Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Tết Âm lịch đầu tiên sau đám cưới, tôi và Vương Nguyên trở về Trùng Khánh.

Khi nhìn thấy chúng tôi, mẹ Vương Nguyên vô cùng vui vẻ. Tôi theo bà vào nhà bếp chuẩn bị cơm, mấy câu hỏi của bà vẫn không ngừng nghỉ, liên tiếp hỏi chúng tôi có phải làm việc rất khổ cực hay không.

Tôi nói: Có Vương Nguyên ở cùng, cực khổ hơn nữa cũng không sao.

Bà đang nhặt rau đột nhiên dừng tay lại, hai mắt nhìn vào khoảng không.

“Mẹ làm sao vậy?” Tôi có chút lo lắng mà đưa tay vẫy trước mặt bà.

Bà “Hả” một tiếng, nhặt rau còn tươi ném vào rổ, nói là chỉ đột nhiên nhớ đến một người.

“Ai vậy ạ?” Tôi dè dặt nhưng cũng tràn ngập mong đợi hỏi.

Tôi có một loại cảm giác vô cùng mãnh liệt.

“Vương Tuấn Khải.”

Không ngoài dự đoán.

“Vương Tuấn Khải? Vương Tuấn Khải làm sao ạ?” Động tác trên tay tôi vẫn không ngừng, làm bộ lơ đãng hỏi.

Bà nói, lúc Vương Nguyên còn nhỏ, đã rủ Vương Tuấn Khải đến nhà chơi. Con trai được nuông chiều đến lười biếng, ngược lại, Vương Tuấn Khải lại vô cùng ngoan ngoãn, đến nhà lúc nào cũng tay xách nách mang.

Tôi trêu đùa, “Đều do mẹ và ba cưng chiều anh ấy mà?”

Bà liên tục xua tay, cười ha hả nói, “Đâu phải ba mẹ, là do Tiểu Khải tập cho nó thói quen đó đấy chứ.”

Nhưng nó hình như đã quên, mình so với Vương Nguyên bất quá cũng chỉ lớn hơn một tuổi.

Nói đến đây, mẹ Vương Nguyên thở dài, vì Vương Tuấn Khải.

Mà tôi, vẫn như trước, là vì Vương Nguyên mà phiền muộn.

Nếu như, có người một mực ở bên cạnh anh, khiến anh vô ưu vô lo mà lớn lên, làm sao khi hắn rời đi, anh có ngay lập tức trưởng thành?

Tôi nghĩ, đại khái chính là đau đến thay da đổi thịt.

Năm ấy Vương Nguyên thi chuyển cấp, gánh nặng bài vở và huấn luyện khiến anh ấy kham không nổi, hai vành đều đen. Mẹ Vương Nguyên thương con trai, chẳng biết thế nào bắt đầu có suy nghĩ cho anh ấy rời khỏi.

Vương Nguyên sau khi biết chuyện, cái gì cũng không nói, mỗi ngày ở lại phòng tập nhảy của công ty, nhà cũng không chịu về.

“Tính tình thật xấu.” Bà cười mắng một tiếng.

Tôi cũng cười theo, hỏi, “Mẹ cứ như vậy mà thỏa hiệp?”

“Dĩ nhiên không phải.” Bà mở lửa, bắt đầu hầm xương.

Việc này sau đó bị Vương Tuấn Khải biết, hắn trực tiếp đem Vương Nguyên về nhà mình, sau đó, chủ động tới tìm bà.

“Dì, dì nên biết, âm nhạc đối với Vương Nguyên mà nói có bao nhiêu quan trọng.”

Giọng nói và khí thế kia, hoàn toàn không giống một thiếu niên mười bảy tuổi đang khẩn cầu người lớn.

Hắn là như vậy, luôn có thể vì Vương Nguyên mà khiến cho chính mình trở nên mạnh mẽ.

Mẹ Vương Nguyên lúc đó đã trả lời, “Với dì mà nói, con dì quan trọng hơn.”

“Vương Nguyên không chỉ là con dì, em ấy còn là một cá thể độc lập, dì không thể tự ý thay em ấy quyết định, dì không có quyền đó.”

Những lời nói này đã dao động bà. Bà không lo Vương Nguyên bực bội, nhưng bà sợ Vương Nguyên sẽ oán giận bà.

Lúc đó, bà bỗng chợt hỏi Vương Tuấn Khải, “Tiểu Khải, làm sao con kiên trì được?”

“Chỉ cần cùng Vương Nguyên, cực khổ hơn nữa con cũng không sợ.”

Một bộ dáng thành thật mà quật cường như vậy đã khiến bà cảm động, từ lúc đó, bà không đề cập đến vấn đề này lần nào nữa.

Bà biết, trên có đường ước mơ có một người làm bạn, khổ hơn nữa, Vương Nguyên vẫn có thể vượt qua.

Tôi hỏi bà, “Hình như mẹ rất thích Vương Tuấn Khải.”

“Đó là đương nhiên.” Bà không chút do dự trả lời, “Chỉ là đáng tiếc…”

“Đáng tiếc cái gì?”

“Đều do truyền thông nói loạn huyên thuyên, mẹ lúc đó thực sự lo lắng cho hai đứa, bởi vì…”

Bà dừng lại, không nói nữa.

“Bởi vì cái gì?” Tôi tiếp tục hỏi.

“Không có gì.” Bà nhanh chóng nhận cái mâm nhỏ từ tay tôi, quay lưng lại.

Dù bà ấy che dấu rất tốt, tôi vẫn có thể nhận ra một tia kinh hoảng vừa rồi.

Phản ứng của bà, khiến tôi nghi ngờ có điểm không đúng.

“Thấy hai đứa đều đã có gia đình, mẹ cũng yên lòng.”

Bà ấy đang làm thịt xào ớt xanh, mùi vị rất thơm.

Bà cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt cho tôi nếm thử.

“Thế nào?” Bà vẻ mặt mong đợi nhìn tôi.

“Ngon ạ.” Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu.

Kỳ thực tôi căn bản chẳng cảm nhận được mùi vị nào, tôi chỉ nghĩ mãi đến câu nói bà ấy bỏ lửng.

Xem ra, chuyện lớn lúc trước khiến bà ấy cực kì lo lắng.

Bà lo lắng cho bọn họ.

Lo lắng tình cảm giữa bọn họ, không phải là tình bạn, mà là tình yêu.

Con đường này của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, so với tưởng tượng của tôi, càng khó đi hơn.

“Bạch Ảnh, mẹ xem trên báo có nói là Tiểu Khải cũng về Trùng Khánh phải không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy nhắn bọn họ hôm nào đó đến chơi đi, lâu rồi mẹ không gặp Tiểu Khải.”

“Được ạ.”

Tôi lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho Vương Tuấn Khải nói, “Dì rất nhớ anh, đến thăm bà ấy đi.”

Sau bữa cơm, chương trình hài kịch cũng kết thúc.

Tôi và Vương Nguyên đi vào phòng, một trước một sau.

Tôi ngủ trên giường, anh ấy ngủ dưới đất.

Kim đồng hồ sắp chỉ một giờ, hai mắt tôi vẫn mở to, không có chút buồn ngủ.

Bên ngoài, thỉnh thoảng vang lên tiếng ô tô chạy qua, làm cho buổi đêm càng thêm vẻ tĩnh mịch.

“Vương Nguyên, anh đang ngủ à?”

Không có tiếng đáp lại, tôi nhụt chí trở mình, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

“Không có.”

“Tại sao anh cũng ngủ không được? Sợ em làm gì anh?”

“Em dám sao?” Giọng điệu Vương Nguyên chẳng có chút để tâm nào.

“Để xem.” Tôi vươn nửa người ra, bóp cổ anh ấy.

“Đừng quậy.” Vương Nguyên lăn một vòng, tránh tay của tôi.

Ánh trăng hắt lên mặt anh, rất trong trẻo nhưng lại có cảm giác lạnh lùng.

Mặt anh hiện vẻ tươi cười, nhưng đáy mắt lại không có nét vui vẻ.

Anh nói, ngủ ở trên sàn nhà, làm anh nhớ đến một việc nhiều năm trước.

Tôi biết anh đang nói cái gì, nhưng tôi không cắt lời, chỉ lẳng lặng từ miệng anh nghe lại một lần nữa.

“Em không nghĩ anh cũng có thời kì nổi loạn như vậy, cư nhiên dám trốn nhà đi phản kháng quyết định của dì a?”

“Không phải anh bỏ nhà đi.” Giọng nói của Vương Nguyên thấp một chút, “Ở trong phòng tập nhảy, anh chỉ là muốn nhớ kỹ tất cả mọi chuyện, từng việc từng việc một.”

“Anh…”

“Anh biết em nghĩ anh cố chấp.” Vương Nguyên cướp lời, “Nhưng anh không khống chế được mình.”

Nương theo ánh trăng tôi nhìn anh, anh đang ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu gối, miễn cưỡng nở nụ cười.

Cười như vậy, so với khóc còn khó coi hơn.

“Nếu như dì lúc đó không thay đổi quyết định, anh có rời đi không?”

“Sẽ.” Anh ấy gật đầu.

“Vì sao?”

Tôi không nghĩ đến anh ấy khẳng định một câu như vậy.

Nhưng câu trả lời của anh ấy, khiến tôi ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Anh nói, “Đó là mẹ của anh.”

“Anh có biết vì sao dì thay đổi chủ ý không?” Tôi đánh bạo hỏi tiếp.

“Không, mẹ anh không nói gì cả.” Vương Nguyên lắc đầu.

Đột nhiên, anh ấy hình như nghĩ đến điều gì, tràn ngập mong đợi nhìn tôi, “Thế nào? Em biết?”

“Đương nhiên.” Tôi quay đầu, hít sâu một hơi, “Bởi vì dì yêu anh a.”

Tôi cứ như vậy vững vàng nhìn anh, anh cũng thẳng tắp nhìn tôi, sau đó, chúng tôi không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười.

“Đúng vậy, mẹ yêu anh.” Khóe miệng Vương Nguyên tươi cười trông thật ấm áp.

Anh ấy không nghe được tôi nói.

Bởi vì, Vương Tuấn Khải yêu anh.

Bởi vì yêu anh, hắn dùng hết khả năng, bảo vệ giấc mơ của anh.

Bởi vì yêu anh, hắn mới buông tay.

Cũng bởi vì yêu anh, Vương Tuấn Khải lựa chọn con đường này, không chút nào hối hận.

Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ.

Trong mơ, Vương Nguyên mười ba tuổi, mặc một chiếc áo lông màu sắc rực rỡ, hát ca khúc “Ánh trăng tàn khốc”.

Em vẫn luôn lang thang.

Nhưng vẫn chưa thể nhìn thấy đại dương.

Em tưởng rằng đã quên.

Thật ra nó lại nằm trong tay anh.

Em kiên cường nỗ lực mỉm cường.

Dùng cô đơn xây nên một bức tường bao bọc.

Cũng chỉ để khi màn đêm buông xuống

Em cảm nhận được ánh trăng dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro