Chương 1: Bị thương nhẹ 150818
(1)
Bị thương nhẹ
150818
Trong lúc Phác Trí Mân thân ảnh biến mất của phía sát rìa sân khấu, tức thời truyền tới một tiếng động lớn trong nháy mắt. Trịnh Hiệu Tích có thể nghe rất rõ tiếng động vừa nãy, nó giống như sự sụp đổ của thế giới vậy.
Đè nén chạy xuống phía dưới sân khấu nhìn người kia có sao không vì sự kích động xảy ra, Trịnh Hiệu Tích nghe người ái mộ kêu lên cùng tiếng thét chói tai, sau đó đã nhìn thấy Trí Mân được các nhân viên công tác đỡ cậu đứng dậy đi qua hướng hậu trường, cậu quay đầu nhìn về phía anh, trong mắt tràn đầy bàng hoàng và bất lực, má trái cũng bị vết thương, nhìn chằm chằm vào chỗ chảy máu ở trên khuôn mặt đỏ bừng của cậu, Trịnh Hiệu Tích chỉ cảm thấy đau nhói mà muốn ôm ngay vào lòng.
Nhưng vào giờ phút này tự bản thân anh nghĩ nên làm cái gì cho Phác Trí Mân.
Một lát nữa như đứa con nít, Phác Trí Mân cười khúc khích trở lại sân khấu tiếp tục hoạt động cho buổi FM, không bao lâu liền trở về phía trong sân khấu, lúc sau cũng không thấy xuất hiện trở lại, đoán chừng là nhân viên đã dẫn cậu đến bệnh viện?
Trịnh Hiệu Tích nghĩ như vậy, mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thấy các thành viên dùng ánh mắt an ủi bản thân, thân là trưởng nhóm chính là Kim Nam Tuấn cười đối với các ARMY nói không cần lo lắng, nếu như Jimin thật sự có chuyện, mọi người cũng sẽ không ở chỗ này mà nói giỡn. Trịnh Hiệu Tích nghe xong kéo theo dáng tươi cười gượng gạo, một lòng hướng về đứa trẻ kia lo lắng không yên.
Chợt nhớ tới cuối năm 2013, đã diễn ra cuộc thi đấu quyết liệt, lúc lộn mèo Phác Trí Mân vô tình ngã mạnh xuống mặt đất, nhưng rất nhanh chóng đứng lên tiếp tục múa dẫn đầu, khi đó rất nỗ lực và dũng cảm, kết thúc buổi biểu diễn đã ở phía sau khán đài nhịn không được khóc thành tiếng, cũng là làm Hiệu Tích tràn đầy đau lòng.
Còn nhớ rất rõ cậu để lại nỗi đau trong một thời gian dài, lần này va chạm ở đầu cũng không biết có ảnh hưởng hay không.
Kết thúc buổi FM trên đường quay về khách sạn, Trịnh Hiệu Tích mở điện thoại di động để xem một vài tin tức trên twitter, anh nhìn thấy nó hiện lên của trang twitter, là Phác Trí Mân, cậu đã chụp một bức ảnh trắng đen, cử chỉ khi chụp là tay cố tình che đi vết thương bên má trái, để lộ ra hàm răng trắng thẳng đều còn thè lưỡi ra một chút, nheo lại một con mắt nhìn qua đặc biệt dễ thương, nhưng lời văn nhắn gửi lại làm cho Trịnh Hiệu Tích thấy mũi chua xót.
"Hôm nay tới Fan meeting đã làm cho mọi người lo lắng, làm cho các ARMY lo lắng rất xin lỗi, ở trên sân khấu ngã sấp xuống thực sự rất xấu hổ, rất xấu hổ, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng! - JM"
Phác Trí Mân là một đứa ngốc.
Anh cũng thật ngốc.
Trở về khách sạn, Hiệu Tích vội vàng đi trước hàng đầu, không nói hai lời lập tức chạy qua phòng Phác Trí Mân định mở cửa, tùy ý gõ hai cái đẩy cửa ra, chỉ thấy cậu núp ở ngoài sau chiếc ghế so pha, tay vẫn còn đang cầm lấy chiếc điện thoại, còn không kịp kêu lên tên của cậu đã bị Trí Mân giành trước.
"Hyung!"
Đột nhiên vang lên tiếng cửa mở Phác Trí Mân giật mình phát hiện người đến là Trịnh Hiệu Tích, nhếch môi nở nụ cười tươi trên ghế so pha chồm người dậy, ngay cả dép cũng không mang cứ thế chân trần mà chạy tới Trịnh Hiệu Tích, một giây đã bị ôm thật chặt vào trong ngực.
Trịnh Hiệu Tích đem Phác Trí Mân ôm rất chặt, giống như muốn bắt cậu cho hẳn vào trong tim vậy.
Đứa trẻ này nha, chung quy vẫn làm cho anh quan tâm không thôi.
"Anh ơi, không thể thở được. . ."
Phác Trí Mân âm thanh êm dịu truyền vào bên tai của Trịnh Hiệu Tích, người kia nghe liền hốt hoảng buông Phác Trí Mân ra, anh kéo tay cậu lên chiếc ghế so pha ngồi xuống, còn anh chỉ ngồi xổm xuống trước mặt Trí Mân, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lên vết thương trên gương mặt của cậu.
"Đau không?"
Nhìn chăm chú vẻ mặt lo lắng của Hiệu Tích, nắm lấy tay anh đặt lên đùi mình, vừa cười khúc khích vừa lắc đầu, mang theo áy náy đáp: "Hiện tại không đau."
Trịnh Hiệu Tích không nói gì, cúi đầu trầm mặc một lát, mãi cho đến khi cậu nắm tay anh lắc lư vì đã làm anh buồn lòng nhiều như vậy. Trịnh Hiệu Tích lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, Phác Trí Mân kinh ngạc nhìn anh lúc nào cũng cười toe toét trước mặt cậu, giờ đã xuất hiện viền mắt ướt nước, trong đáy lòng cảm giác áy náy giống như khí cầu từ từ mà giãn nở to hơn.
"Hyung, em xin lỗi, đã làm cho anh lo lắng."
"Trí Mân. . . Cái đứa ngốc này, luôn luôn cố gắng như vậy như thế mà liều mình, lần trước cuộc thi đấu cũng là, vì biểu diễn, vì sân khấu, vì ARMY mà để bị thương, dù cho không có vấn đề như thế nào đi nữa anh cũng đều lo lắng sợ hãi, sợ người nào trong nháy mắt như ngày hôm nay cũng thế mà đột nhiên liền mất đi người đó, em ngày hôm nay thực làm cho anh rất sợ hãi."
Giữ khuôn mặt Trí Mân nghẹn ngào nói ra một tràng. Hiệu Tích đem đầu nhỏ của cậu tựa vào ngực anh, vừa buồn buồn nói thêm một câu: "Đừng để bị thương nữa."
Nghe Trịnh Hiệu Tích nói từng câu chữ, cậu kìm nén thanh âm run rẩy, Trí Mân cũng vì đó mà cả hai vành mắt đỏ hoe, thừa dịp cậu không để ý, chính mình gạt những giọt nước mắt trên gương mặt của Trí Mân, đưa cả thân người bé nhỏ dựa hơn vào trong lòng anh, nghĩ lại kỳ thực lúc nãy khôi phục lại ý thức trong nháy mắt đã rất sợ, nhưng đối với tầm mắt của Trịnh Hiệu Tích chính là không có gì có thể chống lại và không sợ bất cứ điều gì.
Đại khái không có gì có thể so bì, nhưng nếu không nhìn thấy Phác Trí Mân còn đáng sợ hơn.
"Tốt rồi."
Trốn ở ngoài phòng nghe lén các thành viên đều thực sự không nhịn được cười, Kim Thái Hanh vội vàng cùng mọi người đồng thời mở cửa lao nhanh vào phòng, Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân bị dọa sợ mà đẩy đối phương ra nhìn về phía cửa, chỉ thấy năm người còn lại đi tới quan tâm Trí Mân với tình trạng vết thương vừa khi nãy, kiểm tra Trí Mân không có sao, liền di dời chuyển qua mục tiêu trêu chọc Trịnh Hiệu Tích.
"Hiệu Tích ca, chờ anh khóc xong đến sáng ngày hôm sau, chúng ta chừng nào mới có thể cùng Trí Mân nói chuyện!" - Kim Thái Hanh lôi kéo Điền Chính Quốc đứng bên trái, một bên kia đứng ở giữa nhìn Phác Trí Mân cười đến rạng rỡ, biểu đạt của Trịnh Hiệu Tích với bọn họ có chút không vừa lòng.
"Này Trịnh Hiệu Tích, cậu không bị thương mà khóc cái gì?" Kim Nam Tuấn một tay tựa ở trên Hiệu Tích trêu đùa, người phía sau ủy khuất hít mũi một cái đã tiếp nhận khăn giấy từ tay Kim Thạc Trân và Mẫn Doãn Kỳ đưa tới trước mặt, Hiệu Tích xì mũi, lau khô nước mắt, Kim Thạc Trân kéo kéo các thành viên lại đằng chính giữa với nhau hơn, làm vậy mới có thể ôm lẫn nhau chứ. Thế là cả bảy người chen thành một đoàn, càng nhìn qua lại có chút buồn cười, nhưng đặc biệt ấm áp.
"Nói tóm lại, Trí Mân không có chuyện gì thực sự tốt rồi, phải không?" Mẫn Doãn Kỳ cười cười làm ra tổng kết, mọi người đều cho Phác Trí Mân một cái ôm, Kim Thạc Trân còn ân cần căn dặn cậu chú ý thân thể, Trí Mân khéo léo đáp lời mình đã biết, để cho mọi người trở về phòng mình mà còn nghỉ ngơi.
Cuối cùng bước đi ra Kim Thạc Trân nhẹ nhàng khép cửa phòng, trong nháy mắt vừa tranh cãi ồn ào, bây giờ bầu không khí đã khôi phục lại sự yên lặng.
Duy chỉ có Trịnh Hiệu Tích vẫn chưa rời khỏi, đứng lặng hồi lâu ở bên cạnh Phác Trí Mân.
"Hyung? Nhanh trở về phòng đi tắm."
"A? Được." Thấy Phác Trí Mân nghiêng đầu nhìn mình, Hiệu Tích sửng sốt một chút, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của cậu, chuẩn bị đi tới cửa, lại cảm nhận được một lực không nhẹ không nặng dùng sức lực níu áo của anh, nhìn lại phát hiện đứa trẻ ngốc đang lôi kéo vạt áo của mình, rất nhanh đã liền thấu hiểu suy nghĩ của Trí Mân.
Trịnh Hiệu Tích kéo cánh tay Trí Mân đưa vào trong lòng, nâng lên khóe miệng cười nói: "Anh tắm xong sẽ nhanh qua cùng với em."
Thấy bé con trong lòng cười đến thoải mái, gật mạnh đầu, mái tóc màu cam theo đó mà lay động, Trịnh Hiệu Tích nhịn không được hôn một cái lên đỉnh đầu của Trí Mân.
Khi về phòng mình, Trịnh Hiệu Tích tắm rửa bằng tốc độ nhanh nhất, sửa soạn lại hành lý sơ qua, liền vội vàng đi qua chỗ Phác Trí Mân, mở cửa phòng thấy cậu nằm nghiêng một bên giường tay bấm trên màn hình điện thoại, lại ở trần không có đắp chăn. Vì vậy mà leo lên trên khoảng trống bên cạnh nằm cùng cậu, nhíu mày giật lấy chiếc điện thoại đặt ở tủ đầu giường, kéo chiếc chăn bông đắp cho Trí Mân.
"Đừng bấm nữa, không tốt cho mắt, mau nhanh nghỉ ngơi."
"Ừ Hobi hyung! Em đang xem các ARMY để hồi phục đây!" Phác Trí Mân muốn cầm lại điện thoại, lại bị Trịnh Hiệu Tích từ phía sau lưng bắt được ôm trọn, cảm giác được sau lưng là anh, dịu dàng môi hôn lên gáy cậu, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý định lấy lại chiếc điện thoại.
"Anh sẽ là ARMY để em có thể yên tâm ngủ say."
"Cái gì ạ?"
"Không có gì."
Trịnh Hiệu Tích trong lúc nói chuyện phả ra hơi thở vào cổ Trí Mân, cậu rụt nhẹ đầu lại, tùy Trịnh Hiệu Tích tiếp tục hôn môi, tự hỏi vừa rồi câu nói kia không hề ăn khớp với nhau, nhưng giờ chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
"Hiệu Tích anh đừng sợ. . . Em ở nơi này cùng bên anh rất tốt. . ." Ý thức càng lúc càng mơ hồ Phác Trí Mân thấp giọng thầm thì cuối cùng vẫn là không thể chống lại cơn buồn ngủ.
"Trí Mân?"
Không biết qua bao lâu, Trịnh Hiệu Tích phát hiện người trong lòng không có động tĩnh, khẽ gọi tên của cậu, và phản ứng là tiếng thở đều đặn. Ngay sau đó Hiệu Tích buông bé con ra dịu dàng mà ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động của mình để ghi lại một đoạn video ngắn, hoàn thành việc tải nó lên rồi chiều chuộng ôm Phác Trí Mân đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm khi Phác Trí Mân tỉnh dậy, như thường lệ mọi ngày mà chộp lấy điện thoại, lại phát hiện có một video mới, Trí Mân liền bấm vào xem, trong video là bóng lưng của cậu, qua mấy giây sau nghe giọng nói của Trịnh Hiệu Tích: "Hư! Jimin đang ngủ, mình sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt."
Phác Trí Mân vừa xấu hổ vừa cảm động đến cả hai bên tai đều đỏ, vốn dĩ anh muốn nói cho các ARMY yên tâm hơn, vui vẻ ấn vào video lặp lại nhiều lần, không biết phía sau vẫn còn có người đang ôm mình đã sớm tỉnh giấc, cười khúc khích nhìn bé con xem đoạn video, nhịn không nói ra: "Trí Mân chúng ta vì thế mà cảm động?"
"Hyung đừng làm em sợ." Trịnh Hiệu Tích bất chợt nói làm cho Trí Mân thiếu chút nữa ném cái điện thoại của mình đi, người phía sau thấy thế vội vã một cách khẩn trương để giữ bàn tay của Trí Mân, đỡ cho chiếc điện thoại tránh khỏi rớt xuống đất.
"Trí Mân."
"Ah?" Nghe tiếng Hiệu Tích gọi mình, Phác Trí Mân lúc này mới hơi chút tỉnh táo lại.
"Trí Mân."
"Làm sao vậy hyung?"
"Phác Trí Mân."
Anh vẫn kêu tên cậu rồi lại không nói lời nào, Trí Mân có chút không chịu được kéo cánh tay Trịnh Hiệu Tích ra, trở thân đối lưng cậu về phía anh, nhưng nhanh chóng bị ôm vào trong ngực, tuy rằng gương mặt Phác Trí Mân vùi ở lòng ngực anh, vừa xoay người trong chớp mắt cậu vẫn thoáng nhìn Trịnh Hiệu Tích hiện lên một hơi nước ngay viền mắt.
Là khóc vì cái yêu. Phác Trí Mân trong lòng âm thầm cười trộm.
Một giây kế tiếp, đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Trịnh Hiệu Tích.
"Chào buổi sáng."
Giờ khắc này, đối với Trịnh Hiệu Tích mà nói trên thế giới có một loại chuyện hạnh phúc nhất vào buổi sáng khi thức dậy, có lẽ chính là ở bên cạnh người mình yêu thương nhất.
May là em không có chuyện gì, may là em vẫn còn đang ở đây.
Anh thật ngốc.
Brought to you by HopeMin's World © PLS TAKE OUT WITH FULL CREDITS
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro