chap 4
"Ko! khụ khụ.................khụ khụ..........." Ngô Ánh Khiết bị người phát hiện, đột ngột phun toàn bộ sữa tươi trong miệng ra ngoài, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng
"Con xem! làm nó sợ rồi!" Ngô Thiên Hành lập tức chạy đến, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, hi vọng có thể làm cô đỡ sặc sữa
"Ko.........Ko sao ! Ba...........con ko sao! Khu............con đi học...........khụ khụ..............khụ................" Ngô Ánh Khiết tựa như phạm phải sai lầm, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, ko đợi Ngô Thiên Hành kịp lên tiếng, cô đã vội chạy lên lầu ôm lấy túi sách, chuẩn bị chạy ra khỏi cái nhà này
"Này này................" Ngô Thiên Hành nhìn con gái hốt hoảng đeo túi sách, sắc mặt vẫn phiếm hồng như cũ, quan tâm hỏi "Cảm thấy thế nào?! Đợi thoải mái 1 chút rồi đi! Nếu ko hôm nay nghỉ học, có được ko?"
"Ko cần! Hôm nay trường con có cuộc thi, con nhất định phải tham gia!" Ngô Ánh Khiết né tránh nói, cô nhất định phải mau viện lý do rời đi, mặc dù chỉ có cô biết, mình đang nói dối
"Á Luân, ko phải con muốn đến công ty sao?! Dù sao cũng thuận đường, đưa Ánh Khiết đến trường đi!" Ngô Thiên Hành nhìn con trai đang ăn sáng trên bàn, uyển chuyển ra lệnh
Ngô Á Luân đang ăn sáng hơi ngẩn người, cũng ko có bất kì phản ứng nào, lại tiếp tục bữa sáng
"A Không! Không cần............không cần đâu ba! Con tự đi! Con đi đây.........tạm biệt......ba!!"Ngô Ánh Khiết vừa nghe nói vị anh hai đáng sợ sẽ đưa cô đi học liền ko để cho Ngô Thiên Hành có cơ hội giữ được mình, bỏ chạy nhanh như một làn khói
Nghe cửa "Thịch" một tiếng đóng lại, Ngô Á Luân cũng đặt ly sữa tươi lên bàn ăn, bữa sáng anh vốn có thể ko ăn, nhưng chẳng qua là.............hôm nay anh muốn nhìn thử của tiểu sơn dương khôn khéo này sẽ có cái trạng thái gì đối mặt với anh, đối mặt với cái nhà này
Quả nhiên...............nó vẫn như cũ "khôn khéo" khiến trưởng bối yêu thích! Hơn nữa còn xem như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, thật biết đóng kịch! Quá ghê tởm
Nhìn Á Luân đứng dậy bước lên lầu, Ngô Thiên Hành nhẹ nhàng thở dài 1 cái "Á Luân................" Ngô Á Luân khựng lại, ko quay đầu, ko nói gì, chỉ để lại một tấm lưng lạnh lùng
"Ba biết là con ko thích tiểu Khiết, nhưng mà..................ba nợ mẹ con họ rất nhiều, coi như là trước khi ba chết, con cho ba một chút mặt mũi , giả vờ một lần được ko! Đối xử với nó tốt hơn 1 chút, như vậy ba có đi cũng yên lòng!"
"Con biết!" Á Luân lạnh lùng đáp hờ một tiếng, thẳng tắp đi lên lầu, khi anh đứng trước gian phòng, phía lầu dưới lại truyền ra một tiếng thở dài nặng nề
Ngô Ánh Khiết sau khi từ trong nhà trốn thoát, tâm tình cũng ko được tốt, mặc dù hạ thân đã ít nhiều bớt đau, nhưng hình ảnh kinh tâm động phách hôm qua, thỉnh thoảng vẫn hiện về, cô đơn giản sắp điên mất
"Quen đi, quên đi, quên đi!" Ngô Ánh Khiết dùng sức gõ đầu, nhưng mà.............những ký ức này cũng ko bởi vì cô mãnh liệt gõ mà biến mất
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro