chap 31+32
"Ko muốn!" Ngô Ánh Khiết ko chút nào do dự, từ chối, nhưng lại cảm thấy mình có chút ko lịch sự "Chị họ............đừng gọi cậu ấy đến, bọn em chẳng qua là bạn học!" Ngô Ánh Khiết hết sức giải thích, nhưng Tiểu Huân vẫn như cũ rút điện thoại di động ra
"Được rồi!Tôi ko có thói quen ăn cơm cùng người xa lạ!" Ngô Á Luân lên tiếng, trong giọng nói mang theo tia kiên định, ko cho phép cãi lời. Tiểu Huân đang bấm số cũng theo đó mà ngừng lại
"Ách...... vậy cũng được! Dù sao Ngô Ánh Khiết cũng ko muốn đem nó về nhà sớm như vậy, chúng ta tạm tha cho cô ấy đi! Có điều, em biết, Thắng Dực nhất định sẽ xuất hiện ở nhà chúng ta, có đúng ko?! Ánh Khiết..........." Tiểu Huân có dụng ý khác nhìn Ánh Khiết, bởi vì cô biết Khâu Thắng Dực rất quan tâm cô bé này, cũng biết anh thích Ngô Ánh Khiết nhiều đến cỡ nào
Nhà chúng ta? Ngô Ánh Khiết nhìn cô, nói như vậy, chị ấy và Ngô Á Luân đã............?! Ánh mắt ko tự chủ nhìn Ngô Á Luân, mà thời điểm này , anh cũng đã sớm đen mặt ngồi trước bàn ăn
"Lão gia, có thể ăn cơm rồi!" Chị Lý lên tiếng, sau đó lui ra khỏi phòng ăn
Sau khi bốn người ngồi xuống, Ngô Ánh Khiết phát hiện, Tiểu Huân đã ngồi giữa cô và Ngô Á Luân, bọn họ ngồi gần nhau thật xứng đôi, Ngô Ánh Khiết thu tầm mắt đang nhìn hai người họ trở về, như vậy thật tốt, ko nhìn thấy khuôn mặt đen xịt kia thì cô ăn cơm cũng sẽ thoải mái hơn nhiều, hơn nữa.............một lát nữa , cô còn có tin tức phải tuyên bố, ko nhìn thấy bản mặt hắn, quả thật là một chuyện vô cùng hạnh phúc
"Bác trai, gần đây thân thể bác có khỏe không?" Tiểu Huân thăm hỏi Ngô Thiên Hành, bệnh tim của ông cô đã sớm biết
"Khỏe hơn nhiều rồi! Ba mẹ con chắc cũng vô cùng khỏe đi?" Ngô Thiên Hành nhìn Tiểu Huân, con bé này thật hiểu chuyện, tương lai nếu có thể nhận cô về làm dâu, có cô chăm sóc Á Luân, vậy thì mình cũng ko cần phải lo lắng gì, hơn nữa nhìn qua cô, có vẻ cô cũng rất thích Ánh Khiết
"Dạ!" Tiểu Huân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn về Ánh Khiết "Hiện tại Ánh Khiết trở về, trong nhà thật náo nhiệt, bá phụ thoạt nhìn còn trẻ hơn vài tuổi. Ha ha..............."
"Đúng đó! Con bé này rất biết nghe lời, cũng rất hiểu chiệu, lòng bác cũng được an ủi rất nhiều!" Ngô Thiên Hành hiền lành nhìn Ngô Ánh Khiết, tỏ ra hài lòng
"Ách.............. ba............. con có một chuyện, muốn bàn bạc với ba!" Ngô Ánh Khiết nhìn tâm trạng của cả nhà cũng ko tệ, liền mạo hiểm nói ra suy tính của mình "Con..............con muốn dọn đi!"
"Dọn đi? Dọn đi đâu? Tại sao?" Ngô Thiên Hành kinh ngạc nhìn cô, nó vừa trở về cái nhà này chưa đầy một tháng, có chuyện gì làm nó phiền lòng sao? Hay nó bất mãn cái gì? Hay là? Nó ko muốn ở cùng đứa con đầu của mình?
Ánh mắt lạnh lùng của Ngô Á Luân nhẹ nhàng quét qua cô một cái, lại tiếp tục ăn cơm, tựa hồ như tất cả đều ko liên quan đến mình, nhưng trong lòng anh, lại có một suy tính khác
"Không phải em muốn ở cùng Khâu Thắng Dực chứ..............?" Tiểu Huân mạnh bạo suy đoán
"Chị họ..............chị đừng đoán nữa, tuyệt đối ko phải như chị nghĩ!" Ánh Khiết biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng mà chuyện làm gì có quan hệ với Khâu Thắng Dực?! Lúc này có nên nói cho ba biết chuyện mình ký hợp đồng hay ko?Có nên nói cho họ biết địa chỉ nhà của mình?
Thật ra thì ko nói, có chắc bọn họ sẽ ko bao giờ biết ko! Không thể nào, ít ra chị Tiểu Huân cũng biết, như vậy..............thì còn có thể giấu diếm được bao lâu đây?!
"Vậy rốt cuộc là cái gì?" Ngô Thiên Hành nhìn con gái, trong lòng lạnh lẽo, mình đối xữ với nó có cái gì ko tốt sao?! Hay là điều kiện trong nhà ko thể thỏa mãn yêu cầu của nó
"Có một công ty âm nhạc, muốn cấp cho con một căn hộ, hơn nữa..................nó cũng rất gần trường của con, cho nên rất thuận tiện, vì thế..
...... nhưng mà con sẽ trở về thăm ba, con đảm bảo!" Ngô Ánh Khiết nói được làm được nhìn Ngô Thiên Hành, cô tuyệt đối ko hề có ý muốn cùng ông đoạn tuyệt
"Công ty âm nhạc?" Ngô Thiên Hành hoài nghi nhìn cô, Ngô Á Luân cũng ngừng lại động tác ăn cơm một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ánh Khiết, cô quả thật rất can đảm, chưa có nhận được sự đồng ý của tôi, lại dám cùng với một công ty âm nhạc kí hợp đồng?! Cô muốn leo lên đầu lên cổ tôi rồi sao, hơn nữa còn muốn thoát khỏi sự khống chế của tôi, nhưng mà.................cô cho rằng làm như vậy là có thể thật sự thoát khỏi tôi sao? Đừng có mà nằm mơ!
"Con thi hát được giải quán quân..............." Ngô Ánh Khiết điềm đạm nói, xem ra ba vẫn chưa biết tin tức này đi? Nếu ko thì làm sao ba lại kinh ngạc như thế
"Thật?!" Ánh mắt Ngô Thiên Hành đột nhiên thay đổi độ sáng, nó....................quả thật rất giống với mẹ ruột của mình "Cho nên.......... con đã kí hợp đồng với công ty âm nhạc, nói cách khác, con hiện giờ đã là một ca sĩ?"
"Ko phải là ca sĩ, chẳng qua là...............con chỉ kí hợp đồng mà thôi! Vẫn chưa là ca sĩ.................." Ngô Ánh Khiết có chút áy náy cười cười, nhìn thấy chân mày hơi hơi nhíu lại của Ngô Thiên Hành đang từ giãn ra, cô biết, mình sắp thành công
"A............ thì ra là như vậy!" Ngô Thiên Hành có chút suy nghĩ gật đầu một cái "Được rồi! Con đã đưa ra quyết định, ba ko có lý nào phản đối con, hơn nữa............chuyện con thích làm, ko có gì phải xin lỗi! Ba ủng hộ con! Đợi con ra đĩa nhạc, ba sẽ là người đầu tiên mua nó!" Ngô Thiên Hành nói như đinh đóng cột, hẳn là sẽ có ngày đó đi!? Sẽ có, nhất định sẽ có! Ông tin tưởng vào tài năng thiên phú này của cô
"Ha ha...........ba!" Ngô Ánh Khiết ngượng ngùng nhìn ông, xem ra mọi chuyện đã được giải quyết
Từ đầu đến cuối, cô ko dám nhìn qua Ngô Á Luân lấy một lần, cô sợ mình sẽ đột nhiên mất hết can đảm nói tiếp, càng sợ bị ánh mắt của anh giết chết
Thật ra thì , có lẽ cô đã tự suy nghĩ quá nhiều, ko đúng, có lẽ là do hắn muốn chèn ép mình đi, cho nên mới tỏ ra oán hận mình như vậy
Nếu như rời khỏi Ngô gia thì..................tất cả mọi oán hận cũng tan thành mây khói
Nghĩ như thế, lòng của cô cũng dễ chịu hơn nhiều, mình rời đi, đối với mọi người là một chuyện tốt, nhất là Tiểu Huân, chị ấy............chị ấy chắc hẳn vẫn chưa biết chuyện giữa mình và anh hai đi?!
Nghĩ đến đây, cô ko khỏi ngẩng đầu nhìn Ngô Á Luân vẫn lạnh lùng như tượng đá ngồi ở chỗ cũ, hôm nay khẩu vị của anh dường như rất tốt, bởi vì anh luôn ko ngừng ăn, một câu cũng ko nói
Mà Tiểu Huân rất hạnh phúc khi ngồi bên cạnh ăn, thỉnh thoảng còn giúp anh gắp thức ăn, hai người họ...............thật xứng đôi. Cô rất hi vọng Ngô Á Luân sẽ một lòng một dạ với người chị họ xinh đẹp này một chút, cũng đừng dây dưa với bất kì người phụ nữ nào khác
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro