Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Có ngươi là tốt rồi.

Cuộc sống chính là thế nào, là khi chúng ta đang sứt đầu mẻ trán lại có thêm những sự việc rối rắm khác tiến tới không ngừng ập lên đầu chúng ta.

Tôi đã nhiều lần suy nghĩ về nhiều chuyện sẽ xảy ra trước đám cưới của mình, ví dụ như đột nhiên nhà trai lại đòi hủy hôn ước, Nguyên Nguyên lại ngạo kiều bỏ nhà đi, cha mẹ sợ chưa đủ loạn đòi ly hôn nhau, và vân vân...

Nhưng ngàn tính vạn tính lại không hề nghĩ đến, một sự việc khác lại diễn ra!!!

Tôi sớm đã sắp xếp xong thời gian nghỉ để kết hôn, đang ở nhà cùng mẹ bàn về hôn lễ, di động lại vang lên.

Tiếp điện thoại, tôi theo thói quen hỏi: "Xin chào, cho hỏi ai đầu dây bên kia vậy?"

"Chào cô, cho hỏi cô có phải là người giám hộ của Vương Tuấn Khải phải không? Tôi là giáo viên chủ nhiệm cuả em ấy, Vương Tuấn Khải ở trường học có gây ra một chút vấn đề, không biết cô có thể đến đây một chút được không?"

Nghe đến có chuyện xảy ra, lòng tôi liền cảm thấy đầy lo lắng, theo bản năng mà cảm thấy được chuyện này không nên nói cho mẹ biết vậy nên tôi chỉ biện đại ra một cái cớ rồi nhanh chóng rời khỏi nhà lấy xe chạy đến trường học.

Kết quả ở ngoài cửa phòng chủ nhiệm, tôi thấy được Vương Nguyên với đôi mắt đỏ hoe.

"Đại Nguyên, em vì sao lại ở đây, tiểu Khải đâu?"

Vương Nguyên thấy tôi liền nhanh chóng lau mắt, mím môi hỏi: "Chị, làm sao bây giờ, lão Vương đánh nhau bị chủ nhiệm lớp bắt được..."

Nghe thấy lời này tôi liền cảm thấy tình hình không được tốt lắm, không chừng là con gấu nhỏ kia không dám nói cho giáo viên biết số điện thoại của cha mẹ nên đã đọc số điện thoại của tôi, nhưng hiện tại mặc kệ thế nào, trước phải đem chuyện này giải quyết xong đã rồi nói sau.

Đẩy cửa ra, tôi liếc mắt liền thấy một khuôn mặt, khóe môi mang theo một ít máu chính là Vương Tuấn Khải, hắn đang đứng thẳng lưng, sắc mặt lạnh nhạt, bên cạnh là một người trên mặt cũng bị thương nhưng xem ra vẫn còn rất nhẹ, chủ nhiệm lớp tựa hồ bị hai người kia chọc cho tức giận nên chỉ ngồi ở một chỗ thở dài.

"Chào thầy, tôi là chị của Vương Tuấn Khải, đứa nhỏ này đã gây ra chuyện gì vậy ạ?" Tôi cũng không nói Vương Tuấn Khải tại sao đánh nhau, bởi vì tôi biết chắc Vương Tuấn Khải không phải là một đứa trẻ dễ bị kích động, cho dù đánh nhau chắc chắn phải có nguyên nhân.

"Cậu ta! Cùng bạn học này đánh nhau, giáo viên đến ngăn lại còn không chịu dừng tay! Hiện tại hỏi cậu ta nguyên nhân vì sau đánh nhau cũng không nói! Có phải hay không là đang khinh thường giáo viên!" Chủ nhiệm lớp vừa thấy tôi, liền trực tiếp đứng lên thanh âm đều đều giống như chuẩn bị phát hỏa.

"Mong thầy đừng nóng giận, tôi có thể hỏi em ấy một chút chuyện được không?" Đợi chủ nhiệm đồng ý, tôi cúi người, ở bên tai lão Vương mà nhỏ giọng hỏi cậu ta: "Đến cùng là vì sao lại xảy ra chuyện, dù có như thế nào cũng không được xúc phạm thầy giáo! Vừa rồi chủ nhiệm lớp cùng chị nói chuyện sự việc này rất có thể sẽ bị xử phạt, Nguyên Nguyên ở bên ngoài thay cậu lo lắng biết bao, hiện tại đã biết nên nói gì chưa!"

Lão Vương thản nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái, gằn từng chữ: "Không phải lỗi của em."

"Vấn đề không phải nằm ở chỗ là lỗi của ai, mà là giáo viên muốn biết được chuyện gì đang xảy ra, Vương Tuấn Khải cậu đã trưởng thành rồi." Vỗ nhẹ lên vai của Vương Tuấn Khải, ra dấu cho cậu ta mau đi đến giải thích với giáo viên chủ nhiệm.

Vương Tuấn Khải hiểu được vấn đề này, trực tiếp đi lên rồi cúi gập người 90 độ, nói: "Thật xin lỗi thầy, em sai rồi."

"Biết lỗi nhận lỗi là được, nhưng sự tình như thế nào em cũng phải nói rõ ràng." Chủ nhiệm lớp tay cầm ly trà dùng sức đặt mạnh lên mặt bàn, chất vấn nói: "Hai đứa vì sao lại đánh nhau!"

Cả tiếng đồng hồ, lão Vương cuối cùng cũng thuật lại chuyện, hơn nữa nam sinh bên cạnh kia cũng bắt đầu lên tiếng, tôi đến cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.

Đại khái chính là Vương Tuấn Khải tan học liền chạy đi tìm Vương Nguyên, nhưng lần trước có một nữ sinh thầm mến cậu ta tan học đi tìm cậu ấy định tỏ tình bị cậu ta khéo léo từ chối, nữ sinh kia thương tâm bỏ chạy. Kết quả nam nhân thầm mến nữ sinh kia biết chuyện chạy đến tìm Vương Tuấn Khải nói chuyện, nói là nói chuyện kì thật chính là thời điểm tan học liền đến đá cửa lớp học, đi đến nắm lấy cổ áo Vương Tuấn Khải hỏi cậu ta vì sao bắt nạt nữ sinh kia. Ngay từ đầu Vương Tuấn Khải đã không nói gì, nhưng lúc sau nam sinh lại mắng đến Nguyên Nguyên lời nói vô cùng không dễ nghe khiến cho Vương Tuấn Khải tức giận mà một quyền đánh vào mặt nam sinh ấy.

Nghe xong lời này, tôi ở trong lòng loạn thành một vòng, cái vòng yêu thương lẫn nhau này thật loạn mà.

Nam sinh kia ngay từ đầu đã không có lí, ban đầu còn ồn ào hai câu, dần về sau lại không hé răng.

Vương Tuấn Khải nói xong, tôi vội vàng tiếp câu chuyện trên: "Thầy giáo, thầy cũng biết Vương Tuấn Khải là đứa nhỏ như thế nào, em ấy chưa bao giờ đánh nhau, hơn nữa thầy xem đứa nhỏ nhà tôi cũng bị thương nặng hơn, chúng tôi cũng không đòi bồi thường chuyện này liền cho qua thôi."

"Nhưng việc này, dù sao cũng là Vương Tuấn Khải động thủ trước...."

"Thầy à, Vương Tuấn Khải là đứa nhỏ tốt, nếu ngôn ngữ công kích cũng coi như động thủ trong lời nói, chuyện kia tuyệt đối là không phải là em ấy động thủ trước đều chỉ là đứa nhỏ tuổi trẻ tinh lực dồi dào, bồng bột là điều không thể tránh được huống hồ cũng gần đến ngày thi, chuyện bé xé to lại ảnh hưởng đến học tập của tụi nhỏ. Chúng ta chẳng phải đều mong chuyện lớn hóa bé sao, dù sao không thể làm cho hai người con trai vì tuổi còn nhỏ nhất thời xúc động mà phải gánh vác tội lớn thì quá nhẫn tâm....." Tôi lải nhải gần hơn hai mươi phút đồng hồ, còn kém quỳ xuống cầu vị thầy giáo bỏ qua chuyện này, mọi việc cuối cùng mới giải quyết xong.

Cuối cùng cả hai bị phạt phải viết bản kiểm điểm, cộng thêm việc phải dọn dẹp sân thể dục một tuần, chuyện này sẽ không thông báo phê bình cũng không ghi tội lại, nhưng việc này cả hai phải cam đoan là không được phạm lại bằng không lúc đó sẽ bị phạt nặng.

Ra khỏi văn phòng, Vương Nguyên vẫn đang chờ vội vàng đi tới hỏi tôi: "Sao rồi chị? Sẽ không bị thông báo trách phạt đi?"

"Không có." Vương Tuấn Khải trong nháy mắt liền nở một nụ cười, sờ sờ đầu của nó: "Mọi chuyện đều đã ổn, em vì anh khóc sao?"

"Đi chết đi! Em mới không khóc, rõ ràng là anh đánh nhau em khóc làm gì." Vương Nguyên chột dạ hít hít mũi, vội vàng nói sang chuyện khác." Vết thương trên miệng anh có sao không, có đau hay không, lát về để em chườm thuốc cho."

"Ừm, à mà, Vương tỉ, thật sự cảm ơn chị, chuyện này, cũng không phải....." Nhìn cậu ta mang theo vẻ mặt khó xử, tôi cũng không muốn nói cái gì, trực tiếp phất phất tay, tỏ vẻ chuyện này sẽ không nói cho ai biết.

Trên đường trở về, lão Vương đi ở phía trước, tôi cùng Vương Nguyên đi ở phía sau cậu ta hai ba bước chân, Vương Nguyên có bóng ma tâm lý về việc bị phơi nắng nên tận lực tránh ánh nắng chiếu đến.

"Nhưng mà, Vương Nguyên em không muốn Vương Tuấn Khải vì sao lại cùng người khác đánh nhau sao?" Tôi chọt chọt bờ vai của nó, ho khan hai tiếng.

"Có gì hay để hỏi, anh ấy luôn biết làm việc đúng mực, cũng có nguyên nhân của mình, em tin tưởng anh ấy, cũng tin tưởng tất cả quyết định của anh ấy." Vương Nguyên nở nụ cười, cố ý dùng chân đạp lên cái bóng của lão Vương. "Hơn nữa có rất nhiều chuyện, anh ấy không nói, nhưng em đều hiểu được."

Tôi ngẩn ra, lập tức hung hăng đẩy bờ vai của nó một cái, hung tợn nói: "Lăn về phía trước đi cùng với tên kia đi, để tên ấy che nắng cho ngươi!"

Vương Nguyên có chút ngại ngùng, gãi gãi đầu sau đó đi đến bên cạnh Vương Tuấn Khải, nghiêng đầu nhìn hắn mỉm cười, Vương Tuấn Khải cũng quay đầu sang nở một nụ cười với nó. Ánh sáng chiếu rọi vào cả hai luồn qua khe hở nhỏ nhẹ nhàng xuyên thấu rọi đến trên người tôi, tiểu hài tử với tiểu hài tử, từng là đứa nhỏ gánh tội thay tôi, luôn cố gắng mạnh mẽ không cho phép mình chùn bước, tiểu thiên sứ của tôi hiện giờ cùng Vương Tuấn Khải cùng nhau trưởng thành, bên nhau săn sóc lẫn nhau.

.

.

Không cần phải giải thích hay sự ủng hộ từ người khác, chỉ cần ta mỉm cười một cái dù cho ở ngàn dặm xa xôi ngươi vẫn cảm nhận được, như vậy những điều không cần thiết, có trọng yếu hay không, có cần hay không liền đổi thành có ngươi là tốt rồi.

Ừm, có ngươi là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro