Chương 32
“Vương Nguyên tình cũ khó bỏ, chịu đau thương rời khỏi giới giải trí.”
“Vương Nguyên hát khúc tình ca, scandal Khải Nguyện thật giả khó lường.”
“Chuyện tình trúc mã tan vỡ của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải.”
Đây là những tựa đề tin tức sau buổi biểu diễn của Vương Nguyên.
Tình hình này đương nhiên có thể đoán được.
Nhưng lần này, Vương Nguyên đã không cần để ý nữa.
Bởi vì, anh ấy phải đi.
Ngày Vương Nguyên đi, chỉ có tôi đến tiễn.
Anh ấy muốn nói hẹn gặp lại, không muốn nói tạm biệt.
Tôi cùng Vương Nguyên đi đến nơi gửi hành lý, mới phát hiện, trời đã đổ tuyết từ lúc nào.
Anh ấy cầm điện thoại, nhờ tôi chụp cho anh ấy một tấm hình.
Anh nói, khả năng sau này ngắm tuyết rơi, cũng không thể nhìn tuyết ở Bắc Kinh nữa.
Vương Nguyên đứng ở trong tuyết, mặc áo bông to lớn, che dấu một chút tiều tụy trên mặt.
Tuyết rơi trên nền đất phản vào trong ánh mắt của anh ấy, khiến tôi như thấy được những vì sao năm đó.
Tôi đem tấm hình đặt làm màn hình nền, màn hình khóa, xong xuôi, trả cho anh ấy.
Thừa dịp anh ấy xem điện thoại, tôi nắm một ít tuyết trên đất, ném vào mặt anh ấy.
Anh tránh không kịp, vừa vặn hứng hết, trên mặt đều là tuyết, cực kỳ buồn cười.
Tôi chỉ vào mặt anh ấy không ngừng cười to.
Nhưng đắc ý không được bao lâu, Vương Nguyên liền ném một đống tuyết vào mặt tôi.
Tuyết rất lạnh, khiến da đầu tôi một trận tê dại.
Nếu có người sáng sớm tới đây, đi qua nơi này, nhất định sẽ thấy hai chúng tôi nhếch nhác không chịu nổi, cười đùa vui vẻ trong màn tuyết.
Thời gian tạm biệt đã tới, Vương Nguyên vẫn lưu luyến, anh ấy nhìn nơi mình đã sinh sống nhiều năm, lâu thật lâu.
Tôi giúp anh ấy làm thủ tục, đi tới cổng an ninh.
Tôi không ngừng giục anh ấy đi nhanh một chút.
Tôi sợ thêm một giây nữa, nước mắt sẽ rơi.
Vương Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi, ôm một chút, anh ấy nói, “Năm mới vui vẻ!”
Tôi phì một tiếng, bật cười, “Còn chưa tới năm mới.”
Vương Nguyên hơi cúi đầu, “Anh sợ đến lúc đó thì không kịp nữa.”
“Nói cái gì đó!” Tôi hơi đẩy vai anh ấy, “Đừng lo lắng, em sẽ giải thích với dì.”
“Cảm ơn em.”
Vương Nguyên từ trong túi móc ra một chiếc hộp nhung đen, tôi cũng chú ý thấy, chiếc nhẫn trên tay anh ấy đã không còn.
Tôi cởi nhẫn trên ngón áp úp ra, bỏ vào trong hộp.
“Không có gì.”
“Bạch Ảnh, không có anh, em nhất định hạnh phúc.”
Anh ấy sờ sờ đầu của tôi, sau đó quay lưng lại, vẫy vẫy tay.
Một bộ hướng về phía trước, vô cùng kiên định, không chút do dự.
Tôi nhìn thân ảnh anh dần dần hòa vào đám người, không kìm được nước mắt.
Tôi ở bên cạnh anh ấy qua bảy năm cuộc đời, hiện tại đã kết thúc.
Tôi cảm giác nội tâm tôi liên tục kêu gào, gào thét tôi phải dũng mãnh chạy theo.
Đúng vậy, anh ấy còn nợ tôi một câu nói.
Tôi đi vào đoàn người, cố hết sức lực chạy về phía Vương Nguyên.
Sau đó, nắm lấy tay anh ấy, ở cổ tay cắn một cái thật mạnh.
“Vương Nguyên, không được quên em.”
Chuyến bay của Vương Nguyên đã cất cánh, tôi chăm chú nhìn lên bầu trời, thật lâu không thể dời mắt.
Tôi biết, tôi sẽ ghi nhớ hình ảnh này cả đời.
Tôi mở phần tin nhắn, viết rồi xóa, xóa rồi viết, cuối cùng chỉ để lại ba chữ.
“Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em.
Bất luận anh ở nơi nào.
Chúng ta.
Sẽ không bao giờ đơn độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro