Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Là Sinh Hay Vẫn

          Áo trắng khoác lụa xanh, búi tóc hình bán nguyệt, Tiểu Duy ngồi trên chiếu, xa xa nhìn lại, như tiên nữ lạc xuống phàm trần, không nhiễm nhân gian khói lửa. Ngọc thủ khẽ hất dây đàn bạc, cầm âm như nước chảy mây trôi, người theo âm mà lay động, cơn gió nhỏ nhẹ lướt góc váy bay lên, cả người tỏa ra linh khí nhàn nhạt. Tiếng đàn uyển chuyển êm tai, tiết tấu khác nào âm từ trời cao, giống như cao sơn lưu thủy(*), ý tứ cuồn cuộn.

(*)cao sơn lưu thủy: Tương truyền, Bá Nha hay đàn bản "Cao sơn lưu thủy", nhưng chỉ có một mình Chung Tử Kì biết thưởng thức

Cùng lúc đó, Kỳ Vẫn nghiêng người ở bên, cẩm bào trắng muốt khảm kim loại ánh tím, xuy tiêu tấu khúc cùng cầm hòa âm. Tại nơi ánh sáng chiếu xuống, ẩn giấu làn sáng lưu động, hiển lộ khí tức cao quý tao nhã quanh hắn, tựa như thần linh giáng thế. Tiếng tiêu như suối nguồn chơi đùa với núi, trong suốt thanh nhàn không bó buộc, như hồ điệp đầy sắc màu bay múa, mềm mại thu hút.

Hai người cầm tiêu cùng phát, khi thì náo nức không gian, khi thì mờ ảo trầm thấp. Đoạn có hợp thanh, ẩn hiện như tơ sợi trong gió, trầm ổn như nước không tì vết, khiến người tâm sinh tĩnh ý. Hoa mai theo gió lượn lờ, dồn dập tuôn rơi rì rào,nhìn như thể thần tiên quyến lữ, cảnh đẹp nhường này lại không thể dùng ngôn từ để hình dung...

"Có mệt không?" Mạnh Kỳ Vẫn mắt hàm chứa nhu tình, cầm khăn tay giúp Tiểu Duy nhẹ nhàng lau mồ hôi, động tác dịu dàng như bảo hộ trân bảo.

Tiểu Duy lắc đầu, vươn tay giúp hắn chỉnh sửa y phục có chút hỗn độn, giống thê tử ôn nhu hiền lành dụng tâm chăm sóc trượng phu, "Đói bụng không? Ta đã làm ít trà bánh, là hương vị trước kia huynh thích nhất, để ta đem đến!"

Mạnh Kỳ Vẫn nâng hàm dưới của nàng lên, nhẹ nhàng phết về hướng mũi của nàng, ánh mắt âu yếm sâu nặng, khiến tầm mắt người không nỡ rời khỏi hắn, "Không phải bảo nàng đừng làm mấy công việc nặng nhọc rồi sao? Đại phu đã dặn dò, nàng nghỉ ngơi nhiều một chút!"

Tiểu Duy thò mặt ra, nũng nịu cọ vào lòng bàn tay hắn, "Không sao! Cho dù vì huynh làm cái gì, ta đều rất vui vẻ, cảm giác thật sự rất hạnh phúc!"

"Nàng đó!" Mạnh Kỳ Vẫn cảm thấy được ấm áp trong lòng, loại thỏa mãn chưa từng có này, làm cho hắn chìm đắm trong đó thật sâu, nguyện không bao giờ buông tay nữa."Ta đi cùng nàng!"

"Không được! Ta cùng Như Yên đi là tốt rồi, rất nhanh thôi!" Tiểu Duy thấy Mạnh Kỳ Vẫn vẻ mặt không nỡ, liền kiễng mũi chân, nghịch ngợm cắn nhẹ bành tai hắn, thì thầm nói nhỏ, "Làm sao bây giờ? Một khắc cũng không muốn cùng huynh tách ra đâu?" Thừa dịp đối phương ngây người, Tiểu Duy lén hôn một cái bên má hắn, mang theo nụ cười kiều diễm hài lòng tự đắc, bỏ lại Mạnh Kỳ Vẫn toàn mặt đỏ bừng, lui bước chạy thật xa, làm cho Tiểu Đông Tử đứng bên nhìn thấy cũng nhịn không được bật cười ra tiếng.

"Ba ba ba..." Sau lưng Kỳ Vẫn vang lên một tràng vỗ tay rành rọt, hắn đưa người quay đầu lại, chỉ thấy đại ca Mạnh Kỳ Hữu lặng lẽ đứng sau hắn. Một thân hắc y thường thấy, thần sắc cứng gượng, khí tức âm lãnh vờn quanh thân, nhãn thần mờ mịt bi thương, nhìn chăm chú về phía xa nơi bóng dáng Tiểu Duy rời đi.

"Đại ca?" Kỳ Vẫn lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Kỳ Hữu lộ vẻ mặt như vậy. Ở trong mắt hắn, đại ca vẫn luôn là quân tử khiêm tốn ôn thuận, bản thân chưa bao giờ thấy hắn u ám như thế.

"Kỳ Vẫn, đệ đem nàng giao lại cho ta được không?" Sau khi ra hiệu những người khác lui đi thật xa, Mạnh Kỳ Hữu mới xoay người nhìn chăm chú Mạnh Kỳ Vẫn, mắt như ánh chớp, trong ánh mắt lộ vẻ quyết tấm nhất định phải có được."Ta muốn có Tiểu Duy!"

Mạnh Kỳ Vẫn ban đầu thất thần sửng sốt, rất nhanh liền khôi phục tỉnh táo, kiên quyết lắc đầu, "Thực xin lỗi, đại ca! Nàng là nữ tử đệ hứa hẹn tam sinh, yêu nhất cả đời này, đệ muốn cùng nàng vĩnh viễn ở bên nhau! Đệ không thể không có nàng!"

"Vậy nàng yêu chính là đệ sao?" Kỳ Hữu ánh mắt oán độc, như dao nhỏ sắc bén, tìm tử lộ ngay trên ngực, đâm thẳng trái tim, "Nếu không phải nhờ diện mạo giống nhau như đúc, đệ cho rằng nàng có thể yêu đệ sao?"

Kỳ Vẫn thân hình chấn động, Kỳ Hữu nhìn thấy, tiếp tục lạnh lùng mỉa mai, "Đệ so với ta càng đáng thương hơn, ít nhất nàng còn biết, ta là thật tâm yêu nàng. Còn đệ thì sao? Lòng của nàng tới bây giờ không hề có chỗ cho đệ! Mạnh Kỳ Vẫn đối với nàng mà nói, chẳng qua chỉ là vật thay thế!"

"Không phải như thế!" Mạnh Kỳ Vẫn lập tức cắt đứt lời nói của hắn, như đang an ủi mình, thì thào tự nói, "Nàng yêu ta, ta chính là hắn, nàng từng nói..."

"Đệ hiểu rõ nàng nhiều hay ít? Đệ có biết tâm của nữ nhân này tàn nhẫn bao nhiêu không? Trừ kẻ sâu trong đáy lòng nàng ra, tình cảm của nàng chưa bao giờ đặt vào trên người bất cứ ai! Bao gồm cả vật thay thế như đệ!"

Kỳ Hữu ngôn ngữ nham hiểm, giống như sắt nung nóng bỏng in dấu trên thân thể hắn, khiến hắn đau khổ tột cùng. Đúng vậy! Hắn chung quy vẫn không phải Phù Sinh, Tiểu Duy khổ sở mong nhớ, ngàn năm chờ đợi, trước nay đều không phải hắn! Nàng yêu vẫn luôn là Phù Sinh, ánh mắt của nàng, lúc nào cũng xuyên qua chính mình đi yêu người khác, lòng nàng vốn không có tên của Mạnh Kỳ Vẫn!

Ngọn lửa đố kị thiêu hủy chút lý trí còn sót lại đáy lòng Kỳ Hữu, hắn túm trụ áo Kỳ Vẫn, bộ mặt dữ tợn, "Giả cuối cùng vẫn là giả, sớm hay muộn rồi cũng có một ngày, nàng trở lại bên cạnh ta, ai cũng không ngăn cản được!"

"Đây là chuyện riêng của ta và nàng, không nhọc hoàng huynh quan tâm!" Mạnh Kỳ Vẫn sắc mặt tái nhợt, dùng sức đẩy ra tay nắm trụ của Kỳ Hữu, "Tiểu Duy ta tuyệt đối sẽ không rời bỏ! Cho dù nàng hiện tại không yêu ta, thì đã sao! Ít nhất cùng ta ở bên nhau, nàng rất hạnh phúc, không phải sao?"

"Ngươi có gạt được lòng mình không?"

...

Không biết Kỳ Hữu đã đi được bao xa, ánh mắt Kỳ Vẫn vẫn như cũ một mảng trống rỗng. Trái tim hắn không ngừng giãy dụa, áp lực không hiểu ở đâu ngấm vào từng góc nhỏ trong lòng, cảm giác bản thân như bị suy nghĩ u ám vô tận này chiếm đoạt, "Tiểu Duy..."

...

"Làm sao vậy?" Tiểu Duy đem đồ đạc giao phó cho Như Yên, đi tới trước mặt Kỳ Vẫn, thấy hắn thần sắc không được tốt, vươn tay phất phất qua mắt hắn, lo lắng nhìn,"Sắc mặt khó coi như vậy? Cảm lạnh rồi sao?"

Mạnh Kỳ Vẫn đờ đẫn hồi lâu, ngay lúc Tiểu Duy còn muốn dò hỏi, bất chợt một phen nắm trụ tay nàng, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt không buồn không vui, không chút cảm xúc, "Nàng có từng yêu ta không?"

Tiểu Duy đôi mắt hiện lên một thoáng ngạc nhiên, nhưng nàng mặt không biến sắc, ngẩng đầu dừng tại ánh mắt hắn, phảng phất truyền vào tận đáy lòng hắn luồng năng lượng đặc biệt ấm áp, "Ta đương nhiên là yêu huynh! Chúng ta chính là ở dưới ánh trăng ước định qua, Kỳ Vẫn, huynh làm sao vậy?"

Mạnh Kỳ Vẫn tóm lấy eo của Tiểu Duy, ôm chặt nàng, bất lực tựa vào bờ vai mềm yếu của nàng, thoảng thoảng mùi hương nhàn nhạt trên người nàng tỏa ra, vốn định thốt lên, 'nếu ta không phải chuyển thế của Phù Sinh, nàng còn yêu ta không?' nhưng lại sợ câu trả lời của Tiểu Duy, chân tay có hơi luống cuống, "Vĩnh viễn đừng rời xa ta được không?"

Tiểu Duy tuy rằng nhìn không thấy băn khoăn lúng túng trên gương mặt Kỳ Vẫn, nhưng nàng thận trọng từng chút một, không có nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, khẽ nói nhỏ, "Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, Tiểu Duy tuyệt không buông tay Mạnh Kỳ Vẫn..."

Chỉ có Như Yên đứng ở một bên thấy rõ ràng rành mạch, ánh mắt của Tiểu Duy đen hun hút như vực sâu vạn trượng, lạnh đến tận xương, giống như lưỡi dao sắc bén muốn chém sạch tất cả. Như Yên cảm thấy một trận hàn ý, không tự chủ được rùng mình một cái, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Chú thích: "Là Sinh hay Vẫn", còn có thể dịch "Là sống hay chết".

Tên của hai anh hình như nghĩa khá ngược nhau,

Phù Sinh ~~ sống trôi nổi, Phù Sinh; Kỳ Vẫn ~~ mất mát lớn, chết oanh liệt ! =))

(Tiểu Duy! Sống trôi nổi hay chết oanh liệt em chọn đi!)


�U]I�ަ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro