Chương 20
Lúc tôi và Vương Nguyên trở lại Bắc Kinh thì đã là buổi tối. Đoạn đường này Vương Nguyên một câu cũng không nói. Anh ấy tựa như một người mắc bệnh nguy kịch, đánh mất thứ thuốc khiến anh ấy chữa lành.
Tôi đi theo anh vào nhà, bật đèn phòng khách.
"Tắt đèn." Vương Nguyên ngồi trên salon, dùng một giọng điệu gần như khẩn cầu mà nói với tôi.
Đêm nay Bắc Kinh một ngôi sao cũng không có, bên trong rất nhanh bị màn đen bao phủ.
Vương Nguyên ở trong bóng tối giơ hai tay, tinh tế vỗ về lên chỗ trống trong chỗ tủ trưng bày.
Lầu đầu tiên tới nhà Vương Nguyên, tôi đã vô cùng hiếu kì với những chỗ trống ấy.
Nhưng hiện tại tôi đã hiểu.
Vương Nguyên đã sớm đem Vương Tuấn Khải khắc sâu vào trong lòng, ảnh chụp gì đó đối với anh ấy đã sớm không còn ý nghĩa nữa.
Tôi cho rằng ở thời điểm này, Vương Nguyên cần tôi bầu bạn, nhưng tôi sai rồi.
"Bạch Ảnh, đi ngủ đi. Anh muốn ở một mình."
"Được."
Tôi lấy từ trong tủ lạnh ra 10 lon bia, đặt chỉnh tề lên bàn.
"Nguyên Nguyên, một lần cuối cùng. Anh sẽ không để cho em thất vọng phải không?"
Vương Nguyên cầm một lon giơ lên, nhìn tôi nói, "Đương nhiên."
Sau đó anh ấy đem bia đổ vào bụng.
Tôi không muốn nhìn nữa, cũng không thể nhìn nữa.
"Ngủ ngon, Vương Nguyên."
Tôi biết Vương Nguyên ngày đó một đêm không ngủ, bởi vì tôi cũng như vậy.
Anh ấy ngồi trong phòng khách mà hát, từ "Một người như mùa hạ, một người như mùa thu", đến "Magic Castle", tôi ở trong phòng lên mạng, xem tin tức về hôn lễ của Vương Tuấn Khải.
Hình ảnh cô dâu chú rể đang chiếm cứ toàn bộ màn ảnh, tôi bỗng ngây ngẩn cả người.
Thì ra, Phạm Vỹ Kỳ là khách quý trong hôn lễ của Vương Tuấn Khải, hát tặng hai bài hát - "Quyết định quan trọng nhất", còn có, "Đến không được".
"Đáng tiếc không phải là anh, người từng cùng em đi đến cuối cùng, từng cùng bước đi chung một con đường nhưng lại tách nhau ở lối ra. Cảm ơn anh khi đó đã nắm lấy tay của em, để em có thể cảm nhận được sự ôn nhu dịu dàng mà anh mang lại."
Tiếng hát của Vương Nguyên xuyên qua cửa phòng, thấu đến tim gan tôi.
Tôi thất thần, kéo chuột, tiếp tục nhìn xuống.
Ở phần cuối tin tức, là một lời phát biểu của Vương Tuấn Khải:
Tôi yêu một người, chúng tôi đã từng hạnh phúc, từng lưỡng lự, từng thống khổ, từng chia lìa. Bên cạnh người đó, tôi đã nỗ lực, tôi đã nghi ngờ, thậm chí từng cho rằng, tôi không cách nào tìm được tình yêu tốt đẹp kia, nhưng chỉ vì người đó, tôi mới có thể có một quyết định quan trọng nhất cuộc đời mình. Vào ngày hôm nay, tôi muốn cho người đó biết, tôi yêu người đó, không bao giờ đổi thay.
Lúc Vương Tuấn Khải nói những câu này, hắn đang chăm chú nhìn vào cô dâu. Nhưng tôi lại nghĩ, ánh mắt của hắn, xuyên thấu qua ánh đèn, xuyên thấu qua camera, xuyên thấu qua Sanya, bắn về một nơi không biết phương hướng.
Thì ra, Vương Tuấn Khải đã hết mực kiềm nén tình yêu của mình.
Thì ra, những gì Vương Tuấn Khải mất đi, cũng không ít hơn so với Vương Nguyên.
Tôi mất hết khí lực ngồi dựa vào ghế, tay giơ lên che mặt, cũng không thể ngăn được dòng nước mắt chảy xuống.
Tôi không nói cho Vương Nguyên biết, sau khi Vương Tuấn Khải quay về Bắc Kinh, tôi đã gặp hắn.
Địa điểm là tại quán cà phê kia.
Bắc Kinh dạo này trời mưa không ngớt, khiến tâm tình của con người cũng bị mây đen bao phủ.
Tôi vươn tay, nhìn nước mưa theo khe hở chảy xuống, trong lòng rối loạn.
Nói thật, tôi cũng không biết mình lấy tâm tình gì mà đi gặp Vương Tuấn Khải.
Đó là người quan trọng nhất trong lòng Vương Nguyên, cũng là người, làm tình yêu của tôi trở nên vô vọng.
Nhưng mà vì Vương Nguyên, tôi không thể trốn tránh.
Tôi hạ dù, đi vào quán cà phê, ngồi ở vị trí Vương Nguyên từng hẹn gặp tôi.
Tôi xuyên qua tấm kính thủy tinh, qua lớp mưa bụi mờ mịt, tìm được biển quảng cáo trước đây.
Đã nhiều năm trôi qua, nơi đó cũng đã đổi thành hình ảnh của một nữ minh tinh xinh đẹp.
Nhưng tôi vẫn vô thức nhớ về biểu tình của Vương Nguyên năm đó.
Nếu như không phải bị gương mặt ấy khiến tôi cảm giác như thủy tinh đâm vào tim, tôi sẽ không bước xuống vũng nước đục này.
Vương Tuấn Khải đẩy cửa đi vào, tôi liếc mắt một cái liền trông thấy hắn.
Hắn mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo gi-lê không tay màu đen kết hợp với một cái quần jean xanh đậm, mang chiếc kính mắt đen lớn che khuất phân nửa gương mặt.
Hắn hiện tại đã thành thục hơn nhiều, tài năng cũng được mài dũa.
"Xin lỗi, khiến cô đợi lâu." Vương Tuấn Khải dừng lại bên bàn, đối diện ánh mắt của tôi.
"Có thể đợi được, là tốt rồi." Tôi có thâm ý khác mà đáp lại hắn.
Vương Tuấn Khải vì câu nói của tôi mà dừng lại vài giây, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
"Uống gì thì tự mình gọi."
"Ừ." Vương Tuấn Khải lên tiếng trả lời, cười cười với tôi.
Sau đó hắn gọi phục vụ kêu một món ăn, một ly Latte.
Tôi cầm ly của mình lên, che giấu chua xót trên mặt.
Latte, đồ uống yêu thích của Vương Nguyên.
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Vương Tuấn Khải bắt đầu cuộc nói chuyện.
Tôi không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, mà hỏi ngược lại, "Anh có biết, trước đây Vương Nguyên chỉ cần tới đây, nhất định sẽ ngồi ở vị trí này?"
Vương Tuấn Khải cau mày, không hiểu nhìn tôi.
Tôi không để ý cười cười, ngón tay chỉ biển quảng cáo cách đó không xa, "Nơi đó, đã từng là anh."
Vẻ mặt của anh ta chợt đông lại, giây kế tiếp, bất đắc dĩ lộ ra hai răng hổ.
"Cô cũng nói đã từng, có một số việc, không thể trở lại quá khứ được nữa."
"Thật vậy sao?" Tôi lấy từ trong túi ra một tập văn kiện, "Còn chưa tặng quà kết hôn cho anh."
Vương Tuấn Khải nhìn tập văn kiện trong túi, nhãn thần hồ nghi.
Tôi im lặng mở túi, lấy vật bên trong, xếp lần lượt lên bàn.
Tôi nhìn sắc mặt Vương Tuấn Khải không ngừng thay đổi, hô hấp cũng dồn dập theo.
Xếp xong cái cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, kinh ngạc cùng hoang mang nhìn tôi, "Làm sao cô..."
"Vương Tuấn Khải," Tôi vô lễ mà cắt lời hắn, "Giống như Vương Nguyên đã từng nói, hãy thật lòng đi!"
Tôi uống sạch phần cà phê còn thừa, dứt khoát đứng dậy, "Tôi cho anh cơ hội một lần nữa để lựa chọn, một lần cuối cùng. Hy vọng, anh sẽ không làm tôi thất vọng."
Tôi đi thẳng ra khỏi quán cà phê, bung dù, bước vào trong màn mưa.
Trong túi văn kiện kia, chính là những tấm hình có thể bộc lộ tất cả tâm tư của Vương Tuấn Khải.
Tôi dùng những tấm hình đó, ép Vương Tuấn Khải nhìn thẳng vào trái tim mình, buộc hắn trở lại bên cạnh Vương Nguyên.
Tôi biết, loại hành vi này rất ích kỉ, cũng rất bất công với người vợ của Vương Tuấn Khải.
Nhưng tôi muốn được giải thoát, thoát khỏi tình yêu ràng buộc của Vương Nguyên.
Tôi ngả đầu lên tay lái, tay nhấn nút radio, CD phát ra là đĩa đơn của TFBOYS phát hành năm 2013, "Heart".
Tôi nhắm mắt lại, tựa hồ xuất hiện ảo giác.
Tôi thấy hình ảnh ba người lúc còn trẻ, ở buổi lễ trao giải, mồ hôi rơi nhễ nhại, thiêu đốt thanh xuân.
Mở mắt ra mây đen đều tan biến, không còn gì trở ngại, tôi sẽ đến với tình yêu của người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro