Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 33+34

Phụ nữ khác? Những người này bao gồm luôn cả mình đi?! Nghĩ đến đây, trong lòng cô co thắt một trận đau đớn

"Ách...... ba, con ăn xong rồi, con muốn.............dọn dẹp đồ đạc 1 cái, hôm nay con sẽ mang chúng đi , có được ko?" Ngô Ánh Khiết tựa như cầu xin nhìn Ngô Thiên Hành, có Ngô Á Luân ở đây, một phút cô ko muốn nán lại, nếu ko đầu óc cô sẽ nổ tung

"Được rồi! Ba đi giúp con!" Ngô Thiên Hành đứng lên, chuẩn bị lên lầu giúp một tay

"Ko cần! Em đã dọn dẹp giần xong rồi, cũng ko còn thứ gì để thu xếp, chị họ ăn nhiều một chút, em sẽ xong ngay!" Ngô Ánh Khiết từ chối yêu cầu giúp đỡ của Tiểu Huân, thật ra thì, cô chỉ muốn có thời gian nán lại phòng mình một chút, tiện thể nhìn qua căn phòng mình đã từng ở một tháng qua

Bởi vì...............rất có thể, cả đời này cô sẽ ko bao giờ trở về gian phòng này, căn phòng vừa có chút lưu luyến lại chứa đựng những kí ức ác mộng

"Chị đi giúp em!" Tiểu Huân đứng dậy, tỏ vẻ rất nhiệt tình

"Ko cần mà! Em............"

"Ko cho từ chối!" Tiểu Huân mỉm cười ra lệnh, đồng thời chạy đến trước mặt Ánh Khiết, kéo bàn tay nhỏ bé của cô, về phía thang lầu

"Thật ra thì, con vẫn ko thích nó, cho nên............ngay cả một câu con cũng ko nói với nó, càng ko muốn nó ở lại nhà mình, có đúng ko?!" Ngô Thiên Hành nhìn Ngô Á Luân ko nói một lời, trong lòng ông có chút mất mác, ông vốn rất hi vọng con trai mình và con gái có thể chung sống hòa bình, nhưng mà..............xem ra, giữa hai anh em họ, ko thể có bất kì hi vọng chung sống hòa bình nào

"Cũng giống như ba ko thích mẹ vậy, con cũng có quyền ko thích nó, yêu thích hay ghét bỏ một người ko thể cưỡng cầu, đây là lời ba đã nói, ba đã ko làm được điều này, vậy thì tại sao con phải làm?!" Ngô Á Luân ngẩng đầu lạnh lùng nhìn ông, những năm gần đây, anh đối với người ba này rất lãnh đạm, thật ra thì đã là sự nhún nhường lớn nhất của mình, bởi vì ông bị bệnh tim , bởi vì ông ngoại trừ đối xử với mẹ ko hế tốt, thì những cái khác ko có gì đáng nói

Bởi vì ông là ba ruột của mình, cho nên...................anh chỉ có thể chuyển toàn bộ thù hận này vào đầu nha đầu kia, nhưng mà.............nếu như cẩn thận suy nghĩ một chút, thì cô có lỗi gì?!

"Chuyện này ko liên quan đến mẹ của Ánh Khiết, ba biết con hận bà ấy, cũng hận ba, nhưng mà.............. đây chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn!" Ngô Thiên Hành lại một lần nữa giải thích với anh, những năm gần đây, ông đã giải thích qua điều này với con trai mấy lần, nhưng anh vẫn đem tất cả mọi trách nhiệm quy vào đầu mẹ của Ánh Khiết

"Có phải là chuyện ngoài ý muốn hay ko thì đã sao?! Mẹ đã chết!" Ngô Á Luân lạnh lùng nhìn ông, sau đó bực tức đứng dậy rời khỏi phòng ăn

Không khí lập tức lạnh xuống, trong phòng ăn một tiếng động cũng ko có, mà câu chuyện của hai cha con họ, Ngô Ánh Khiết và Tiểu Huân ko cách nào nghe được, bởi vì giờ phút này, hai người họ đang ở trong phòng của ÁNh Khiết, nho nhỏ nói chuyện

"Nói thật đi, có phải em muốn ở cùng Thắng Dực ko?" Tiểu Huân thần bí nhìn cô, lòng dạ thiếu nữ sao cô có thể ko hiểu, con gái một thân một mình, tại sao lại muốn ở riêng?! Ko ai quan tâm, ko ai chăm sóc, rất đáng sợ nha!


"Chị họ............" Ánh Khiết phủ nhận lần thứ bảy, rốt cuộc cô phải giải thích thêm mấy lần nữa thì người chị họ này mới chịu tin tưởng đây?! Mình là hạng người như vậy sao?! Có thể cùng người con trai khác dễ dãi ở chung, chuyện này cô còn chưa dám suy nghĩ qua, huống chi là ở chung với Thắng Dực

"Ai................Ko phải sao?! Chị họ chỉ là danh xưng giành cho Thắng Dực gọi thôi, nếu như em ko có quan hệ gì với nó, thì tại sao lại bắt chước nó gọi?" Tiểu Huân tỏ vẻ đã nhắm trúng tim đen của Ánh Khiết

"Vậy em nên gọi chị là cái gì? Bởi vì em quen biết chị, cũng là do Thắng Dực giới thiệu" Ngô Ánh Khiết mất kiên nhẫn nhìn vẻ mặt Tiểu Huân cũng là người chị dâu tương lai của mình

Tùy em! gọi là chị Tiểu Huân...................chị dâu tương lai, hay................Tiểu Huân cũng được! Mấy danh xưng này em có thể tùy tiện lựa chọn, nhưng em vẫn chọn "chị họ" để gọi chị, điều này là có ý gì đây?!" Tiểu Huân ko buông tha, ép cô thừa nhận

"Ko để ý đến chị nữa! Hừ..........." Ngô Ánh Khiết chu cái miệng nhỏ nhắn, xoay người thu dọn đồ đạc của mình, mặc dù đây là lần đầu tiên cô gặp mặt chị họ, nhưng ko biết tại, cô đột nhiên lại có cảm giác mình và chị họ rất gần gũi, bởi vì Tiểu Huân là chị họ của Khâu Thắng Dực sao?! Hay cô ấy thật sự bình dị gần gũi như vậy? Hay là..............vì có sự tồn tại của Tiểu Huân, cô sẽ cảm thấy an toàn hơn chút ít?!

Hôm nay............ Ngô Á Luân ko ra uy, ko đe dọa đã là một minh chứng tốt nhất

Đồ đạc được dọn dẹp rất nhanh, sau khi Ngô Ánh Khiết đến nhà trọ, Ngô Á Luân và Tẻểu Huân đã lên ô tô rời đi, tất cả đều yên tĩnh trở lại, đứng trước cửa nhà trọ, Ngô Ánh Khiết ngơ ngác đứng nhìn có hơn mười phút

Nhìn cái bóng của mình được ánh đèn đường phản chiếu, trong lòng thật trống rỗng

Cuộc sống của mình ko phải vốn yên bình như vầy sao? Tại sao lại đột ngột cảm thấy vắng vẻ vậy?! Lắc đầu một cái, ko được suy nghĩ lung tung. Nhưng mà, tại sao cô lại có cảm giác như mình vừa đánh mất thứ gì?

__________________

"Lại một lần...............có chuyện gì vậy?! Rốt cuộc cô có biết hát hay ko?!" Người chế tác nhìn chằm chằm Ánh Khiết, như muốn ăn thịt người

Hiện đang là lúc ghi âm, Ngô Ánh Khiết đang tập dợt một ca khúc mới, cô thật sự có chút căng thẳng, căng thẳng đến mức phát ra âm thanh vẫn ko cách nào làm vừa lòng người chế tác

"Thật xin lỗi............." Ngô Ánh Khiết áy náy, đây đã là lần thứ mười rồi!? Hay là lần thứ mười một? Chỉ có trời mới biết, tại sao cô vừa vào ghi âm đã khẩn trương đến mức ko cách nào lên tiếng, cho dù có âm nhạc, cũng ko ngừng run run

Thật muốn tự sát, quá mất mặt rồi!!

"Thật sự nếu hát ko được, tôi sẽ phải suy tính đổi người! Thiệt tình................" Người chế tác nhíu mày, từ trước đến giờ ông chưa từng mệt mỏi qua như vậy, đây mà là quán quân cuộc thi hát sao?! Chẳng lẽ có gian dối trong quá trình chấm thi?! Giọng hát của cô khi ấy là giả sao?

"Anh Đổng, cho cô ấy thêm một cơ hội đi, em tin rằng cô ấy sẽ hát vô cùng tốt! Con gái mà, có chút lo lắng thôi.............." Uông Đông Thành thay cô cầu xin , làm người quản lý của cô, anh ko thể tỏ ra vô trách nhiệm, trừ phi anh ko muốn lăng xê ca sĩ của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: