
Chương 74: Duyên tổ tiên (2)
Mộc Lưu sơn, Thu Trúc phong.
Hai đạo thân ảnh một trắng một xanh rất nhanh lướt qua chúng đệ tử đang luyện công, bay vào trong điện. Tiếp theo, Úc Chỉ Mộc ôm Thử Ly vẫn nhắm mắt ngủ ngon không nhanh không chậm tiến vào Càn Nguyên điện.
"Ha ha a..." Theo tiếng cười, thân ảnh màu lục đứng ở trước mặt chúng đệ tử, sau đó nhìn thoáng qua bốn người trong điện kia, mới phe phẩy chiết phiến lướt qua chúng đệ tử nhàn nhã đi vào.
Sao lại thế này? Sao Ý Liễu Tinh quân cũng đến đây?
Dừng lại động tác, một đám đệ tử Mộc Lưu cảm thấy rất kỳ quái, không nói đến ba vị tiên tôn vào điện không nói một lời, sao Ý Liễu Tinh quân đã lâu không thấy lại rảnh rỗi đến Mộc Lưu bọn họ? Chẳng lẽ là đến ôn chuyên với chưởng môn bọn họ?
"Bình" ! Một tiếng nổ, chỉ thấy Nam Hàn Nguyên vung áo lên, mang theo một trận gió mạnh mẽ, cửa điện to lớn liền đóng lại, ngăn cách tầm mắt chúng đệ tử.
Còn không chờ mọi người phản ứng lại, âm thanh lạnh lúng của Úc Chỉ Mộc liền truyền vào trong tai bọn họ.
"Đều xuống hết đi!"
Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau, giật mình sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại được.
"Vâng!" Hàn Thanh, Huyền Cung chắp tay lĩnh mệnh, cùng mọi người nhanh chóng ra khỏi Thu Trúc phong.
Đại môn Càn Nguyên điện đóng chặt nhưng bởi vì có cửa sổ trong suốt, ánh sáng cũng không giảm bớt bao nhiêu. Trong điện vô cùng im lặng, ngay cả không khí cũng như ngưng kết lại.
Nam Hàn Nguyên đứng đưa lưng về phía bốn người, không nói một lời; Nguyệt Huyền ngồi, nhìn chén trà sứ đen trống không trên bàn, suy nghĩ gì đó; Ý Liễu Tinh ngồi ở đối diện Nguyệt Huyền, tầm mắt chuyển qua lại hết người này đến người khác.
Còn Úc Chỉ Mộc nhẹ nhàng đặt Thử Ly lên ghế gỗ lim, rồi sau đó ngồi ở bên cạnh nàng.
"Sư huynh, huynh không phải có lời muốn nói sao? Hiện tại như thế nào không mở miệng được ?" Nhìn về Nam Hàn Nguyên phía trước bên trái hắn, Úc Chỉ Mộc hơi nhíu mày, giọng lạnh lùng mở miệng.
Nghe tiếng, Nam Hàn Nguyên quay đầu, nhìn về phía Úc Chỉ Mộc, sau đó tầm mắt xẹt qua Thử Ly bên cạnb hắn, mặt hắn vốn đã đen lại càng đen thêm vài phần, âm thanh cũng nhiễm sự tức giận: "Sư đệ, tuy rằng ngươi là chưởng môn, nhưng ta là sư huynh ngươi! Mộc Lưu từ lúc nào không quy củ như thế!"
"Quy củ là được định ra, Chỉ Mộc muốn sửa có gì không thể? Chỉ Mộc là chưởng môn Mộc Lưu, chính là sư huynh đã nói." Úc Chỉ Mộc nhìn Thử Ly bên cạnh mình, ánh mắt vẫn không nhìn Nam Hàn Nguyên một chút, âm thanh âm thốt lên lạnh như băng.
"Sư đệ, ngươi học được nói như thế bao lâu rồi!" Ngón tay Nam Hàn Nguyên, chỉ vào Thử Ly nổi gân xanh: "Từ khi ngươi thu nàng, ngươi nói xem đồ đệ bảo bối của ngươi rốt cuộc gây ra bao nhiêu phiền toái! Ngươi hạ độc thủ chặt đứt tiên cốt của nàng, giam nàng vào Nam Hải, vốn tưởng rằng Mộc Lưu từ nay về sau thái bình, ai ngờ, người này chính là một mầm tai họa! Sau hôn lễ ở yêu giới bốn trăm năm trước, ngươi liền bảo hộ đồ đệ này của ngươi khắp nơi, Chỉ Mộc, ngươi khi nào trở nên như thế, như thế..."
Nam Hàn Nguyên tức đến không biết phải hình dung như thế nào, tay phất lên, đang nói chỉ phải hạ xuống.
"Sư huynh" Nguyệt Huyền nhíu mày, có chút không đồng ý: "Sao lại nói như thế, Thử Ly cũng là đồ đệ của sư đệ."
"Huyền, ngươi sao lại giúp cho nghiệp chướng này rồi?!" Nam Hàn Nguyên nhìn về phía Nguyệt Huyền ngồi bên kia, ngữ khí có chút không nói nên lời.
"Sư huynh, chúng ta là đang hỏi chuyện Ly Thương, chuyện khác tạm thời không đề cập tới đi."
"Nghiệp chướng? Sư huynh là đang nói nàng?" Lúc này, Úc Chỉ Mộc ngẩng đầu nhìn Nam Hàn Nguyên, ánh mắt khẽ lạnh, đồng thời, tay vỗ về tóc Thử Ly ngừng lại.
"Sư đệ, đồ đệ bảo bối này của ngươi đương nhiên là nghiệp chướng, hà tất biết rõ còn cố hỏi!" Bằng không Mộc Lưu gần ngàn năm lại phát sinh nhiều chuyện như thế!
Ánh mắt Úc Chỉ Mộc hoàn toàn băng hàn, đồng tử màu đen có xu hướng mờ dần.
"Chỉ Mộc, Ly Thương là cái gì? Có quan hệ gì với đồ đệ bảo bối của ngươi, hử?" Giọng Ý Liễu Tinh vang lên, ngăn trở đáy mắt Úc Chỉ Mộc tiếp tục biến hóa.
Theo giọng của Ý Liễu Tinh, Úc Chỉ Mộc thu hồi ánh mắt, tay ngừng trên tóc Thử Ly cũng thu hồi lại. Bên môi cười yếu ớt, ánh mắt lại trấn tỉnh:
"Ly Nhi, nếu đã tỉnh, hãy đứng lên đi!"
Tỉnh? Thử Ly tỉnh?! Đám người Nguyệt Huyền kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng là chuyện hợp lý. Bọn họ nói lớn như vậy, đặc biệt lời nói Nam Hàn Nguyên còn mang theo tức giận, Thử Ly làm sao mà không bị đánh thức?
"Sư phụ..." Lông mi thật dài chớp chớp, ánh mắt vẫn còn chút sương mù, tay duỗi ra, đầu tiến vào trong lòng Úc Chỉ Mộc, miệng oán giận: "Còn không phải sư phụ, sư thúc cùng ca ca mặc áo lục gây ra, nói chuyện lớn tiếng như vậy, đánh thức Ly Nhi... Còn nữa, sư phụ..."
"Các ngươi vừa rồi có phải nhắc tới Ly Nhi hay không? Ly Nhi làm sao vậy?" Ngẩng đầu nhìn Úc Chỉ Mộc, ánh mắt Thử Ly đầy sương nhiễm lên một tầng nghi hoặc.
"Ngồi ở đây một lát, sư phụ liền mang ngươi về Thủy Trúc phong." Úc Chỉ Mộc sờ sờ đầu Thử Ly, vẫn chưa trả lời nàng.
"Được, vậy nói chuyện Ly Thương." Nam Hàn Nguyên liếc mắt nhìn Thử Ly rồi không lại nhìn nàng, quay lại với vấn đề của Ly Thương: "Ngọc trâm tím này là vật của tổ tiên khai sơn Mộc Lưu lưu lại, vật này sư huynh đệ chúng ta đều biết chuyện của nó, nó đại biểu cái gì ngươi cũng rõ ràng."
"Biết lại thì thế nào? Việc này có quan hệ gì."
"Nếu biết, thì đương nhiên là có quan hệ! Đem Ly Thương cho đồ đệ ngươi, lại là nữ tử, ngươi đây là có ý tứ gì! Ngươi chẳng lẽ đã quên lời dặn dò của sư phụ sao!"
"Không quên." Sau hai chữ ngắn ngủn, Úc Chỉ Mộc cũng không nói gì nữa. Hắn căn bản không lo lắng nhiều như vậy, nếu Ly Nhi thích, cũng thích hợp Ly Nhi sử dụng, đưa nàng làm tiên khí có cái gì không được chứ.
"Chỉ Mộc, quy định tổ tiên đặt ra trước khi đi về cõi tiên lúc chúng ta tiếp nhận Mộc Lưu sư phụ đã dặn dò nhiều lần, cách làm hiện nay của ngươi là không quên sao? Chẳng lẽ ngươi thật muốn phá hỏng... quy củ này sao?" Nguyệt Huyền lắc đầu, nghi vấn khốn khổ làm cho hắn vô cùng bất an.
Theo tính tình Chỉ Mộc, thì không có khả năng xảy ra vấn đề gì, nhưng hiện tại hết thảy lại không thể làm cho hắn an tâm.
"... Sư huynh, Ly Thương là tiên khí Mộc Lưu, nó tự có chủ nhân phù hợp vì sao phải cứ cất đó? Được rồi..." ôm Thử Ly đứng dậy, trên mặt Úc Chỉ Mộc lại xuất hiện một ít phiền chán, hắn không có hứng thú cùng bọn họ tiếp tục: "Đến đây thôi."
"Ly Nhi, tự mình đi, vẫn là muốn tiếp tục ngủ?" Nhìn Thử Ly đang ôm mìng, Úc Chỉ Mộc cười yếu ớt hỏi.
"Vậy sư phụ tiếp tục ôm đi, tuy rằng trên người sư phụ có chút lạnh, nhưng Ly Nhi cảm thấy rất thoải mái." Tay Thử Ly ôm Úc Chỉ Mộc chưa tùng thả ra, ngửa đầu cười đến sáng lạn.
"Được." Ôm lấy Thử Ly, Úc Chỉ Mộc xoay người tính đi.
"Chỉ Mộc, sư huynh ta hỏi lại một lần, ngươi xác định muốn cho nàng tín vật đính ước này!"
Tiếng nói Nam Hàn Nguyên vừa dứt, kinh hoàng không nói nên lời Ý Liễu Tinh đánh rơi cây quạt.
Tín vật đính ước? A, trò hay này thật đúng là đáng xem!
"Chỉ Mộc, ngươi xác định sao?" Nguyệt Huyền cũng không dự đoán được Nam Hàn Nguyên sẽ nói một cái như vậy, nhưng nếu Ly Thương cho Thử Ly, lời này sớm muộn gì sẽ bị nhắc tới.
Nói đến Ly Thương, muốn nói nó kỳ lạ cũng không kỳ lạ, chẳng qua là vật của vợ cả của tổ sư khai sơn Mộc Lưu, nên có mức độ trân quý nhất định, nhưng nó là vật đính ước của tổ tiên cùng với thê tử lại chiếm một quy củ tạo nên bởi lời thề từ bi thương.
Bởi vì tổ tiên năm đó chuyên tâm với tiên đạo, bỏ bê thê tử của hắn, mà tu tiên kiêng kị nhất chính là thất tình lục dục, bị thế tục quấy nhiễu, cho nên thê tử này vì để cho tổ tiên chú ý, khắp nơi gây chuyện, rơi vào đường cùng, tổ tiên cảm thấy nơi thanh tu Mộc Lưu này không hề thích hợp nàng, đành phải để cho thê tử của hắn xuống núi. Sau khi xuống núi nàng suốt ngày đăm chiêu ủ dột, nghĩ hết biện pháp tìm người truyền tin lên núi, lại không lấy được một lần tổ tiên xuống núi gặp lại, cuối cùng buồn bực mà chết. Sau khi biết được việc này đáy lòng tổ tiên đau đớn, nhìn cây ngọc trâm tím thê tử lưu lại nghĩ tới bọn họ từng có thời gian tốt đẹp, mà hiện tại lại sinh tử cách xa, thê tử chuyển thế làm người không còn nhớ rõ, mà hắn lại chỉ có thể tiếp tục con đường tu tiên.
Từng nói rõ "nắm chặt tay nhau, cùng nhau đến bạc đầu" đã trở thành không có khả năng, tổ tiên biết con đường tu tiên là không thể có tình, liền lập quy củ sau khi thành tiên, Mộc Lưu môn nhân không thể thành hôn, Ly Thương cũng bị cho rằng là minh chứng cho quy củ này vĩnh viễn bị đặt ở Mộc Lưu điện, để nhắc nhở các đời chưởng môn. Lúc này sau không bao lâu, bởi vì đáy lòng vô cùng, bi thương tích lũy tháng ngày, đi theo thê tử hắn.
Úc Chỉ Mộc xoay người, liếc nhìn Ý Liễu Tinh khiếp sợ, tầm mắt dừng lại ở trên người Nam Hàn Nguyên cùng Nguyệt Huyền.
"Đính ước? Lời này của nhị vị sư huynh thật sự là buồn cười!" Tay ôm Thử Ly có chút rung động, mà lời nói vẫn lạnh lùng không hề có độ ấm, trên mặt cũng không có chút biểu tình: "Các ngươi xác định muốn nói những điều này ở trước mặt đệ tử của ta?" Tuy rằng với chỉ số thông minh của Ly Nhi năm tuổi cũng không hiểu được gì.
"Thế nào, chẳng lẽ còn sợ nói ra! Chỉ Mộc, xem ra Ly Thương thật đúng là tín vật đính ước của ngươi cùng đồ đệ bảo bối!" Nam Hàn Nguyên hoàn toàn phẫn nộ rồi, cũng không quản lời nói có thích hợp không.
"Sư huynh!" Nguyệt Huyền chấn kinh, hắn nói gì vậy, bị đệ tử Mộc Lưu nghe được thì phải làm thế nào cho phải. May mắn, lúc này trên Thu Trúc phong chỉ có mấy người bọn họ.
"Sư huynh, xin tự trọng." Nói hết lời, vẻ mặt lạnh lẽo Úc Chỉ Mộc chuyển hướng Ý Liễu Tinh, thản nhiên mời hắn rời đi: "Liễu tinh, trở về đi, nếu xem trò hay xong thì trở về đi. Đúng rồi, thay ta vấn an Vu các chủ."
Sau đó, Úc Chỉ Mộc ôm Thử Ly không hề dừng lại, hai đạo thân ảnh màu trắng nhanh chóng biến mất khỏi Thu Trúc phong.
Ý Liễu Tinh kinh ngạc nhìn ngoài cửa điện, bất đắc dĩ cười.
Ta vẫn chưa xem đủ, nhưng... Chỉ Mộc, ngươi từ khi nào biết nói xạo chứ?
"Liễu Tinh cũng không quấy rầy nữa, Tinh Thần cư ta còn có việc, cáo từ nhị vị." Giật mình sửng sốt một lát, Ý Liễu Tinh liền cáo từ hai người, sau đó xoay người rời đi.
"Sư huynh, có những lời nói ra cũng vô dụng." Nguyệt Huyền thoáng nhìn Nam Hàn Nguyên vẫn chưa bình ổn tức giận, cũng rời khỏi Càn Nguyên điện.
Nam Hàn Nguyên một mình một người đứng trong điện, thần sắc không tốt, lại không biết làm thế nào.
Cái này thì tính cái gì! Lại không giải quyết được gì sao!
Chỉ Mộc, đừng để chúng ta cùng sư phụ thất vọng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro