
Chương 16: Tĩnh Dạ Thâm Tư
"Thật đúng là chuyện mới mẻ!" Thân thể ép chặt hương bào vải đỏ hoa hồng, eo buộc dải yên sa xanh biếc rải xuống thân, trâm phượng cẩm thạch sặc sỡ loá mắt, nữ nhân thân thể yêu diễm, giữa chân mày điểm chút đỏ hồng, câu hồn đoạt phách. Đây chính là Hàn Chiêu Nghi đại danh đỉnh đỉnh, mười năm nay thịnh sủng bất suy, nhận muôn vàn sủng ái, quyền thế cùng Đỗ Hoàng hậu ngang vai ngang vế. "Trước đông đảo chúng nhân, Nhị hoàng tử lại ngang nhiên cùng tú nữ đợi tuyển dây dưa lôi kéo... Ha ha ha... Là nha đầu Phan Ngọc kia sao?"
"Khởi bẩm nương nương, không phải Phan tú nữ... " Cung nữ Tố Dao lắc đầu, "Là Cố tú nữ. Chính là người tại Bích Tuyên điện luôn luôn cáo ốm, nữ nhi của Cố quốc công, Cố Duy Nhất."
"Hả?" Hàn Chiêu Nghi nhìn sang Hàn Minh đang duỗi thẳng chân ngồi, thần sắc quái dị, "Cố Duy Nhất? Thú vị! Rất thú vị!"
Hàn Minh có chút khó hiểu, nghi hoặc hỏi, "Cố tú nữ không phải ở Bích Tuyên điện dưỡng bệnh không ra ngoài ư? Sao lại cùng Kỳ Vẫn điện hạ quan hệ gần gũi?"
"Chuyện này cũng không quan trọng!" Hàn Chiêu Nghi ngọc thủ vung lên ống tay áo, khóe miệng hơi hơi nhếch, chập chờn quyến rũ, ánh mắt toát ra vẻ mưu tính, "Thế lực của Cố gia nếu như lọt vào tay Nhị hoàng tử, có người nên sốt ruột rồi!"
Hàn Minh thấy Tố Dao sắc mặt không bình thường, bộ dạng muốn nói lại thôi, có chút kỳ quái, "Làm sao vậy? Còn có gì bất thường sao?"
"Nương nương." Tố Dao đột nhiên quỳ xuống đất, "Dung mạo của Cố tú nữ kia sợ là mầm họa a!"
"Sao?" Hai người đồng loạt nhìn về phía Tố Dao, tràn đầy hoang mang.
Tố Dao cắn chặt răng, một lúc lâu mới nói, "Thương Trụ Ðát Kỷ, Chu U Bao Tự!" (*)
(*)Thương Trụ Ðắc Kỷ, Chu U Bao Tự: Vua Trụ đời Thương sủng ái Đát Kỷ mà nhà Thương mất, Chu U Vương si mê Bao Tự mà vong quốc
-------*-------
Hương đàn mộc mờ ảo lượn lờ bao phủ, màn trướng tuyến thêu tinh xảo theo gió khẽ đong đưa, bốn chiếc đèn bạc nhóm lên ánh lửa chiếu sáng rực cả gian phòng. Trên ngọc sàng chạm trổ, tuyệt sắc nữ tử chân mày nhăn lại, nàng khẽ mím chặt đôi môi đỏ, mặt không chút huyết sắc. Dung nhan tuyệt thế tựa thiên tiên, thần thái chẳng khác nào Tây Tử phủng tâm(**), làm người ta thêm yêu mến. Chỉnh hạ ánh nến, tăng lên màu da tái nhợt, đẹp đến đau lòng khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
(**)Tây Tử phủng tâm: chỉ bệnh trạng của mỹ nữ; xưa có chuyện Tây Thi khi buồn sầu thường ôm tim nhíu mày nhưng vẫn rất đẹp
"Lại là thể hư khí nhược! Đã điều dưỡng lâu như vậy, bệnh của nàng sao còn không chuyển biến tốt!" Mạnh Kỳ Vẫn thần sắc kích động, canh giữ bên giường, cùng nữ tử mười ngón đan xen, một tấc không rời.
"Hồi bẩm Nhị hoàng tử, Cố cô nương vốn thân kiều thể nhược, trước đó có lẽ đã trải qua một lần bệnh nặng, thương cập ngũ tạng, cho nên để thân thể khôi phục trở lại có phần chậm chạp!" Thái y sắc mặt lúng túng, thu hồi hòm thuốc, đem đơn thuốc truyền lên trên, không dám nhiều lời.
Mạnh Kỳ Vẫn tiếp nhận đơn dược xong, lập tức phân phó Tiểu Đông Tử bốc thuốc, cũng ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra. Nhẹ nhàng chạm khuôn mặt thanh lệ kia, lắng nghe nàng hô hấp yếu ớt. Hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú, cảm thụ được nhịp tim đập yên tĩnh. Lông mi Tiểu Duy thuận tiện run nhè nhẹ, tim của Kỳ Vẫn cũng theo đó mà rung lên, đôi mắt thu thủy mơ hồ khiến kẻ khác mê đắm phong tình, nàng sao lại đẹp đến nồng ấm mềm mại như vậy!
Tiểu Duy gắng sức chậm rãi ngồi dậy, chủ động đưa tay hắn sát vào bên má, ánh mắt nhu tình, như đang nâng niu với vật báu vô giá. Hơi thở ấm áp kia phả vào lòng bàn tay Mạnh Kỳ Vẫn, giữa lúc ngẩn ngơ, không khỏi xúc động dâng lên ý nghĩ muốn hôn nàng. Hắn cúi người xuống dò xét, lặng lẽ đến gần khuôn mặt mượt mà như ngọc của nàng, hai làn môi càng lúc càng gần...
Tiểu Duy có chút hỗn loạn, hai má ửng đỏ, ngượng ngùng nhắm mắt lại, bờ môi hồng mịn màng khẽ run rẩy. Hơi thở nóng rực không ngừng tiếp cận, Tiểu Duy chỉ còn cảm thấy trên môi truyền đến nhiệt lượng khác thường, len khắp toàn thân, thiêu đốt nóng bỏng cả người nàng, muốn đẩy ra, lại không còn khí lực. Mạnh Kỳ Vẫn vì muốn để nàng càng gần sát mình, hai tay ôm chặt, đầu lưỡi ở trên môi nàng khẽ liếm lên, cảm nhận được nhiệt độ trong lúc môi chạm môi không ngừng ma sát, cảm nhận được tim phổi rung động không dứt. Hắn hô hấp càng lúc càng dồn dập, luân chuyển không yên, hút lấy hương thơm say lòng trong miệng nàng.
Tiểu Duy cảm giác như có dòng điện lưu chuyển khắp thân, tê dại đến vô lực. Nàng đưa tay vòng quanh cổ hắn, môi phối hợp với hắn, nhu nhược mềm nhũn trong vòng tay hắn. Không biết qua bao lâu, hai người chậm rãi tách ra, độ ấm tha thiết vẫn như chưa rời đi, Tiểu Duy đôi môi sưng đỏ, ánh mắt một mảng mờ mịt, Mạnh Kỳ Vẫn khuôn mặt tuấn tú trắng ngần nhiễm một chút đỏ hồng, sau khi điều chỉnh lại hô hấp, đem nàng ôm vào lòng, làm cho hai má nóng bừng kia sát đến vị trí trái tim nảy đập không ngừng, đồng tử mang theo ánh sáng nhu hòa như nước.
Tiểu Duy cách một lớp y phục, cảm thụ được nàng cũng giống hắn tiếng tim đập loạn xạ, đối phương hơi thở gấp rút nóng bỏng, làm tâm nàng cảm thấy bình yên."Đại nhân..."
Mạnh Kỳ Vẫn cơ thể khẽ run lên, ngọt ngào trong ánh mắt từng chút từng chút tuột đi, không còn siết chặt cánh tay nữa. Hắn cảm thụ ấm áp giữa hai khối thân thể đang kề sát, nhẹ giọng nói nhỏ, "Gọi ta là Kỳ Vẫn, ta hiện tại là Mạnh Kỳ Vẫn."
Tiểu Duy nhắm hai mắt, vươn tay vòng qua bên hông nam tử, đưa thân mình chậm rãi dựa vào, khóe miệng gợi lên một nụ cười điềm tĩnh, "Mặc kệ là đại nhân, hay là Kỳ Vẫn, Tiểu Duy cả đời này chỉ yêu huynh, cũng chỉ cùng huynh bên nhau trọn kiếp! Trên tam sinh thạch, đời đời kiếp kiếp, Tiểu Duy nhận định huynh!"
Mạnh Kỳ Vẫn phát ra một tiếng cười buồn, thân mình đảo sang một bên, nằm bên người Tiểu Duy, hướng về phía Tiểu Duy đang đỏ bừng hai má, không khỏi phân trần, đem nàng kéo vào trong lòng "An tâm ngủ đi! Ta ở trong này cùng nàng!"
Nơi đây đêm đen dày đặc, tiếng hít thở trầm ổn dần dần tiêu tán, ánh nến vẫn yếu ớt đong đưa...
-------*-------
"Ngươi uống ít chút đi có được không!" Phan Ngọc một phen kéo Mạnh Kỳ Hữu qua, mạnh bạo cướp đi bầu rượu trong tay hắn, ném ra ngoài cửa. Nhìn thấy nam tử trước mắt say mèm, có chút đau lòng. Hắn vì nữ tử khác mà khổ sở, còn mình lại phải ở trong này, giúp đỡ hắn, chăm sóc hắn, an ủi hắn... Vì sao hắn không chịu quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, vì sao!
"Tiểu Duy... Tiểu Duy..." Mạnh Kỳ Hữu hoa chân múa tay, cũng không biết đang làm cái gì, mùi rượu nồng nặc, "Nàng thà rằng lựa chọn một kẻ mang bộ dạng tương tự, cũng không muốn nhận tình ý của ta đối với nàng, vì sao chứ! Đó không phải là hắn! Không phải!"
Phan Ngọc thấy Mạnh Kỳ Hữu bước chân loạng choạng, lo lắng hắn ngã xuống, vội vàng tiến lên đỡ, "Ngươi tỉnh táo chút được không! Tiểu Duy không phải đang tại điền trang dưỡng bệnh sao?"
"Dưỡng bệnh? ! Nàng trốn rồi!" Mạnh Kỳ Hữu nhìn như đã say, đầu óc lại vô cùng thanh tỉnh, cười lạnh một tiếng."Vì hắn, lại có thể liều lĩnh bất chấp, không biết dùng biện pháp gì, chạy đến cái nơi cung đình hiểm địa này. Cái giá phải trả e là... "
"Ngươi đang nói cái gì? Tiểu Duy tiến cung ?" Phan Ngọc nghe được tin tức Tiểu Duy tiến cung, cảm thấy kinh hãi.
Mạnh Kỳ Hữu đột nhiên ôm cổ Phan Ngọc, thế nào cũng không chịu buông tay."Tiểu Duy! Đừng rời xa ta, đừng cùng hắn ở một chỗ, được không? Ta cái gì cũng không cần! Chỉ cần nàng, chỉ cần nàng..."
"Buông tay! Ngươi buông tay a..." Phan Ngọc vốn định giãy, lại bị hắn càng ôm càng chặt. Nhìn thấy hắn cô độc bất lực giống như đứa trẻ, Phan Ngọc trong lòng mềm nhũn, hai tay khoát lên lưng hắn, nhẹ giọng trấn an, "Không có sao, ta ở ngay đây, vĩnh viễn sẽ không rời xa ngươi!"
"Tiểu Duy... Tiểu Duy..."
Đêm đã khuya, hai trái tim cô độc, hai con người cô đơn, ngay tại đêm khuya tĩnh lặng thâm sâu này, nương tựa vào nhau, an ủi cho nhau. Ngoài cửa sổ chi chít tiếng côn trùng, nỗi tịch mịch ăn mòn tâm tưởng bọn họ, bình lặng yên ả đến mức làm người ta sợ hãi...
/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro