Chương 4
Lúc xuống lầu mua bữa tối, điện thoại của Vương Nguyên vang lên.
Người gọi đến là Lưu Chí Hoành.
Tôi nhấn nút nghe, ở trong thang máy trả lời điện thoại.
Nhiều năm đã trôi qua nhưng Lưu Chí Hoành vẫn giống hệt Vũ Văn năm đó hở chút là gào to, vừa áp điện thoại lên tai tôi liền nghe thấy cậu ta mồm miệng oang oang: "Đại Nguyên, cậu ở đâu? Làm thế nào mà lại bị bệnh? Nghiêm trọng lắm sao? Đã đi khám bác sĩ chưa? Cần người anh em này đến thăm không?"
Tôi có chút ghét bỏ, đem di động tránh ra xa, đến khi bên kia đã im lặng mới một lần nữa đặt tai lên nghe, "Ừ" một tiếng.
"A?" Tôi có thể tưởng tượng được bộ dáng ngạc nhiên của cậu ta. Có lẽ cậu ta vừa xem lại màn hình để chắc chắn là mình không nhầm số rồi dò hỏi, "Bạch Ảnh?"
"Vương Nguyên vẫn chưa tỉnh, không có bệnh nặng, chỉ là mất ngủ một đêm mà thôi."
"Vì sao vậy?"
"Chuyện đó phải hỏi cậu a, hôm qua cậu nói cái gì với anh ấy?" Khẩu khí của tôi không tính là thân thiện.
"Không phải Thiên tổng về nước sao, tôi muốn mọi người có cơ hội tụ tập thôi."
"Vương Nguyên nói thế nào?"
"Ngay từ đầu cậu ấy đã bảo không đi rồi."
Lưu Chí Hoành nói thực tùy ý, làm cho tôi nhăn mặt nhíu mày, "Ngay từ đầu?"
Đầu dây bên kia cậu ta nghe ra sự khó chịu của tôi, cũng bắt đầu có chút nói lắp, "Ừm, thì... Chắc là có chút bất tiện đi, ừm..."
Tôi nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, ý bảo cậu ta nói rõ.
"Đại Nguyên cũng thật là, cho dù không ở cùng công ty nữa chẳng lẽ ngay cả bạn bè cũng không phải? Nói như thế nào thì mọi người cũng là cùng nhau mà lớn lên mà."
Tôi hiểu, cậu ta nói như vậy không thể trách được.
Người lựa chọn rời đi chính là Vương Nguyên.
Vì thế sau hết thảy anh ấy càng giống kẻ đã phản bội trước.
Tôi không muốn đem cảm xúc căm tức biểu lộ ra ngoài, trong lòng tự khen khả năng tự chủ của mình. Tôi nghiến răng nghiến lợi đem tên cậu ta niệm trong miệng.
Điện thoại đầu kia không phát ra âm thanh nào nữa, chắc cậu ta cũng thấy được lời nói của mình có chút quá phận.
Tôi xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, khí lực tức giận cũng không còn.
"Cậu cũng nói với Vương Nguyên những câu này sao?"
Lưu Chí Hoành không trả lời.
Tôi cũng không cần cậu ta trả lời.
Nước mắt của Vương Nguyên chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Nhưng tâm sự của anh ấy lại không thể kể cho ai nghe.
Tôi hít sâu một hơi, dùng giọng điệu đùa giỡn mà nói, "Các cậu đều là fan trung thành của nam thần Karry nhỉ, tính tình Mã lớp trưởng vẫn là không thích đùa giỡn đúng không?"
Một tình tiết trong Phòng tự học - Học viện nam sinh.
Tôi bắt đầu bội phục bản thân, tuổi càng lúc càng lớn nhưng trí nhớ thì lại càng ngày càng rõ ràng.
Lưu Chí Hoành giống như cũng nhớ đến chuyện gì đó thú vị, cười hì hì nói, "Vũ Văn tôi cùng với Mã Tư Viễn là quan hệ gì a, chính là thanh mai trúc mã! Tôi làm sao có thể vứt bỏ cậu ấy được."
Tôi phụ họa vài tiếng có lệ, liền lấy lý do "Vương Nguyên sắp tỉnh, tôi phải trở về" để kết thúc cuộc nói chuyện.
Tôi dựa vào vách tường ngồi bệt trên đất, giống như Vương Nguyên, nhìn chằm chằm vào khoảng hư không.
Vương Nguyên ở trong cánh cửa đấy, mà tôi, lại ở ngoài này.
Nếu không mở nó ra, tôi vĩnh viễn không biết được anh ấy đang làm cái gì.
Ai cũng không thể, anh ấy đóng kín trái tim, tự mình chịu đựng nổi đau.
Yêu Vương Tuấn Khải chính là bi thương.
Tôi lấy khăn quàng cổ vây kín khuôn mặt, trong đầu vang bài hát mà trước đây Vương Nguyên song ca cùng Vương Tuấn Khải, "Hành tây".
Nếu như anh nguyện ý mở mắt nhìn em.
Nếu như anh có thể nghe thấy tiếng trái tim em đau đớn.
Lặng thầm bảo vệ anh.
Lặng thầm chờ đợi kỳ tích.
Lại lặng thầm biến thành không khí hư vô.
Vương Nguyên, em không biết có thật sự tồn tại kỳ tích trên thế giới này không.
Em chỉ muốn hỏi anh:
Vì sao đến bây giờ anh vẫn không thể quên được hắn?
Nhưng em không thể nói ra, bởi vì em và anh giống nhau, mãi mãi không quên được hình bóng một người.
Mà người đó, là anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro