chap 37+38
"A?! Vậy sao? Vậy tôi nhắc nhở cô , nếu như cô vi phạm hợp đồng, hoặc ko làm theo những điều mà công ty đã quy định , vậy thì.....cô sẽ phải trả tiền vi phạm hợp đồng là..................." Ngô Á Luân quay đầu nhìn cô, sau đó lại nhìn về Uông Đông Thành "Là bao nhiêu? Cậu nói cho cô ta biết!"
"Một trăm ngàn đài tệ!" Uông Đông Thành nhìn Ngô Ánh Khiết, anh thật ko ngờ chuyện sẽ rối tung lên như vậy, nếu sớm biết, anh đã ko tự mình tìm phiền phức như thế này
"Một trăm ngàn?!" Ngô Ánh Khiết kêu lên, đây là cái gì a? Đây là một con số khổng lồ nha!!
Ngô Á Luân nhìn cô, sau khi cười lạnh một tiếng, liền biến mất sau phòng làm việc, tất cả mọi người còn lại đều yên tĩnh, đồng cảm nhìn Ánh Khiết, ko biết nên nói gì với cô
Cô ấy đắc tội với ngô tổng sao?! Hay là cô ấy thật sự rất kém cỏi?!
Nhưng mà..........biểu hiện vừa rồi của Ánh Khiết mọi người đều thấy được nha, rất xuất sắc, nhưng mà tại sao Ngô tổng lại đối xử với cô ấy như vậy?!
Ngô Ánh Khiết ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, ko nói tiếng nào, đôi mắt ngân ngấn nước mắt tủi thân, rốt cuộc ko nhịn được, nước mắt chầm chậm lăn xuống, nhưng mà..............ko một ai dám đưa khăn giấy cho cô
Bởi vì, cô là người mà Ngô tổng ghét, trừ phi có người muốn bị công ty đuổi việc, hoặc bị Ngô tổng "chiếu cố" , nếu ko...........thì tốt nhất đừng quá gần gủi với cô ta
Mọi người lục tục rời khỏi phòng ghi âm, chỉ còn lại mình Ánh Khiết và Uông Đông Thành
Trong phòng ngoại trừ tiếng hít thở, âm thanh nức nở thì tất cả đều tĩnh lặng
Cuối cùng, Uông Đông Thành cũng rời đi, sau khi để lại một tiếng thở dài, cũng rời bỏ Ngô Ánh Khiết, anh lại phải đi tìm cho mình một mục tiêu mới, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp biết ca hát, nhưng ko làm cho tổng tài phải ngứa mắt
Tin tức tựa như con gió lan tràn khắp nơi, chẳng bao lâu tất cả mọi đồng nghiệp trong công ty đều biết tin Ngô Ánh Khiết bị tổng tài "đì", mà khi mọi người nhìn thấy cô, lại như tránh ôn dịch, thay phiên nhau lẫn trốn , chỉ sợ một ít vi khuẩn trên người cô sẽ lây bệnh cho mình
Tan việc, đối với Ngô Ánh Khiết mà nói, chẳng qua chỉ là một phương pháp giải thoát, từ khi buổi ghi âm bắt đầu, cho đến khi tan việc, ko một người nào dám nói câu nào với cô, mà xung quanh cô chỉ có một mảng tĩnh lặng
Trở về nhà trọ, cô cả người mệt mỏi, ngã người xuống ghế salon, ngơ ngác nhìn trần nhà, rốt cuộc mình đang làm cái gì?!
Vì một căn hộ nhỏ, mà kí hợp đồng với công ty, vì né tránh Ngô Á Luân, lại ko may rời vào trong tay hắn, mình đúng là có mắt ko tròng, hay là ông trời cố ý trêu đùa mình?!
"Trời ạ...........rốt cuộc là vì sao?!" Ngô Ánh Khiết kêu to, nhưng ko ai trả lời, ngoại trừ tiếng vang, chỉ còn lại khoảng không gian tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức, ngay cả một cây kim rơi cũng vang ra tiếng..............
Đột ngột, một tràng tiếng gõ của, làm rối loạn suy nghĩ của cô, cô dời đi lực chú ý,thì mới phát hiện, tiếng gõ cửa này xuất phát từ cửa chính
Lúc này, sẽ là ai chứ!? Chân mày Ngô Ánh Khiết nhẹ nhàng nhíu lại, một loại dự cảm ko tốt lặng lẽ đột kích
Cửa nhẹ nhàng mở ra, một khuôn mặt anh tuấn tươi cười liền xuất hiện ở cửa, là một người thật cao to, anh tuấn, Ngô Ánh Khiết ko nhìn cũng biết là ai "Thắng Dực?"
"Ánh Khiết. Anh còn tưởng rằng em ko ở nhà nữa chứ!" Khâu Thắng Dực thấy cô lại mỉm cười vui vẻ, ko đợi cô nói chuyện, đã một mình xông vào phòng, Ngô Ánh Khiết ko thể làm gì hơn là đóng cửa lại, đi theo sau anh, về phía phòng khách
"Sao anh lại ở đây?" Ngô Ánh Khiết nhìn bóng lưng cao to của anh, hắn đang tìm cái gì đây?
"Chỗ ở của em rất tuyệt! Tốt hơn rất nhiều so với phòng của anh, hay là..............anh dọn đồ đến ở cùng em! Cùng nhau làm bạn cũng tốt! Ở một mình, rất cô đơn nha!" Khâu Thắng Dực dò xét nhìn cô, mặc dù biết rằng cô nhất định sẽ từ chối, nhưng mục tiêu của anh chính là chọc cô
"Ko được!" Ngô Ánh Khiết lập tức phản đối, tại sao hắn ta có thể làm như vậy được?!
"Ha ha..............đùa chút thôi?! Sao lại nghiêm túc như vậy a?!" Khâu Thắng Dực quay đầu nhìn cô cười to, anh đã sớm đoán được vẻ mặt này của cô "Đúng rồi, em ăn cơm chưa?!"
Ngô Ánh Khiết nhẹ nhàng lắc đầu, mặc dùng bụng đang thầm thì réo, nhưng mà cô thật sự ko muốn ăn thứ gì
"Ko ăn cơm, ko được đâu! Đi............anh dẫn em đi ăn cái gì đó!" Khâu Thắng Dực lôi kéo Ngô Ánh Khiết đi ra bên ngoài, thật may là anh đã tới, nếu ko thì cô cứ để bụng đói như vậy sao?! Thật không biết yêu bản thân mình, anh thật đau lòng
"Tôi ko muốn ăn!" Ngô Ánh Khiết đẩy tay của anh ra, cô thật sự ko thèm ăn
"Đi đi! Coi như là đi theo anh thôi có được hay ko?!" Khâu Thắng Dực ko chịu buông tha, lôi kéo cô đi ra ngoài, xem ra, tâm tình cô ấy ko tốt, nếu như mình cứ như vậy bỏ đi, thì sẽ ko thể yên lòng
Trong một quán ăn gần đó, Khâu Thắng Dực tìm một vị trí thật tốt, để hai người ngồi xuống, rồi kêu hai chai bia, một ít thức ăn , rồi hai người cùng nhau ngồi nhìn gió đêm
Khâu Thắng Dực nhìn cô chằm chằm "Nghe nói bia có thể chữa được chứng uất ức, em có tin ko?"
"Nói lung tung!" Ngô Ánh Khiết ko tin anh, đột nhiên ý thức được mình vừa nói cái, cô liền ra vẻ tức giận nhìn anh "Anh nói gì?! Tôi ko bị chứng uất ức!"
"Đùa thôi mà! Nào............uống một ly đi! Uống vào có thể hóa giải mọi uất ức!" Khâu Thắng Dực rót cho cô một ly, đồng thời cũng tự rót đầy ly cho mình, mặc dù anh ko biết cô vì chuyện gì ko vui, nhưng mà, anh biết, khi uống rượu vào thì con người có thể quên đi mọi phiền não
"Có thật ko?!" Ngô Ánh Khiết chăm chăm nhìn anh, nếu như là thật, vậy thì cô phải thử một chút, phải uống thử xem, xem cô có quên được tên ác ma kia ko, cô muốn quên hết những chuyện anh đã gây ra cho cô
"Em có thể thử một chút!" Khâu Thắng Dực sau khi uống được một ngụm, thách thức nhìn cô
Ngô Ánh Khiết bán tin bán nghi cầm cái lý lên, nhấp một chút, sau đó lại nhìn Khâu Thắng Dực, rồi ko chút do dự một hơi uống cạn sạch
"Này, ko được uống nhanh như vậy, cẩn thận sẽ say!" Khâu Thắng Dực muốn ngăn cản cô, nhưng mà tay của anh còn chưa kịp can ngăn, đã thấy ly bia sớm thấy đáy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro