
Chương 3
Ngày tiếp theo, trên trang tin tức giải trí, một cái tiêu đề thật bắt mắt chọc tôi và Vương Nguyên cười một trận.
Là viết như thế này: Vương Nguyên cùng Bạch Ảnh hẹn hò đêm khuya, vì sao Bạch Ảnh ủy khuất rơi lệ?
Cứ như vậy, chúng tôi chính thức công khai hẹn hò.
Phải cảm ơn Vương Nguyên mỗi thời mỗi khắc đều toàn tâm toàn lực bảo vệ tôi, giải trừ tất cả những thành kiến của người ngoài với tôi.
Dần dần, fan hâm mộ cũng bình tĩnh trở lại, từ chửi rủa ban đầu đều hóa thành chúc phúc.
Công ty cũng vui vẻ đồng ý, không có ngăn cản gì.
Đoạn thời gian ở cùng Vương Nguyên, hơn phân nửa là hạnh phúc.
Chúng tôi gặp mặt cha mẹ hai bên, tham gia những buổi tụ hội gia đình, làm khách quý trong buổi diễn của đối phương, cùng xuất hiện trên các trang bìa tạp chí,...
Trong mắt người ngoài, chúng tôi giống như một đôi uyên ương tình chàng ý thiếp, nhưng chỉ có tôi mới biết, chúng tôi lại càng giống trợ thủ đắc lực của nhau.
Trong hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau, cho nhau ấm áp.
Ngẫu nhiên tôi sẽ thấy anh ấy lẳng lặng ngồi một mình, ngây ngốc ngẩn người. Nhưng cuối cùng loại biểu tình tối tăm bi thương ngày đó cũng xuất hiện trở lại nữa.
Tình trạng bình tĩnh này, khi Dịch Dương Thiên Tỉ trở về nước, thì hoàn toàn bị đánh vỡ.
Đêm đó nhận được điện thoại của Lưu Chí Hoành, Vương Nguyên trốn ở phòng tập nhảy của tôi, hết lần này đến lần khác tập ép chân.
Anh ấy lâu rồi không có nhảy nữa, các khớp xương đã muốn cứng đờ.
Vương Nguyên khóc, tựa như một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Khóc xong, anh ấy ngồi ở một góc, một tay ôm chân, một tay cầm điếu thuốc lẳng lặng hút.
Tôi không hề can ngăn anh ấy.
Lòng người giống như một cái thùng đựng đồ, luôn đầy ắp những thứ ngụy trang, rồi cũng sẽ đến lúc, chúng tràn ra ngoài.
Vương Nguyên ắt hẳn đã phải kìm nén rất lâu rồi.
Tôi ở ngoài cửa tùy ý tìm chỗ mà nằm, cứ như vậy ở bên cạnh anh ấy một đêm.
Tôi không thể nào xoa dịu trái tim tổn thương của anh ấy.
Nhưng tôi muốn cho anh ấy biết.
Có em ở bên cạnh anh.
Sáng ngày hôm sau, tôi vẫn như mọi ngày bình thường, ra ngoài mua bữa sáng cùng một chai nước suối.
Khi trở về, Vương Nguyên vẫn còn ngồi ở đấy, trên mặt đất đầy tàn thuốc cùng đầu lọc.
"Nước." Tôi tỏ vẻ không có chuyện gì, đưa nước qua cho anh ấy, ngồi xuống ở bên cạnh.
Vành mắt của anh ấy đỏ bừng, có cảm giác mềm mại như một con thỏ.
"Ăn sáng không?" Tôi mở bao lấy một phần cháo, đưa cho anh.
Có lẽ là tôi biểu hiện quá bình tĩnh, làm Vương Nguyên nảy sinh một loại ảo giác tất cả mọi chuyện tối hôm qua chỉ là một giấc mộng.
Anh ấy rất phối hợp mà ngồi ăn xong phần cháo.
Ngay sau đó, tôi đưa cho anh ấy một cái bánh mì, một chai sữa.
Anh ấy cắn vài ngụm bánh, uống mấy hớp sữa, rồi kêu không ăn được nữa.
Tôi nhận đồ thừa, đem ném vào cái túi to.
Cuối cùng, tôi đem trái táo đã rửa sạch sẽ, đặt vào tay anh ấy.
"Vậy ăn trái cây đi."
Vương Nguyên nắm chật quả táo trên tay, kiên quyết không nhìn tôi.
Tôi thở dài ở trong lòng, thỏa hiệp.
"Không ăn thì không ăn, lát nữa đừng kêu đói."
"Bạch Ảnh."
Tôi kinh ngạc nhìn Vương Nguyên, anh ấy nằm lên đùi tôi, ngữ khí mang theo vẻ mệt mỏi, lại giống như làm nũng, "Anh muốn ngủ."
Tôi gọi điện cho quản lý, yêu cầu tạm gác lại lịch trình hai ngày này.
Lý do là Vương Nguyên bị bệnh, tôi phải chăm sóc anh ấy.
Truyền thông dùng tốc độ nhanh nhất đưa tin chuyện này, còn một phen thêm mắm thêm muối vào bệnh tình Vương Nguyên, chỉ hận không thể viết thành một thân bệnh nan y không có thuốc chữa.
Lúc này đương sự đang nằm ở trên giường mà ngủ.
Tôi cầm điện thoại của anh ấy, bưng một ly nước, ngồi ở trên ghế salon mà xem truyền hình trực tiếp.
Hôm nay có một chương trình tuyển chọn diễn viên, Vương Tuấn Khải cũng tham gia.
Không thể không thừa nhận, Vương Tuấn Khải xác thực vô cùng khôi ngô tuấn tú.
Hắn cùng với Vương Nguyên là bất đồng.
Ở trên sân khấu, hắn là nam vương thống trị tất cả, tùy tiện đụng chân cũng có thể khiến khán giả phát cuồng.
Mà Vương Nguyên lại mang cảm giác của một công tử danh giá, là một sự yên lặng cùng ấm áp.
Tôi nghĩ điều này cũng dễ hiểu, bởi vì Vương Tuấn Khải trong người có lửa, mà Vương Nguyên, là dịu êm.
Truyền thông cuối cùng cũng làm được một việc tốt, đề cập đến chuyện Vương Nguyên bị bệnh.
Biểu tình của Vương Tuấn Khải buông lỏng, mí mắt giật một chút, tựa hồ hoàn toàn không biết chuyện gì.
Cũng đúng, đại khái hắn sáng sớm đã bận bịu, chắc là không có thời gian xem tin tức đi.
Vốn tưởng hắn sẽ ân cần hỏi thăm vài câu, ai ngờ hắn chỉ nói, "Thật sao? Có thể gần đây mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
Ngữ khí thập phần xa cách.
Không biết nhà báo nào mở miệng hỏi hắn chuyện Dịch Dương Thiên Tỉ về nước, liệu có thể nhìn thấy TFBOYS tái hợp lần nữa hay không?
Câu hỏi này quả thật đánh vào trọng tâm, rất khó trả lời.
Nhưng Vương Tuấn Khải đã không còn là một đứa nhỏ mười bốn mười lăm tuổi nữa.
Tôi nghe hắn nói: Nếu công ty có ý định hợp tác, tất nhiên là được.
Một đáp án vô cùng hợp tình, vô cùng tiêu chuẩn.
Được lắm Vương Tuấn Khải.
Tôi xiết chặt cái ly trong tay, hận không thể ném xuống đất.
Mà thực tế, tôi đã làm như vậy.
Vương Nguyên chân không chạy xuống giường, đứng ở cửa vẻ mặt hoảng sợ nhìn tôi.
Tôi ngồi chồm hổm trên mặt đất đem từng mảnh dọn dẹp, ném vào thùng rác, đồng thời cố gắng điều chỉnh biểu tình nghiêm trọng của mình.
"Không cẩn thận trượt tay. Thực xin lỗi, làm anh thức giấc."
Đầu tóc Vương Nguyên lộn xộn, có vẻ còn chưa thanh tỉnh.
Tôi nhớ rõ anh ấy có bệnh gắt ngủ, nhưng anh ấy cũng không có trách cứ tên đầu sỏ gây chuyện là tôi.
"Có trúng người không?"
Tôi đem rác gói lại, quay người cho anh ấy một nụ cười thật tươi, "Không có. Đói bụng không? Có muốn ăn chút gì đó?"
Vương Nguyên xoa hai bên mắt, ngáp một cái, nói anh ấy buồn ngủ, để đến tối rồi ăn.
Thời điểm anh ấy đóng cửa phòng, ánh mắt lướt qua TV một cái.
May mắn hình ảnh của Vương Tuấn Khải đã không còn.
Vương Nguyên, có một số việc em nguyện ý dấu anh, chỉ vì muốn đáy lòng anh lưu lại những gì tốt đẹp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro