Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vì Cậu Làm Những Điều Nhỏ Nhặt

1.

" Kyungsoo à, con cũng nên có bạn gái đi thôi "

" Kyungsoo, nghe dì Trương nói có quen biết một cô gái, cũng không tệ, khi nào gặp mặt nói chuyện một chút. "

Không nghĩ tới tốt nghiệp đại học đã ba năm, cũng đến lúc nói tới chuyện cưới xin rồi.

" Mẹ. " Do Kyungsoo mặc một chiếc áo kẻ caro tối màu đã cũ, chăm chú sửa cây lau nhà, nói " Người cũng đừng gấp gáp như vậy, con cũng biết có chừng mực mà. "

" Là Mẹ sốt ruột .. " Bà đã nhiều tuổi như vậy rồi, cũng muốn có một thằng cháu trai để ngày ngày ôm ấp tâm sự lắm chứ.

" Trước hết con muốn ổn định đã, còn kết hôn, " Do Kyungsoo suy nghĩ, khẽ mím môi " không nóng vội. "

Mẹ cậu thở dài đi vào phòng.

Do Kyungsoo không còn cách nào để tập trung làm việc một lần nữa.

Vừa nghĩ tới kết hôn trong đầu cũng chỉ có một người.

Park Chanyeol.


2.

Vừa tan ca đêm về đến nhà, mang theo túi bánh mì vừa mua ở cửa hàng tiện lợi ngồi xuống mở máy vi tính.

Nhóm lớp vẫn luôn hoạt động, nhìn mọi người nói chuyện, Kyungsoo sau một ngày mệt nhọc cũng không khỏi phì cười.

Đem bánh mì cắn một miếng thật to, một bên lật xem cuộc trò chuyện được ghi lại trên nhóm lớp của mọi người.

Đột nhiên nhìn thấy một đoạn hội thoại, bánh mì rơi khỏi tay.

" Này này này, biết không, Park Chanyeol chuẩn bị kết hôn rồi. "

" Kết hôn ở phía Bắc đó, tổ chức ở khách sạn lớn nhất nữa. "

" Cuối cùng, nghe nói cô dâu đặc biệt xinh đẹp nữa. "

" Ài ài, Park Chanyeol cũng rất đẹp trai mà, đương nhiên là phải môn đăng hộ đối rồi. "

Rõ ràng là mọi người đang chúc mừng chuyện vui, vậy mà Kyungsoo lại không vui.

Màu xanh nhạt của màn hình vi tính chiếu lên gương mặt mệt mỏi của cậu, trong lúc nhất thời chỉ có thể thở dài, tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng khắp phòng.


3.

Ba Do từ ngày Kyungsoo còn nhỏ đã qua đời. Mẹ cậu một mình nuôi cậu khôn lớn, hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn.

Gia cảnh khó khăn cũng chẳng thể đổ lỗi tại ai, nhưng tuổi dậy thì cũng chưa phát triển hoàn toàn, mỗi khi nhắc tới lại thấy có chút gì đó khó chịu, khiến cho cậu trở thành một người tự ti, ít nói.

Mỗi khi đi qua một chỗ nào đó, mọi người đều xì xào bàn tán " Này, nhìn xem đó là Do Kyungsoo, học cùng mình ba năm Trung học, nghe nói bố cậu ta chết rồi. "

Bọn con gái luôn nhìn cậu với ánh mắt cảm thông giả dối làm cậu thấy thật khó chịu.

Còn bọn con trai lại tỏ ra chán ghét và luôn luôn trêu đùa.

Mỗi ngày mẹ cậu mang cơm đến cũng đều bị bọn họ ác ý nói ra nói vào, đến cuối cùng vốn là những món ăn bình thường được bày biện ngăn nắp thế mà vào trong mắt họ đã sớm thành thứ cặn bã người bình thường không thể ăn được.

Kyungsoo trốn ra bàn ăn ở phía trong cùng, nhoài người nằm xuống bàn lặng lẽ nuốt từng miếng từng miếng. Cơm trôi tuột qua cổ họng bỗng dưng mắc lại ở cổ, không sao nuốt được nữa, cười chua chát, sớm đã quen rồi, không phải sao Do Kyungsoo?

Bị người ta trêu trọc đã thành thói quen, bị thầy cô giáo chủ nhiệm đối xử khác biệt đã thành thói quen .. tất cả thói quen đều không công bằng.

Tiểu học rồi sơ trung đều cứ như vậy mà đi qua.

Thẳng cho đến khi người kia xuất hiện.

" Xin chào mọi người, mình là học sinh chuyển trường Park Chanyeol, mong mọi người chiếu cố. "

Nụ cười sáng ngời trên bục giảng chiếm trọn trái tim của tất cả mọi người, trong đó có cả Do Kyungsoo.

Thế nhưng cậu đâu dám ước mơ xa vời sẽ có một ngày cậu cùng chàng trai đó xuất hiện chung một chỗ, cậu vẫn luôn không có bạn bè.

" Chanyeol, trò đến hàng thứ ba ngồi đi. " Chủ nhiệm lớp dùng giọng nói ôn nhu đối đãi cực kì tốt.

" Thưa thầy, như vậy không hay cho lắm, em cao như vậy sẽ làm các bạn phía sau nhìn không được, tốt nhất là để em ngồi hàng cuối cùng đi a, ở đó không phải còn một chỗ trống sao. " Theo tiếng thở dài của cả lớp, Park Chanyeol đi tới bàn cuối cùng.

Do Kyungsoo không thể tin được chính mình lại may mắn đến như vậy.

" Xin chào, mình là Park Chanyeol. " Anh cười làm cho khuôn mặt như phảng phất một tầng ánh sáng, chói lòa cả hai con mắt Kyungsoo.

Cậu cũng muốn thoải mái vươn tay trao đổi tên của mình với anh, nhưng nhiều năm trải qua trong thống khổ như vậy đã sớm làm cậu trở nên rụt rè nhút nhát.

Kyungsoo chỉ có thể cúi đầu, tiếp tục im lặng ghi ghi chép chép, đem bàn tay có ý tốt kia bỏ mặc một chỗ.


5.

Thật hâm mộ Park Chanyeol.

Kyungsoo chống tay lên bàn vụng trộm nhìn hắn cùng bạn bè đùa giỡn, tiếng huyên náo ngăn cách cậu thành một thế giới khác.

Hắn lớn lên tốt tính lại học giỏi, giáo viên cũng một mực yêu quý, mới chuyển đến vài ngày đã cùng bạn bè tụ lại một chỗ trò chuyện vui vẻ.

Không như cậu, cho tới bây giờ vẫn là không có bạn bè, bạn bè nhắc tới cậu đều là đơn giản và nhạt nhẽo. Thế là cậu hiển nhiên trở thành người vô hình trong lớp.

Đến lúc phát bài thi cũng không có ai giúp cậu lấy, chỉ có thể tự mình đi lên bục giảng lấy bài.

Cậu cũng không biết mình đã làm sai cái gì, rõ ràng mới vào học Trung học được một tháng.

Có thể do cậu không hợp với mọi người.

Đang nghĩ ngợi lung tung, đúng lúc Chanyeol quay đầu lại ánh mắt vừa vặn chạm vào ánh mắt cậu, Kyungsoo cuống quít quay đầu đi.

Thật là mất thể diện, nhất định hắn sẽ nghĩ mình là biến thái cho mà xem.


6.

Tuy là bạn ngồi cùng bàn nhưng là vài ngày đều không có nói chuyện với nhau.

Kyungsoo cứ như vậy hiển nhiên làm tổn thương lòng tự trọng của Park Chanyeol.

Anh cũng liền mang một chút tức giận cùng ý muốn trả thù Kyungsoo nên đã không còn chủ động cùng cậu bắt chuyện như trước.

Nhưng Kyungsoo càng trở nên trầm mặc ít nói, càng không có khả năng chủ động đến gần hắn.

Thế nhưng lúc hắn cùng bạn bè chơi đùa, ánh mắt cậu sẽ không tự chủ được mà liếc về phía đó.

Bạn ngồi cùng bàn của hắn có dáng người nhỏ nhắn, chân tay nhỏ nhắn, thêm hai má lúc nào cũng phúng phính đầy thịt và đôi môi trái tim hơi dày.

Ngày nào cũng một thân quần áo đen thui đến trường từ rất sớm, sau đó ngồi yên một chỗ cả một ngày, ngay cả toilet cũng không đi.

Mọi người đi căn tin ăn trưa cậu cũng không đi, khi mọi người trở về cậu vẫn yên lặng ngồi im một chỗ.

Cũng không biết đến cùng có ăn cơm hay là không.

Park Chanyeol đối với cậu bạn cùng bàn này càng ngày càng hiếu kì.

" Này, " lúc tan học về nhà, hắn liền giả bộ vỗ vai một tên bạn học, lơ đãng hỏi " Cái kia, Do Kyungsoo là người thế nào vậy? "

" Không được tốt lắm, tôi nói với cậu a, cậu tốt nhất đừng thân mật với cậu ta quá. "

" Vì sao? "

" Cậu là không biết a, " cậu bạn tinh quái này so với mấy đứa con gái buôn chuyện xem ra còn đáng sợ hơn nhiều, " Do Kyungsoo a ... "

Park Chanyeol trên đường về nhà trong đầu không ngừng vang lên câu nói của cậu bạn khi nãy, " Do Kyungsoo a, nhà đặc biệt nghèo, lúc nào cũng âm trầm khó đoán, cảm giác rất đáng sợ a, tốt nhất là không nên cùng người như vậy xác lập quan hệ, ngẫm lại đều cảm thấy chán ghét. "


7.

" Này. "

Sáng sớm Kyungsoo đến lớp đã thấy Park Chanyeol mang theo gương mặt tươi sáng vui vẻ chào hỏi.

Ài, bên cạnh mình còn có người khác sao.

Kyungsoo xoay người nghi hoặc nhìn sau lưng.

Không có người a, cái kia là Park Chanyeol nói với mình sao?

Vì cái gì mà đột nhiên chào hỏi?

Kyungsoo một lần nữa bỏ qua ý tốt của Chanyeol, cúi đầu đi thẳng về chỗ ngồi.

Xem ra ý tốt của hắn lại một lần nữa không để vào mắt.

" Này này, Do Kyungsoo, vì sao cậu không để ý đến tôi. " Lần này Chanyeol không những không bị đả kích mà còn mang theo chút ít làm nũng.

Cậu ta lại muốn đùa giỡn mình à?

Kyungsoo trầm mặc cúi đầu lấy sách vở từ trong cặp ra ngoài.

" Cậu nói xem, " Chanyeol đột nhiên đưa mặt sát đến trước mặt Kyungsoo, " Cậu ngày hôm qua không phải là nhìn lén tôi sao? "

Kyungsoo bị dọa đến xấu hổ " Thực xin lỗi. "

Lần đầu tiên Park Chanyeol nghe được thanh âm khi nói chuyện của cậu.

Có chút mềm nhẹ cùng từ tính.

Cảm giác thật dễ nghe a.

" Cái kia, cậu buổi trưa cùng tôi đi ăn cơm. "

Park Chanyeol được đà lấn tới.

" Giữa trưa tôi còn có việc, không thể đi cùng cậu được. "

" Tôi mặc kệ, nếu cậu muốn tôi không tức giận thì phải theo tôi đi ăn cơm. "

" ... " Bị Park Chanyeol ngang ngược áp đặt như vậy, Kyungsoo không thể không đồng ý cùng đi.

Rất nhiều năm sau này Kyungsoo đều nhớ rõ, buổi sáng ngày hôm ấy, ánh sáng nhàn nhạt buổi sớm được ngồi bên cạnh người con trai ấy.

Hình ảnh đó lưu lại mãi trong lòng.


8.

Ngày hôm đó, Park Chanyeol kiên trì mời Kyungsoo.

Bởi vì có quá nhiều người cho nên ý tốt của hắn Kyungsoo không thể không nhận.

Hôm sau Park Chanyeol nhận được một chút tiền lẻ được sắp xếp chỉnh tề.

Rất vừa vặn, 8.5 đồng.

Đồng 5 hào bằng thép nằm chỉnh tề trên tờ tiền giấy nhìn vào có vẻ ngay ngắn.

" Làm cái gì vậy a, " Chanyeol đẩy cánh tay Kyungsoo đang cầm tiền quay trở lại, " Đã nói tôi mời cậu thì là tôi mời cậu, nếu không chính là cậu không xem tôi như bạn bè. "

Bạn bè sao?

Kyungsoo nhìn thẳng vào gương mặt Park Chanyeol.

Nhìn một chút, áo khoác xa xỉ, khí chất sáng sủa, cảm giác cả đời này đều không thể cùng người như hắn ở chung một chỗ, thế nào lại nói chúng ta là bạn bè?

" Ai da, " Park Chanyeol bị Kyungsoo nhìn đến ngượng ngùng liền lấy áo che đi khuôn mặt nóng bừng của chính mình.

Thì ra ánh mắt Do Kyungsoo lại đẹp đến như vậy.


9.

" Này, Chanyeol .. Chanyeol, hai ngày nữa diễn ra đại hội thể dục thể thao, cậu muốn tham gia cái gì a? " Bạn học nữ cười nhẹ nhàng đi tới, trên người tỏa ra hương thơm dễ chịu.

Nếu không phải Park Chanyeol thì cũng chẳng có cô bạn đó từ đằng sau đi tới đâu.

Kyungsoo nhìn bọn họ trò chuyện với nhau trong lòng tự nhiên trùng xuống.

" Tôi không biết sẽ tham gia cái gì, " Chanyeol buồn rầu gãi gãi đầu nói, " Kyungsoo, cậu muốn tham gia không? "

Kyungsoo lắc đầu.

Cô bạn đó chứng kiến Chanyeol hỏi thăm Kyungsoo gương mặt rõ ràng biến sắc.

" Tôi cũng không tham gia rồi, cảm ơn cậu nha. "

Đến giờ học Kyungsoo đều rất nghiêm túc chép bài, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tờ giấy nhỏ.

Kyungsoo không chớp mắt tiếp tục nhìn chăm chăm lên bảng.

" Khục khục. " Chanyeol nhỏ giọng ho khan, ý muốn cậu mang tờ giấy kia mở ra.

Vừa vặn ngoài cửa các giáo viên đến gọi thầy giáo dạy toán của bọn cậu ra ngoài, Kyungsoo thừa dịp này mang tờ giấy mở ra xem.

" Đại hội thể dục thể thao chúng ta cùng trốn ra ngoài đi chơi a. " Nét chữ được viết vội vàng.

" Không đi. "

Sau đó Chanyeol có ra ám hiệu nháy mắt bao nhiêu lần Kyungsoo cũng không để ý tới hắn cùng tờ giấy hắn vừa truyền sang.

Thẳng đến lúc tan học, Chanyeol mới có thể ủy khuất, " Vì cái gì mà không đi a? "

" Tôi còn phải đến sân chơi làm việc. "

" Một mình cậu? "

" Ừ "

" Dựa vào cái gì mà chỉ một mình cậu đi, mình tới giúp cậu. " Cái giọng điệu rõ ràng là bênh vực kẻ yếu.

Kyungsoo chọc nhẹ vào Chanyeol ý muốn hắn nói nhỏ một chút, lắc đầu.

Còn muốn nói tiếp nhưng Chanyeol đành gục đầu xuống hờn dỗi.

Kyungsoo vẫn mặt lạnh quay đi.

Dường như chẳng để ý đến mọi thứ xung quanh.

Chanyeol chợt cảm thấy ngực trái đột ngột đau.


10.

" Này này, Kyungsoo à. " cái chất giọng trầm trầm cùng vẻ mặt làm nũng, Chanyeol tiến lại gần Kyungsoo.

Từ ngày đó Park Chanyeol kiên trì cùng cậu làm việc, nhặt nhạnh rác thải ở sân chơi, đối với việc hắn bám dính lấy cậu đã tăng hẳn lên ngang hàng với keo con voi mất rồi.

Nếu cậu không để ý tới hắn thì y như rằng, Park Chanyeol lại bắt đầu kêu rên thật nhiều, bày ra bộ dạng thê lương nhất có thể.

Đối với cái bộ dạng đó Kyungsoo thật hết cách chống cự rồi, vậy nên cứ mỗi lần hắn chuẩn bị kêu gào là cậu liền thật nhanh trả lời.

Nhìn hắn mỗi lần thực hiện được ý đồ đều cười đến thật vui vẻ, Kyungsoo lại như muốn bốc hỏa, may mắn là hắn còn có chút thức thời nếu còn cố nhây thêm chút nữa thì cậu chỉ sợ cậu không đủ kiên nhẫn mà thôi.

Do Kyungsoo bất chi bất giác mà cởi mở lên rất nhiều.

Bởi vì bên cạnh cậu là Park Chanyeol.


11.

" Kyungsoo à, con nói cậu bé đó là bạn con, vậy không bằng buổi tối hôm nay mời người ta đến nhà mình ăn cơm đi. "

" Mẹ, để con hỏi xem cậu ấy có rảnh hay không đã. "

Kyungsoo lo lắng chờ đợi câu trả lời, quả nhiên là bị cự tuyệt rồi.

Lúng túng nở nụ cười.

Park Chanyeol nhẹ nhàng vò rối mái tóc dày của cậu, " Đồ ngốc, nghĩ cái gì đấy, cười xấu xí như vậy. "

" Không có gì. "

Kyungsoo nghĩ, quả nhiên vẫn là chênh lệch thật lớn nha, vượt qua không nổi.

" Đồ ngốc. " Chanyeol khẽ ôm lấy cậu, thoang thoảng quanh mũi chút mùi hương thật dễ chịu, " Hôm nay là ngày sinh nhật của Ông ngoại mình, cậu nói với dì một tiếng ngày mai nhất định mình sẽ tới. "

Mặc dù bị kêu là đồ ngốc nhưng trong lòng lại thấy thật vui vẻ.

" Chanyeol, chính là chỗ này. "

Kyungsoo dẫn Chanyeol đi qua một dãy hành lang nhỏ quen thuộc tới một khu nhà được xây bằng gạch đỏ đã cũ.

Chanyeol không thể không thấy Kyungsoo mang theo vẻ mặt thấp thỏm nhìn hắn, nhưng vẫn không thể che dấu được khó chịu trong lòng.

Khổ sở bởi vì nghèo hèn mà bị đối xử khác thường, còn sợ hãi chính mình sẽ vì ngôi nhà cũ nát này mà ghét bỏ cậu nhóc ấy.

Hắn chỉ có thể vừa ăn cơm vừa dùng nụ cười vui vẻ che đi cảm xúc hỗn loạn trong lòng.


12.

Sau ngày hôm đó Chanyeol đối xử với cậu càng tốt hơn.

Giúp cậu lấy cơm, giúp cậu làm trực nhật, sẽ vì giờ tự học buổi tối kết thúc muộn mà đưa cậu về nhà.

Thậm chí bởi vì gần gũi với cậu mà hơn nửa nam sinh trong lớp xa cách hắn.

Kyungsoo có chút được yêu thương mà sinh ra có chút lo sợ.

Nghiêm túc đem chuyện này đi hỏi Chanyeol, tại sao lại đối với cậu tốt như vậy, Park Chanyeol cười vui vẻ trả lời, bởi vì mình thích cậu ah ~.

Âm cuối thật ngọt ngào.

Mình thật sự thích cậu.

Kyungsoo yên tâm loại bỏ khúc mắc trong lòng, lần đầu tiên trong cuộc đời chấp nhận lòng tốt của người khác.

Cả ba năm không cùng ai có quan hệ cũng không sao, chỉ cần có Do Kyungsoo là đủ rồi.


13.

" Chanyeol ... Chanyeol, bạn học rủ mình đi chơi cùng bọn họ. "

Kyungsoo không thể che đi nét hưng phấn hiện rõ trên mặt.

" Buổi tối cậu đồng ý đi cùng mình rồi đấy. "

" Thế nhưng bọn họ là lần đầu tiên rủ mình ... mình ... "

Kyungsoo cuối cùng vẫn lựa chọn đi ăn cơm cùng lớp.

Cậu nghĩ Chanyeol nhận được tin nhắn rồi sẽ không để ý đâu, dù sao bọn họ cũng là bạn bè mà.

Thế nhưng khi đến địa điểm hẹn cùng cả lớp, tiếp đón cậu không phải là hỏi han ân cần mà là một màn thượng cẳng chân hạ cẳng tay của đám con trai cùng sự cười nhạo trào phúng của bọn con gái.

" Mày cho rằng đi cùng Park Chanyeol rồi thì được quyền kiêu ngạo hả? "

" Cũng đừng mong bọn tao đối với mày lấy lòng này nọ đi? Ha ha ha, ngu ngốc. "

" Park Chanyoel có phải hay không đã mù rồi hả . "

Toàn thân đều là vết thương nhưng không có ai đến giúp cậu.

Đau đớn hòa lẫn nước mắt, cầm điện thoại gọi cho Chanyoel nhưng hắn lại tắt máy.

Chạy tới chỗ hẹn đã không còn ai ở đó nữa rồi, trên mặt đất một chút khói bụi chừa lại cũng không còn.


14.

Kyungsoo biết mình sai thật rồi.

Không nên vì bạn cùng lớp mà vứt bỏ Chanyeol.

Thế nhưng cậu chẳng thể đợi khi người kia đến sẽ cùng hắn nói tiếng xin lỗi.

Park Chanyeol xuất ngoại rồi.

Đợi đến khi có người đến giúp hắn thu dọn đồ đạc, cái gì cũng không để lại.

Bàn bên cạnh vắng vẻ như có như không cùng với cậu thật giống nhau.

Các bạn học cũng dần dần không còn nhắc tới Park Chanyeol nữa.

Bởi vì nhìn thấy một loạt vết thương trên người cậu mà Mẹ một mực kiên quyết yêu cầu Ban giám hiệu cho cậu chuyển lớp.

Bạn bè ở lớp học mới đối với cậu rất tốt.

Do Kyungsoo cứ như vậy bình thản vượt qua cuộc sống sau này.

Thi đỗ vào một trường Đại học hạng ba.

Tìm lấy một công việc bình thường, miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống.

Cậu nghĩ cậu là hận Chanyeol.

Người kia cho cậu ấm áp nhưng đến cuối cùng một câu tạm biệt cũng không có, đến cơ hội giải thích cũng chưa có hắn đã rời đi.

Thế nhưng lại không đành lòng mà quên hắn.

Đành ôm lấy cái bí mật đó vào trong lòng mà cô độc đi về phía trước.


15.

Ổ bánh mì vẫn nằm trơ trọi trên mặt đất.

Do Kyungsoo lại như vậy không nhịn được mà khóc.

Cậu nhớ tới người con trai kia đã cẩn thận từng chút một bảo vệ cậu, lo sợ cậu vì những việc nhỏ nhặt mà tổn thương lòng tự trọng.

Sợ mình nhìn thấy áo khoắc của hắn sẽ sinh ra tự ti mà chỉ mặc mỗi đồng phục trường học. Sợ cậu sẽ nghĩ cậu và hắn không cùng một thế giới mà làm ra những việc không hợp tình hợp lý. Sợ mình sẽ chán ghét hắn mà từ chối tất cả bạn bè trong lớp.

Park Chanyeol thật sư rất ngốc.

Cúi người nhặt lên miếng bánh mỳ còn nằm chỏng chơ dưới đất lại vô tình làm rơi cuốn sổ lưu bút cấp 3.

Từ bên trong rơi ra một tấm ảnh.

Đó là Park Chanyeol mình thích trước kia sao?

Nhìn màn hình chớp tắt trước mặt, Do Kyungsoo không nhịn được liền rơi nước mắt.

Bức ảnh này cũng là vì Chanyeol uy hiếp cậu cùng hắn chụp, khoảnh khắc trước khi bấm máy Chanyeol đã hôn lên mặt cậu.

Cuối cùng chụp được lại là Kyungsoo với đôi mắt ngạc nhiên trợn tròn và nụ cười xấu xa của Park Chanyeol.

Cậu cuối cùng cũng hiểu vì sao nhiều năm như vậy rồi vẫn không thể quên được Park Chanyeol.

Thì ra cũng là thích.


16.

Ở trang web của lớp các bạn học đang ầm ĩ vì thông tin hắn kết hôn.

Bầu không khí thật sôi nổi náo nhiệt, bạn học cũng tới tấp gửi tin nhắn nói chuyện.

" Chanyeol, thật sự là rất tốt nha, nhanh như vậy đã kết hôn rồi. "

" Uh, đúng vậy a, mấy ngày nay mình đã bắt đầu gửi thiệp mời rồi, đem địa chỉ của mọi người cho mình đi. "

" Chanyeol .. cậu còn nhớ Do Kyungsoo không? "

Cái tên tận sâu trong trí nhớ lại đột nhiên bị nhắc tới không khỏi làm cho hắn có chút thất thần.

Bạn học bên kia vẫn đều đặn đánh chữ.

Từng câu từng chữ hiện lên như xé rách tâm can hắn.

" Trước khi cậu đi một ngày bọn tôi đã đánh Kyungsoo, lúc đó thật khốn nạn. "

" Cảm thấy cậu ta vì được cậu quan tâm mà đắc ý, cho nên muốn dạy dỗ cậu ta một chút. "

" Cậu ta lúc đó bị đánh thật sự rất thê thảm, hiện tại nhớ lại cảm giác thật là quá khốn nạn. "

" Muốn tìm cậu ta xin lỗi nhưng cậu ta hoàn toàn biến mất, một chút liên lạc cũng không có. "

" Cậu lần này sẽ mời cậu ta chứ, nhất định phải mời, lúc đó bọn tôi sẽ thành tâm mà xin lỗi cậu ta. "

Thì ra mọi chuyện lúc đó là như vậy.

Park Chanyeol che mắt khóc không thành tiếng.


17.

Cầm điện thoại gọi cho sếp báo một tiếng xin nghỉ sau đó liền thu thập hành lý.

Lấy ra cái vali đã cũ, đem từng bộ quần áo của mình cẩn thận sắp xếp.

Ngồi trên xe lửa nhìn ra bên ngoài, cảnh vật ven đường thật đẹp.

Tâm trạng thật lâu rồi chưa tốt như vậy, Kyungsoo nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát tiếng Anh.

Goodbye Summer.

Ngoài cửa sổ, từng dãy núi nhấp nhô đem theo Kyungsoo ngoài mặt vui vẻ che đi nét u buồn bên trong cùng tiếng còi xe lửa vang vọng lên không trung.


18.

Park Chanyeol sửa lại chiếc nơ bướm trên cổ áo, nhìn mình một tân âu phục chỉnh tề trong gương mà cười khổ.

Ra nước ngoài đã 5 năm rồi.

Cũng không một lần liên lạc với Kyungsoo.

Ở nơi đó tất cả đều lạ lẫm, tóc vàng mắt xanh nhiều vô kể, hắn không chỉ một lần để cho chính mình nhớ đến Do Kyungsoo, màu tóc đen ấy, sự trầm lặng ấy, cười rộ lên nhìn thật ngốc nghếch ấy.

Không thể không hối hận ngày đó chính mình vì giận dỗi mà bỏ đi không chào hỏi, nhưng lại không thể nào tìm ra được lý do quay trở về.

Cho dù biết cậu ấy bị đối xử như vậy cũng không có cách nào bù đắp.

Ngày đó đã chuẩn bị thật tốt lời tỏ tình, nhưng lại không có cơ hội nói ra khỏi miệng.

Cứ như vậy đi, Kyungsoo.

Không gửi thiệp mời cho cậu là bởi vì mình thật sự không biết sẽ làm ra những chuyện gì nếu cậu xuất hiện.

Cứ như vậy đi.


19.

" Cô gái, con có sẵn lòng làm vợ Park Chanyeol không? "

" Con sẵn lòng. "

" Chàng trai, Con có sẵn lòng cùng cô gái này kết duyên vợ chồng? "

Park Chanyeol chưa kịp trả lời, một thân ảnh từ ngoài cửa chạy vội vào cắt ngang tất cả.

" Tôi không đồng ý. "

Khánh mời tò mò nhìn xem vị khách không mời mà đến kia là ai.

Park Chanyeol quay đầu lại.

Người hắn ngày đêm mong nhớ kia trên người mặc một bộ âu phục chỉnh tề, trên mặt lấm tấm mồ hôi, từng bước từng bước hướng hắn kiên định mà đi tới.

Dường như năm năm kia đều bị cậu bỏ qua.

Mùa đông phía Bắc giá rét cũng chẳng thể làm nguôi đi cảm giác nơi ngực trái, Park Chanyeol thấy như trái tim trong lồng ngực đang đập mạnh mẽ liên hồi như muốn làm chính hắn đau đớn.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời không hề báo trước hiện ra.


20. Phiên ngoại.

Ngoài cửa sổ là đường bờ biển trải dài, trên bờ cát Park Chanyeol đang cùng một chú chó nhỏ chơi đùa, Do Kyungsoo đứng trước cửa sổ ngắm nhìn, nhớ tới ngày đó giọng nói có chút run rẩy.

" Park Chanyeol, cậu sẵn lòng đi theo mình ư? "

" Vì cái gì lại không muốn đi theo cậu? "

Lúc đó, bên tai là tiếng ồn ào của hôn lễ bị phá vỡ cùng với tiếng gió ù ù, hai người tay trong tay chạy ra khỏi lễ đường, tất cả chỉ còn lại tiếng trái tim đập rộn ràng. Sau lưng là sự huyên náo cũng chẳng thể so với cảm giác hạnh phúc của hiện tại. Cả đời này sẽ chỉ điên cuồng bất chấp hậu quả một lần thôi. Rốt cuộc đợi đến cậu, mình chắc chắn sẽ không buông tay.


_Cụt_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro