chap 41+42
Nếu ko, anh sẽ báo cảnh sát, anh đã nhớ kỹ bảng số xe, tin rằng hắn sẽ ko chạy xa
"Chị họ............." Chị có biết người đàn ông đi xe có bảng số 5550 ko?! Hắn vừa bắt Ánh Khiết mang đi! Ko biết cô ấy có gặp nguy hiểm gì ko?!" Khâu Thắng Dực hốt hoảng đem mọi chuyện nói ra một tràng
"Tiểu tử thối, đó là tỷ phu tương lai của em nha! Em ko phải là ko biết anh ấy chứ?!" Tiểu Huân nghe xong, ha ha phá lên cười, xem ra là em họ quá lo lắng cho Ánh Khiết rồi"A?! Ko thể nào?! Hắn là Ngô Á Luân sao?!" Khâu Thắng Dực kinh ngạc, im lặng một lúc, trong đầu đột ngột xuất hiện một tia mù mờ "Vậy tại sao hắn lại ôm Ánh Khiết mang đi?! Hơn nữa............... vẻ mặt của hắn nhìn qua rất quái lạ, chị họ à, có phải hắn ............."
"Em nghi ngờ hắn có người phụ nữ khác bên ngoài , hơn nữa người ấy còn là Ánh Khiết phải ko?" Tiểu Huân kềm nén xúc động muốn cười to, nói ra thắc mắc trong lòng Khâu Thắng Dực
"Sẽ ko sao chứ?! Em thấy hắn đối với Ánh Khiết.............."
"Hắn là anh trai của Ánh Khiết, là anh trai ruột a! Đồ ngốc!! Chỉ biết suy nghĩ lung tung! Đừng quá lo lắng, Ánh Khiết của em, ko bị người khác cướp đi đâu!" Tiểu Huân cười ha ha, em họ quả thật là quá lo cho cô bé kia, hai người này đều họ Ngô, hắn ko nghĩ đến điều này sao?!
Ở Đài Loan, thì có mấy người họ Ngô chứ?!
"Anh trai Ngô Ánh Khiết?" Khâu Thắng Dực kinh ngạc, đồng thời lại cảm thấy lời nói của chị họ có chút đạo lý, nếu như hắn thật sự là Ngô Á Luân...........vậy theo lời chị họ nói, thì hắn cũng chính là anh trai của Ánh Khiết rồi, bởi vì anh biết,cô vừa mới có thêm một người ba và anh trai, mà lúc trước tên của cô là Doãn Ánh Khiết nay cũng vì chuyện đổi thành Ngô Ánh Khiết, tại sao anh lại quên mất điều này?!
Nghĩ đến đây, Khâu Thắng Dực ngượng ngùng gãi gãi đầu, tựa như trẻ con làm lỗi
Giải quyết được vấn đề, trong đầu anh cũng ko còn nghi ngờ lung tung nữa, tâm trạng cũng dễ chịu rất nhiều, ít ra sẽ ko lo lắng cho an nguy của cô, có điều anh rất tò mò, tại sao Ngô Á Luân lại ko mang Ánh Khiết trở về nhà trọ của cô ấy, mà lại ẵm Ánh Khiết để vào trong xe của mình mang đi?!
Có điều, nếu đã là anh trai của Ánh Khiết, vậy thì nhất định sẽ ko làm tổn thương cô ta. Mình thật có chút lo lắng dư thừa rồi
Vẫn trong khách sạn tám tầng, phòng 308 , Ngô Á Luân một tay ẵm Ánh Khiết đặt xuống ghế salon, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, lửa giận trong lòng Á Luân cũng từ từ nguôi dần, vốn dĩ..................anh muốn dạy dỗ cô một trận nên thân nhưng mà...................
"Ko..............tôi ko muốn về nhà............ko muốn! Cái nhà đó...................thật đáng sợ! Tôi ko muốn................." Ngô Ánh Khiết nói mớ, một tay nhẹ nhàng nâng lên, nhưng lại nhanh chóng đặt xuống, tựa hồ như muốn đẩy ra thứ gì
Cả người Ngô Á Luân run lên một cái, nhà rất đáng sợ sao?! Cô ấy ko phải là rất thích nó sao?! Nếu ko , tại sao cô ta còn xuất hiện ở Ngô gia, còn xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của mình?!
"Thắng Dực..............Thắng Dực................" Ngô Ánh Khiết đưa tay như muốn kéo thứ gì đó, nhưng chỉ có thể bắt được hư ko, cô muốn đứng lên, nhưng đầu lại choáng váng vô cùng, cả người ko tài nào cử động được
"Thắng Dực?! Hừ.............!" Ngô Á Luân đến gần cô, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ánh Khiết, Khâu Thắng Dực quan trọng với cô lắm sao?! Đã say đến trình độ này, mà còn nhớ đến hắn?! Xem ra...............ko thể để cho cô có cơ hội tiếp xúc với thằng nhóc này rồi
Sau khi đặt một cái mền lên người cô, Ngô Á Luân đi vào phòng mình, sập cửa lại thật mạnh
Sau đó ko còn bất kì âm thanh nào nữa, Ngô Ánh Khiết nặng nề ngủ, trong mơ, cô gặp được mẹ, ngoại trừ nói cho mẹ biết rằng mình rất vui vẻ, rất hạnh phúc, cô còn nói rằng mình rất nhớ bà
Cô khóc, khóc vô cùng đau khổ...............
Sáng sớm, Ngô Ánh Khiết bị chuông báo thức của điện thoại di động đánh thức, mắt còn chưa mở ra, chân mày đã nhíu lại thành một đường thẳng tắp, đầu óc thật đau!! Nếu như biết hậu quả thế này, cô ko nên uống nhiều rượu như vậy
Thời điểm mở ra hai mắt, cô lập tức kinh ngạc đến ko cách nào mở miệng, đây là đâu?! Tại sao lại xa lạ như vậy, sau đó là một cảm giác quen quen
Khách sạn Giai Long?! Ngô Á Luân?!
Trời ạ.............. Ngô Ánh Khiết kêu lên, đồng thời nhìn xung quanh, thật chẳng muốn thấy khuôn mặt đáng sợ kia chút nào, càng ko muốn thấy bóng lưng lạnh như băng của hắn
Sau khi phát hiện ra mình rất an toàn, Ngô Ánh Khiết thở phào nhẹ nhỏm, hắn ko có ở đây, thật tốt quá! Cảm ơn trời đất
Có điều............mình thế nào lại đến đây?! Tại sao một chút ấn tượng cũng ko có?! Tối ngày hôm qua, rõ ràng là đang ở cùng Khâu Thắng Dực, sau đó..............
Nghĩ đến đây, Ngô Ánh Khiết lần nữa kêu lên, khuôn mặt lạnh lùng kia thật sự có xuất hiện qua, nhưng khi đó, rốt cuộc mình đã làm gì, tại sao ko thể nhớ được chút gì?
Cầm điện thoại di động lên, cô định gọi cho Khâu Thắng Dực, để hỏi cho ra chuyện, nhưng khi thấy thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, thì thần kinh của cô đột ngột nảy lên
"Trời ạ.................trễ học rồi!" Ngô Ánh Khiết hốt hoảng xông ra ngoài, vừa vào trường ko bao lâu , mà đã đi trễ nhiều lần như vậy, nếu như còn đi trễ nửa, thì ko chừng học kì này cô sẽ ko đủ điểm để xếp loại ưu, thật mất mặt, quá đáng sợ!
Lao ra khỏi khách sạn Giai Long, Ngô Ánh Khiết thuận tay đóng cửa cái "rầm" , mà tiếng động đó, cũng làm rung động căn phòng của Ngô Á Luân
Nhìn thân thể nhỏ bé đang chạy như bay ngoài cửa sổ, khóe miệng lạnh lùng của anh cũng nhẹ nhàng cong lên một độ cong vui vẻ
Bên ngoài phòng học an tĩnh, truyền đến lời giảng bài của thầy, Ngô Ánh Khiết đứng trước cửa, hổn hển thở gấp, sau đó mới nhẹ nhàng gõ cửa một cái, rồi khẽ hô lên "Báo cáo!"
Lời giảng chợt ngừng, thầy nhìn ra ngoài cửa, nhẹ kêu "Vào đi..........." Ko biết là người nào, đi để đến mười phút! Thật quá đáng
Ngô Ánh Khiết rón rén đẩy cửa ra, gật đầu với thầy một cái, rồi nhanh chóng đi đến chỗ ngồi của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro