huyệt nuốt hết.

"Ưʍ..."

Lâm An run rẩy cong eo, vì huyệt non sưng nên còn mẫn cảm hơn bình thường, cậu ngâm ra một tiếng rên như mèo, chọc cho cả hai người đàn ông đều cứng ngắc, hai ©ôи ŧɧịt̠ từ hai phía chỉa thẳng vào cậu.

Ông nội hít sâu:

"Dùng hai ngón tai nhấn từ từ, sao cho bôi được hết thuốc trên tay lên thành ruột."

Lâm Sinh làm theo, ông nhấp nhấp vài cái thì khó xử nói:

"Cha à, Lâm An ướt quá, con mới nhấp ngón tay thôi mà nước da^ʍ ướt đẫm mất rồi, liệu thuốc có bị chảy trôi mất không?"

Thành ruột đang co thắt bú lấy hai ngón tay, bên trong nóng và mềm ướt, Lâm Sinh thấy nước cứ rỉ ra, bèn gia tăng thêm một ngón hòng chặn lại.

Ba ngón tay khuấy đảo trong nộn huyệt đáng thương của Lâm An, cậu bị chúng ȶᏂασ cho khóc nức nở. Ông nội xót cháu lấy tay lau nước mắt cho Lâm An. Xua tay:

"Thôi dừng, bôi lên đầṳ ѵú Lâm An một ít thuốc nữa rồi để cháu nó ăn sáng rồi nghỉ ngơi."

Lúc Lâm An xoay người lại, cha Lâm An mới nhìn thấy rõ được hai cái vυ' mượt mà của con trai. Ông nuốt nước bọt, dùng hai tay cẩn thận bôi thuốc lên hai đầṳ ѵú sưng to, còn tỉ mỉ mà xoa ấn đầṳ ѵú thật kĩ cho thuốc ngấm. Lâm An ưỡn ngực cho cha bôi thuốc, cậu cũng không rõ tại sao bôi thuốc mà lại lâu như vậy, cậu chỉ thấy thật tê dại, phải mím môi để không rên ra tiếng.

Hôm đó Lâm An ăn xong cuộn tròn trong chăn ngủ cả ngày. Tối đó mẹ về nên ông và ba tạm dừng hình phạt. Ông nội gọi mẹ cậu lại kể cho mẹ mọi chuyện, chỉ không tiết lộ cho mẹ biết công việc cậu đang làm là gì. Mẹ cậu nghe xong vô cùng tức giận, truyền thống gia đình này đã làm gì là phải làm tới cùng, không được bỏ cuộc giữa chừng. Lâm An cúi gằm mặt nghe mẹ dạy dỗ, bà nào biết tối qua cậu còn ngậm ©ôи ŧɧịt̠ ông nội trong huyệt ngủ cả đêm. Và lúc sáng còn vừa được ba tự tay bôi thuốc.

Sáng hôm sau, Lâm An dậy sớm vì hôm qua đã ngủ nhiều, cậu xuống nhà định phụ mẹ nấu bữa sáng. Xuống phòng khách thấy ông nội và ba đã ngồi sẵn, còn mẹ đang loay hoay trong bếp. Lâm An định vào bếp thì bị ông nội kéo lại.

"Bên đạo diễn Lưu đã gửi kịch bản cho ông xem qua rồi. Lại đây, bên trong con không mặt qυầи ɭóŧ chứ?"

Lâm An lúng túng kéo vạt áo, gật đầu, ông nội ép cậu mặc một cái quần thể thao khá mỏng và ngắn, bên trong lại không cho cậu mặt qυầи ɭóŧ, theo như lời ông bảo là để chỉ cần vén qua là có thể nhấp ©ôи ŧɧịt̠ vào lỗ. Cậu nào dám làm trái ý ông.

Thấy cậu gật đầu, ông nội liền chỉ về phía ba cậu:

"Tới đây vén quần qua để cho ba con ȶᏂασ nào. Hôm nay cái huyệt hết sưng rồi nhỉ?"

Lâm Sinh không biết từ bao giờ đã kéo khoá quần, để lộ một ©ôи ŧɧịt̠ to dài đang hiên ngang dựng thẳng. Lâm An không muốn nhưng vẫn bị nửa ôm nửa kéo đến dạng chân trên đùi ba, còn ba thì giữ eo vén quần cậu qua một bên, đỉnh ©ôи ŧɧịt̠ ngay mép lỗ, vừa ép cậu ngồi xuống vừa ưỡn hông lên, một phát đi vào lút cán.

"Ưʍ..."

Lâm An đưa nắm tay lên miệng cắn, khoé mắt ẩm ướt. Cậu chịu đựng ©ôи ŧɧịt̠ bắt đầu di chuyển nhè nhẹ, sợ hãi nói:

"Đừng...mẹ sẽ nhận ra mất...a...to quá...nhẹ thôi..."

Lâm Sinh lần đầu được nắc vào cái huyệt của con trai, nào quan tâm được nhiều như vậy. Ông ta hít một hơi sâu, kiềm chế để mình không đè ngửa con trai ra ȶᏂασ cho đã. Khuyên nhủ:

"Ba đang tập theo kịch bản để giúp con cải thiện diễn xuất. Chẳng phải vai Khương Ninh sẽ bị cha dượng ȶᏂασ mọi lúc mọi nơi hay sao. Nhiều khi còn lén đút ©ôи ŧɧịt̠ vào trong dù cho có mẹ ở trước mặt nữa. Bây giờ cảm giác lo lắng sợ hãi của con khớp với vai diễn rồi đấy."

Ông nội thòm thèm đứng bên cạnh, giữ vai cháu trai lại để con trai ông ȶᏂασ cho dễ, tránh cho nó lại muốn chạy. Lâm Sinh nắm eo nhỏ của Lâm An, khe khẽ nâng lên hạ xuống, vì cố kỵ mẹ Lâm An ở gần nên ông không dám làm ra động tác quá lớn.

"Cái huyệt da^ʍ của Lâm An nhà ta, vừa chặt vừa ướt, quả thật sinh ra để cho đàn ông ȶᏂασ. Con xem, cái huyệt da^ʍ đang bú ©ôи ŧɧịt̠ ba đây này. Con cũng sướиɠ lắm phải không, Lâm An?"

Lâm Sinh vuốt ve cái bụng nhỏ của Lâm An, rồi từ từ di chuyển lên trên, tìm đến hai cái vυ' nhào nặn, ông đã nghe ông nội dạy vυ' là điểm nhạy cảm của Lâm An. Nếu biết vừa ȶᏂασ ©ôи ŧɧịt̠ vào lỗ vừa nắn bóρ ѵú, se se hai đầu ti, sẽ nhận lại kết quả sung sướиɠ không ngờ. Quả nhiên cái huyệt non đã nóng ướt chặt chẽ kinh người lại càng thêm co dãn mê hồn.

Lâm An bám tay lên bàn, hơi chu mông để ba vừa ȶᏂασ vừa xoa vυ'. Đầṳ ѵú bị các ngón tay chuyên chú vò nắn, huyệt non thì bị ȶᏂασ xì xì nước, vải vóc xung quanh nơi tương hợp đã bị nước da^ʍ thấm ướt đẫm. Cậu chỉ biết vừa khóc thút thít vừa chịu đựng không rên ra tiếng. Kiểu ȶᏂασ chậm rãi nhưng mỗi lần đi vào sẽ sâu không chịu nổi. Khi ©ôи ŧɧịt̠ di chuyển cậu lại cảm nhận được từng đường gân guốc đang cọ lên thành huyệt. Mỗi lần eo bị kéo xuống, cả mép huyệt chạm đến cả hai hòn bi ẩn dưới lớp vải. Bây giờ cậu chỉ muốn được kêu khóc thật to để giải toả kɧoáı ©ảʍ khủng khϊếp này.

"Hai bố con đang làm gì thế?"

Mẹ cậu từ bếp nói vọng ra. Bà sắp sửa mang đồ ăn sáng ra. Lâm An vội vàng lau sạch nước mắt. Ba cậu cũng tiếc nuối buông tha cho hai cái vυ'. Sửa sang lại quần áo cho cậu. Chỉ riêng có ©ôи ŧɧịt̠ là không chịu rút ra.

Lâm An sợ hãi muốn đứng dậy nhưng ba cậu nắm eo quá chặt. Cậu run rẩy cầu xin:

"Ba ơi, rút ©ôи ŧɧịt̠ ra đi, mẹ sẽ nhận ra mất."

Đúng lúc này thì mẹ cậu bưng một tô cháo bước đến đặt lên bàn. Bà thấy Lâm An đang ngồi trên đùi Lâm Sinh, vành mắt đỏ hoe thì quan tâm hỏi:

"Lâm An lại đòi ngồi lên đùi bố như lúc bé đấy à? Con sao lại khóc thế?"

Lâm Sinh xoay mặt Lâm An lại hôn một cái lên má cậu, cười hiền hoà:

"Anh vừa dạy dỗ con xong, con đã hứa từ nay sẽ chuyên tâm vào công việc. Có vẻ anh nặng lời quá nên con tủi thân, nào, để ba hôn xin lỗi con trai nhé. Ba chỉ muốn tốt cho con thôi."

Mẹ cậu cười xoà nhìn hai ba con cậu thân thiết, sau đó mời cả nhà ngồi xuống ăn cơm. Lâm An trộm nghĩ nếu ba cứ đút ©ôи ŧɧịt̠ mà không di chuyển thì cậu có thể chịu đựng cho qua bữa sáng.

Nào ngờ khi mẹ vừa ngồi xuống khuất tầm nhìn, ba cậu đã ấn eo cậu xuống, bắt đầu một đợt nhấp ©ôи ŧɧịt̠ mới.

Lâm An cúi mặt mím chặt môi ngăn rêи ɾỉ bật ra, ba cậu đây là muốn làm liều luôn hay sao???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #khogn