Chương 38 - END
Sau một năm, tôi lại không nhận được tin tức nào từ Vương Nguyên.
Thế nhưng, Vương Tuấn Khải lại ngày càng trở nên điềm tĩnh hơn.
Hắn nói, nếu như chút thời gian này hắn còn không chờ được, hắn dựa vào cái gì khiến Vương Nguyên đợi hắn lâu như vậy.
Chờ em ấy mòn mỏi, nhớ nhà, tự nhiên sẽ trở về.
Việc hắn phải làm, chỉ là chờ đợi.
Hắn và Du Thần Hi ly hôn, bởi vì cô ấy đã tìm được chốn quay về.
Vương Tuấn Khải nói, bất luận bao nhiêu năm nữa, cô vẫn là người phụ nữ hắn yêu nhất.
Hắn cũng hâm mộ cô, có thể chống lại trở ngại, bảo vệ tình yêu của mình.
Sau đó, Vương Tuấn Khải nuôi một con gấu trắng, đặt tên là Bánh Trôi. (*)
(*) Bản gốc là Thang Viên, nhưng gọi em gấu thế này, mình nghĩ để Bánh Trôi sẽ dễ thương hơn. Mà sao lại nuôi gấu được vậy nhỉ? '.'
Lúc tôi gặp được nó, là ở một buổi tụ tập.
Nó đứng ở trên cỏ, chân trước bám lấy La Đình Tín, liều mạng đập phình phịch vào người cậu ta, mặc cho Vương Tuấn Khải kéo thế nào cũng không thèm để ý.
Chân ngắn, đầu tròn, thực sự rất đáng yêu.
Vương Tuấn Khải tức giận nghiếng răng nghiến lợi, không ngừng mắng nó, "Cái đồ không có lương tâm!"
Chúng tôi đều bị màn giằng co này chọc cho cười to.
Bánh Trôi rốt cuộc được như ý nguyện chui vào lòng La Đình Tính, vui vẻ liếm mặt cậu ta.
Sau đó, nghểnh đầu nhìn Vương Tuấn Khải "hư hư" vài tiếng.
Tính tình ngạo kiều quật cường này, thật giống Vương Nguyên khi còn bé.
Hai tháng sau, hạn hợp đồng của Vương Tuấn Khải đã đến, hắn chính thức tuyên bố rời khỏi giới giải trí.
Tin tức này gây ra một chấn động không nhỏ.
Truyền thông tất nhiên sẽ truy hỏi nguyên nhân.
Vương Tuấn Khải chỉ là cười nói, "Là vì người tôi yêu."
Tôi đem tin tức này gửi mail cho Vương Nguyên, cũng chỉ viết một câu:
Tiểu Vương, về nhà thôi, Lão Vương đang đợi anh.
Vương Nguyên không có hồi âm, nhưng tôi tin chắc anh ấy đã đọc được.
Bởi vì có một số ảnh chụp vượt biển, từ Viên đến Bắc Kinh.
Chân đồi hùng vĩ của dãy núi Alps, có màu xanh sông Danube, có vườn nho thơm màu xanh cây lá của rừng Vienna Woods, có các nhà thờ với những phong cách khác nhau, cùng lịch sử lâu đời...
Tấm hình cuối cùng, có một người đứng bên đường phố Viên, mắt cười cong cong.
Đôi mắt ấy, ngây thơ mà phát sáng, đều là ánh sao.
Giống như thiếu niên năm ấy.
Chẳng bao lâu, đã đến sinh nhật của Lưu Chí Hoành.
Cậu ta hào phóng bao trọn một quán rượu.
Lúc tôi vừa xuống xe, trùng hợp gặp được Vương Tuấn Khải.
Hắn thấy tôi, vẫy vẫy tay, đi tới.
Khi chúng tôi vào trong, nhóm người kia đang tụ lại một đám thì thà thì thầm, thấy chúng tôi, lập tức giải tán.
Không biết là đang làm cái gì.
"A, haha, tới rồi?" Lưu Chí Hoành lộ vẻ mặt cười gượng.
"Cậu trả tiền, mắc gì không đến?" Vương Tuấn Khải liếc mắt, sau đó ôm Bánh Trôi giơ lên, "Nào, gọi chú đi."
Bánh Trôi hình như thực sự nghe hiểu, hướng về phía Lưu Chí Hoành "hư hư" hai tiếng.
Vương Tuấn Khải vỗ đùi, cười ha hả, khiến Lưu Chí Hoành tức giận đến mắng người, "Tết Nguyên Tiêu năm nay không ăn bánh trôi nữa, em làm thịt nó!!!"
Tôi nhìn bọn họ cãi nhau, trong làm cảm thấy ấm áp.
Năm tháng trôi qua, cũng không mang đi tình cảm của bất cứ người nào.
Bọn họ, vẫn luôn ở cùng nhau.
"Hôm nay không say không về~" Lưu Chí Hoành và Nghê Tử Ngư bưng đến một đống rượu.
"Ai sợ ai!" Vương Tuấn Khải lao đến mở một chai ra, "Ai~ không có cỏ, không có đồ nướng, không có bầu trời, thiếu chút không khí rồi a~"
Hắn nói, chính là đêm kết hôm năm đó.
Mọi người chúng tôi không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Những chuyện đã qua, đã có thể thản nhiên nói lại, bởi vì Vương Tuấn Khải thực sự đã không còn đau khổ.
"Ngày hôm nay tớ không muốn quà, chỉ cần mỗi người hát một bài là được." Lưu Chí Hoành chỉ lên sân khấu.
Nói xong, cậu ta xung phong đi đầu, mở nhạc "Không thể thương nổi", hát bài "Mua bán tình yêu".
Ánh đèn chiếu đến gương mặt của Vương Tuấn Khải, thấy rõ ngũ quan.
Hắn cười rất dịu dàng.
Có lẽ vì bài hát của Lưu Chí Hoành, khiến hắn nhớ lại quá khứ.
Nhiều năm như vậy, giọng hát của Lưu Nhất Lân và La Đình Tín cũng không thay đối, giai điệu không rõ, ca từ ú ớ, thế nhưng một bài "Có anh thật tốt" cũng khiến mọi người vui vẻ.
Nghê Tử Ngư đàn ghi-ta, Vương Dịch Phong đánh trống, hát "Nâng cánh ước mơ", hồi tưởng lại ước mộng thanh xuân của mọi người.
Vệ Dục nhất định không chịu hát, nằm trên đất làm ba mươi cú hít đất.
Lưu Chí Hoành cũng không truy hỏi.
Cuối cùng, đến phiên Vương Tuấn Khải.
Hắn đặt Bánh Trôi vào lòng tôi, sải bước đến sân khấu, ngồi lên cái ghế chính giữa, nhẹ nhàng gảy đàn.
"Hồng trần khách trạm", Vương Nguyên, anh có còn nhớ bài hát này không?
Vương Tuấn Khải hơi nghiêng đầu, lông mi tạo ra một bóng râm thật dài trên mặt, ánh mắt cũng rũ xuống.
Qua thời gian, hắn hát lại bài hát này, đã không còn ưu thương và phiền muộn của năm đó, mà là cảm giác thoải mái vui vẻ.
Hắn hát, lòng nhớ chuyện xưa, cả quán rượu chỉ còn lại thanh âm của hắn.
Nếu như Vương Nguyên có thể nghe được, tôi nghĩ, anh ấy nhất định hiểu điều Vương Tuấn Khải muốn nói.
Sống trong thế tục cuộc đời, vượt qua nỗi đau, ngắm nhìn những năm tháng bình yên.
Nắm chặt tay, đi đến cuối cuộc đời.
Bánh Trôi đột nhiên vọt khỏi tay tôi, chạy ra góc sau sân khấu.
Ở đó, một thân ảnh từ bóng tối đi ra, ngày càng rõ ràng, ngày càng rõ ràng.
Người đó cầm một cái bánh gato, đi đến trước mặt Lưu Chí Hoành, nhẹ giọng nói, "Nhị Văn, sinh nhật vui vẻ."
"Nguyên Nguyên!"
Vương Tuấn Khải vừa mừng vừa sợ hớt hải chạy đến, không nhìn dưới chân, suýt chút nữa thì té xuống sân khấu.
Vương Nguyên nghiêng đầu, không tiến lên dìu hắn, cũng không mở miệng đáp lời hắn, chỉ nhìn hắn, mang theo nụ cười ấm áp.
"Nguyên Nguyên!" Giọng nói Vương Tuấn Khải có chút run rẩy, vươn tay muốn nắm lấy Vương Nguyên, lại không dám, lo lắng bất an.
Vương Nguyên cười ra tiếng.
Sau đó, anh ấy đưa một tay ra, giống như cái này mùa đông năm 2011, nhẹ nhàng nói, "Xin chào, em là Vương Nguyên."
"Xin chào, Vương Tuấn Khải."
Hai bàn tay đan nhau, làm tôi có một loại ảo giác trở về quá khứ.
Một đoạn giới thiệu đơn giản.
Hai người khắc cốt ghi tâm.
Trăm ngàn đổi thay, cuối cùng vẫn là một thứ tình yêu say đắm.
Rõ ràng là cảnh tượng khiến người ta vui mừng, lại làm tôi rơi nước mắt.
Tôi liền nhớ lại lá thư Vương Nguyên gửi mấy ngày trước.
Thứ năm ngày 15 tháng 7, trời trong xanh.
Anh đã đến điểm cuối cùng, Viên.
Ở nơi này, anh đã tìm được âm nhạc thuở ban đầu của mình.
Hôm qua, anh gặp hai nghệ sĩ đường phố.
Anh ở bên cạnh họ một buổi chiều, nghe họ kể chuyện.
Bọn họ quen nhau đã hai mươi năm.
Một người ở trên sân khấu bừng bừng khí thế, một người ở dưới dịu dàng cổ vũ.
Khi người kia từ trên sân khấu mà vấp ngã, người nọ lại đưa tay đỡ lấy.
Chính là như vậy, họ nắm tay nhau, đi qua hai mươi năm.
Trong thời gian này, bọn họ cũng có chia ly.
Thế nhưng, vòng đi vòng lại, hình như tất cả lại trở về ban đầu.
Sau khi ly biệt, kì thực hai người đều rất đau khổ.
Gặp lại, bọn họ đã già, nhưng dù sao, có thể cùng nhau trải qua một đời an bình mới là tốt nhất.
Hai mươi năm qua, đi đây đi đó, trong lòng cũng chỉ có mỗi đối phương.
Vậy thì tại sao không thể tha thứ? Tại sao không còn thỏa mãn?
Ngẫm lại thì,
Thời gian ở cùng với Vương Tuấn Khải, bất quá chỉ là bốn năm ngắn ngủi.
Nhưng đây chính là bốn năm cùng bọn anh đi qua mười tám năm, cũng khiến bọn anh nếm hết tất cả sinh ly tử biệt trong cuộc đời.
Nhưng thật may, bọn anh vẫn còn trẻ, vẫn còn thời gian để xoa dịu nỗi đau trong quá khứ.
Bạch Ảnh, em thấy có đúng không?
Trước khi tạm biệt, anh hỏi bọn họ một chuyện cuối cùng:
Không có sân khấu, âm nhạc vẫn còn ý nghĩa sao?
Đáp án của bọn họ là:
Âm nhạc có thể bày tỏ tâm ý.
Âm nhạc có thể an ủi lòng người.
Âm nhạc có thể chia sẻ buồn vui.
Chỉ cần có vậy, thì dù là sân khấu, hay là lề đường, âm nhạc đều có ý nghĩa.
Bạch Ảnh, anh nghĩ, anh đã tìm được đường về rồi.
"Mau, Nhị Văn, ước một cái đi." Vương Nguyên đem bánh gato đến trước mặt Lưu Chí Hoành.
Lưu Chí Hoành chấp hai tay, từ từ nhắm mắt, yên lặng cầu nguyện.
Cậu ta còn chưa kịp mở mắt, đã bị một ổ bánh đập vào mặt.
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải ở một bên cười đến trọng thương.
Lưu Chí Hoành lau mặt một cái, chỉ tay vào bọn họ, "Hai người các ngươi, là thiếu đánh phải không?"
Sau đó, cậu ta lượm hai miếng bánh lớn nhất, ném về phía bọn họ.
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải trốn đi, vừa vặn trúng vào La Đình Tín đang yên ổn đứng một bên.
"Thiên Vũ Văn, hôm nay là muốn tuyệt giao sao?" Lưu Nhất Lân lau sạch kem trên mặt La Đình Tín, nhìn chằm chằm Lưu Chí Hoành rồi hiên ngang bước đến.
Lưu Chí Hoành lui một bước, kéo Vệ Dục ra chắn trước mặt.
"Tớ có tội tình gì? Đừng có đụng tớ." Vệ Dục lau sạch kem trên mặt, thuận miệng liếm một cái.
Sau đó, cũng không biết ai ném ai, ai bị ai ném.
Chỉ biết là trong quán rượu một trận hỗn chiến.
Chơi mệt rồi, mọi người nằm hết xuống đất.
"Ai nha mẹ ơi, mệt chết mất." Vương Nguyên dang tay dạng chân, thở hổn hển.
Vương Tuấn Khải lấy tay nhẹ nhàng lau sạch sẽ cho anh ấy, không nói gì, nụ cười bên môi ngày càng rõ ràng, tràn ngập nhu tình nơi đáy mắt trong trẻo, xuyên qua dòng chảy thời gian.
Bọn họ cứ như vậy đối mặt nhìn nhau, từ từ hai bàn tay đan chặt.
"Em đã về."
"Em đã về."
Hồi lâu, hai người đồng thời mở miệng, lại cùng cười.
Anh có nghe, âm thanh hoa nở qua năm tháng.
Anh vẫn là anh.
Em vẫn là em.
...
Tôi gõ dòng chữ cuối cùng, không khỏi nghĩ đến năm ấy.
Hắn bị dòng người đông đúc trong sân bay chen lấn, quay đầu lại, nói với thiếu niên phía sau, "Giữ chặt anh."
Giữ chặt anh, đừng nên buông tay.
Không buông tay, sẽ không phải chia lìa.
Đang cảm thán, màn hình điện thoại tôi sáng lên.
Một tin nhắn đến, nội dung ngắn gọn mà hóm hỉnh -- -
"Xin chào, tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ. Thật vui khi gặp lại em."
THE END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro