Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Tương thân

Mồng một tết Vương Nguyên bị tiếng pháo nổ làm cho thức giấc, khi tỉnh dậy nhìn vào điện thoại di động đã thấy hơn chín giờ.

Tối hôm qua lão Vương cùng Vương Nguyên ngủ chung một giường, hiện tại không biết người đã đi đâu mất bên cạnh giường trống trơn.

"Ưm...." Đại Nguyên đứng dậy, dụi dụi mắt, ôm thỏ con đang ở dưới đất lạch bạch đi ra khỏi phòng ngủ tìm người.

Trong tiểu khu vẫn còn âm thanh *bùm bùm* của tiếng pháo, Vương Tuấn Khải đang giúp tôi đem đĩa sủi cảo đặt lên bàn.

"Đại Nguyên dậy rồi sao, mau đến đây ăn sủi cảo nào." Tôi dùng muôi gõ nhẹ vào nồi, ra hiệu cho nhóc ngồi xuống.

"Ba mẹ đâu chị?" Vương Nguyên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Vương Tuấn Khải, đợi Vương Tuấn Khải đưa cho nhóc chén nước tương trộn ớt và dấm chua.

"Từ sớm đã ra ngoài rồi, lúc đó em còn đang ôm eo của lão Vương ngủ như chết." Tôi ngáp một cái, đem đĩa sủi cảo cuối cùng để lên bàn "Ba cái nhân hải sản, còn lại là nhân thịt."

Ăn một ít sủi cảo, Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên từ đầu đến cuối đều không để ý đến tôi mà bắt đầu show ân ái, thật ra từ tối hôm qua thấy ba mẹ của hai bên đã có quan hệ tốt, cả hai lại càng lộ liễu hơn.

"Ăn ít một chút, vừa mới rời giường ăn nhiều như vậy không sợ đau dạ dày sao?" Lão Vương mỉm cười nhìn Vương Nguyên ăn đến cả hai má đều phình lên.

"Vương Tuấn Khải, trong hai ngày nghỉ em nhớ nhắc nhở Vương Nguyên làm cho xong bài tập đó." Tôi lên tiếng căn dặn, lão Vương quay đầu nhìn tôi, khuôn mặt lập tức chuyển đổi thành mặt than, trả lời: "Em đã biết =_=."

Này này, nhóc có cần ngay thẳng như vậy không!!!

Mấy đứa đang yêu đương có khác, không quan tâm đến điều gì, cũng chẳng thèm kiêng dè hay để mắt đến người khác, trong mắt cùng trong lòng của chúng chỉ có nhau thôi.

Không giống tôi, mỗi năm đều bị ép hôn!!!

Mồng ba, tiếng pháo vẫn còn nổ vang đầy, mẹ của Vương Tuấn Khải liền giới thiệu cho tôi một nam nhân.

"Dì à, con vẫn chưa muốn bàn đến chuyện yêu đương....." Tôi ngồi đối diện với mẹ Vương Tuấn Khải, cười khổ nói.

"Đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng nên bắt đầu lo lắng đi, huống hồ dì cũng không phải bắt ép hai đứa quen nhau liền. Cậu ta cũng tầm bằng tuổi con, hai đứa cứ cùng nhau đi ăn bữa cơm, nói chuyện nếu thấy hợp thì tiếp tục liên lạc."

Nói đến nước này rồi, tôi không đồng ý nhưng cũng không muốn phụ lòng của dì.

Hẹn thời gian để ngày mai gặp, tôi liền trở về nhà.

Cái con gấu nhỏ Vương Đại Nguyên kia khi nghe được tin báo từ Vương Tuấn Khải liền đòi đi theo tôi cho bằng được.

"Anh rể tương lai của em mà, sao em không thể đi kiểm định?!! Chị, em hứa em sẽ ngoan ngoãn im lặng mà!!!"

Xét thấy lời nói của nhóc ấy không có độ tin cậy, tôi liền thẳng thừng từ chối.

"Ngoan!! Ngày mai nói lão Vương dắt em đi chơi đi, chị cho tiền."

Ngày hôm sau tôi dậy trễ, bởi vì tối qua bị đứa nhỏ quấy phá khiến cho ngủ muộn, vội vàng thay đồ đeo thêm vài phụ kiện trang nhã, nhìn Vương Đại Nguyên không cam lòng bị Vương Tuấn Khải đưa đi ra ngoài.

Tôi liền đi đến chỗ hẹn.

Đối phương là một người đàn ông kiểu mẫu, nhìn cách ăn mặc liền biết người này nhất định là tinh anh của xã hội, còn đeo thêm kính mắt hướng tôi mỉm cười.

Tôi vừa mới ngồi xuống, nháy mắt liền thấy chấn động, bởi vì tôi thấy Vương Tuấn Khải mặt than cùng Vương Nguyên ngồi ở một bàn ăn khác cách chỗ tôi không xa mấy.

Vương Tuấn Khải bày ra vẻ mặt " Em muốn ngăn cản nhưng vẫn là không cản được." Còn Vương Nguyên là một biểu tình "Chị ơi cố lên!! Đem anh rể cất vào bao tải mang về nhà nào."

Tôi chỉ biết cười trong lòng!!

Cả quá trình nói về chuyện phiếm coi như là vui vẻ, thẳng đến khi nói về gia đình.

Tôi đơn giản rõ ràng nói thẳng vấn đề: "Nếu anh muốn cùng tôi bên nhau, anh phải chấp nhận việc trong lòng tôi em trai tôi so với anh quan trọng cũng không kém."

"Ừm, tôi có thể hiểu mà. Chị gái cùng em trai bên nhau cùng lớn lên, em trai của cô chắc rất là ngoan đi."

"Không, không, không có đâu, nhóc ấy siêu cấp hoạt bát luôn, hơn nữa còn rất thích lớn tiếng nói chuyện, luôn vui vẻ. Nhưng nó cũng rất hiểu sự tình."Nhắc đến em trai của mình tôi lại thao thao bất tuyệt "Nhóc ấy chính là tiểu thiên sứ của tôi."

"Không cho anh khi dễ chị của tôi!!!" Mới nói được một nữa, Vương Nguyên không biết từ đâu nhảy ra, chỉ vào người đàn ông tinh anh đối diện.

Lão Vương đứng ở phía sau nó, vẫn mang vẻ mặt than.

Cái tên tiểu tử này!!! Tôi vội vàng đứng lên giải thích: "Đây...đây chính là em trai của tôi."

"Chị, chị bị tên này khi dễ phải không? Đừng sợ có em bảo vệ chị!"

...............Đại Nguyên, con mắt nào của em thấy chị bị khi dễ vậy.

Sau đó lão Vương nói cho tôi biết, lúc ấy cả hai cùng đang ăn Đại Nguyên bổng nhiên nói thấy tôi bị khi dễ, liền lôi kéo lão Vương đi đến.

Mặc kệ như thế nào, hiện tại vẫn phải giải thích một chút.

"Là em trai cô sao? Thật thẳng thắn nha...." Nam nhân tinh anh kéo Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải ngồi xuống, "Phục vụ, phiền đem thêm vài món ăn nữa."

Chỉ một bữa cơm nháy mắt đã đem Vương Đại Nguyên cười đến vui vẻ, sau khi ăn cơm xong nam nhân tinh anh lái xe đưa chúng tôi về nhà, Vương Nguyên trực tiếp nói: "Chị, em thích người anh rể này!"

Em thẳng thắn như vậy sẽ dọa người ta sợ chạy mất đó!!

May mắn nam nhân tinh anh kia không nói gì, chỉ nói muốn về sau vẫn muốn cùng tôi liên lạc, lấy số điện thoại của tôi rồi đưa tôi danh thiếp.

Tôi xuống xe sau đó xác định người kia đã lái xe đi xa, tùy tiện đem danh thiếp trong tay ném đi.

"Sao vậy chị?"

"Loại chuyện này phải tùy duyên, chị nghĩ người ấy chắc cũng không chủ động liên lạc với chị đâu."

Vương Tuấn Khải yên lặng liếc mắt nhìn tôi nói: "Em đã hiểu vì sao đến giờ chị vẫn ế."

Này, tên gấu nhỏ này dám quản chị sao?

Ngày hôm nay thật nháo mà, nghĩ đến sau này Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải cũng phải lớn lên, cũng sẽ giống như tôi bây giờ, quen biết một nữ nhân khác, rồi kết hôn có gia đình riêng của mình, quá khứ ngọt ngào bao nhiêu, tương lai lại biến thành một cuộc sống bên người khác, má ơi thật là ngược quá mà!!(chuyện này thật không dám nghĩ đến.)

Nghĩ vậy, nhìn đến hai đứa nhóc đang nháo cùng nhau kia tôi liền hỏi: "Lão Vương, Đại Nguyên, hai đứa sau này có ý định kết hôn không?"

"Kết hôn?" Lão Vương quay đầu lại nhíu mày nhìn tôi, "Chị lại nghĩ đi đâu vậy."

"Nếu luật hôn nhân ở nước chúng ta được thông qua, em sẽ cùng cậu ấy kết hôn."Lão Vương sờ sờ đầu đứa nhỏ Vương Đại Nguyên đang đỏ mặt cùng tạc mao, "Thế nào, có muốn kết hôn với anh không?" (Edit nhiều chuyện: "Muốn a~~~)

"Đi chết đi, nếu có cũng phải là em lấy anh!!"

"Vương Đại Nguyên, em là đang muốn tạo phản sao?"

Như vậy vấn đề chung thân đại sự đầy nghiêm túc kia bị hai cái đứa nhỏ này nháo thành cái gì luôn rồi.

Tuy có chút buồn cười, nhưng tôi cũng sẽ không nói khi nghe những đoạn đối thoại đầy tình cảm như vầy tôi không hề thấy nhàm chán một chút nào đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro