chap 10
phòng làm việc tổng tài tập đoàn Ngô Thiên
Sau cánh cửa khép, trong phòng làm việc ko ngừng truyền đến tiếng rên khiến người ta phải bịt tai đỏ mặt , ai cũng biết, thời điểm này bên cạnh tổng tài, còn có thư kí của hắn!
"Mạnh hơn so với vị hôn phu của cô?"
"Đúng................đúng vậy, tổng ...................tổng tài............em yêu anh............em...............a..................en muốn giải trừ...............hôn ước............theo anh..............kết............"
Cô gái câu cú chưa nói hết, mọi chuyện đột ngột dừng lại
"Cô ko xứng đang yêu tôi!" Người đàn ông một tay đẩy cô ra!
"Tổng tài, cầu xin anh, yêu em..............." Cô gái tựa hồ như biết hắn ko vui, nhẹ nhàng lại gần, muốn tiếp tục "chuyện tốt"
"Là muốn cô, ko phải yêu cô, tốt nhất cô nên nhận rõ vị trí của mình! Cô chỉ là thư kí của Á Luân tôi, ko hơn ko kém!" Ngô Á Luân lạnh lùng nói
Cô gái hiểu ý của anh, nhưng vẫn ko muốn buông tha, nếu như có thể cùng anh kết hôn thành vợ chồng, vậy thì cuộc sống tương lai của cô ko cần phải lo cơm áo gạo tiền rồi, hơn nữa, cô tin tưởng, người đàn ông này ko đối với cơ thể của cô ko có chút nào hứng thú, hơn nữa vừa rồi hành động anh động tay động chân đã nói rõ tất cả
Cô nhẹ nhàng ngồi lên người anh, nhẹ nhàng vuốt mặt anh "Chúng ta tiếp tục ............ có được hay ko?"
Vừa lúc đó, cửa đột ngột bị đẩy ra, Tô San Na đột nhiên đứng dậy khỏi người Á Luân, Ngô Ánh Khiết kinh ngạc nhìn đôi nam nữ vừa tách ra này, cùng đám quần áo xốc xếch nằm bừa bộn trên nền đất, sắc mặt chợt phiếm hồng, cùng một loại buồn nôn ngăn nơi ngực, tìm cô nhẹ nhàng co rút, có chút đau
"Anh hai..............." Nhìn người đàn ông ko nhanh ko chậm sửa sang lại quần áo, Ngô Ánh Khiết phản xạ có điều kiện kêu lên một tiếng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt đất, ko dám ngẩng đầu
"Cô đến làm gì?!" Ngô Á Luân thu dọn chỉnh tề ngồi vào ghế tổng tài, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người con gái bừng đỏ mặt trước mắt, xem ra cô ta vừa nhìn thấy rất rõ ràng đi?!
Tốt, thứ mình muốn chính là cái kết quả này!
"Tổng tài, cô ấy là em gái anh?!" Cô gái vừa rồi còn hốt hoảng, nhặt quần áo dưới đất, ko chút hoang mang mặc vào, nhìn người con gái có chút ngượng ngùng, hoài nghi hỏi
"Nơi này ko có chuyện của cô, đi ra ngoài!" Á Luân lạnh lùng, giá trị lợi dụng của cô ta đã hết, cho nên ko cần thiết phải chướng mắt đứng ở đây, càng ko có quyền hỏi chuyện anh
"Tổng tài............." Tô San Na điềm đạm , phục tùng đi đến bên cạnh Á Luân, một giây đồng hồ trước, cô có đang "lâng lâng", lúc này, cô thật ko muốn cứ như vậy rời đi
"Cút ra ngoài!" Ngô Á Luân lạnh như băng
Ngô ÁNh Khiết cũng sợ hết hôn, ko muốn xem bất kì màn biểu diễn nào của họ, cô lạnh lùng ném một xấp tài liệu đến trước mặt Á Luân nói "Đây là ba nhờ tôi mang đến cho anh! Tôi đi....................!" Nói xong, quay đầu bỏ đi
"Đứng lại!" Á Luân lạnh lùng kêu cô, Ngô Ánh Khiết bất đắc dĩ dừng bước . Mặc dù nội tâm luôn nhắc nhở cô: đi mau, đi mau! Nhưng chỉ có quỷ mới biết, chân của cô ko cách nào nhấc lên được
Tô San Na đi qua bên người Ánh Khiết, ánh mắt phẫn nộ nhìn cô một cái, đều do con nhỏ này phá hỏng "chuyện tốt" của mình và tổng tài, nếu như nó ko phải là em gái tổng tài, vậy thì mình nhất định sẽ "dạy dỗ" nó một bữa thật tốt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro