
ngẫu hứng. 1
||Chỉ là một đoạn ngắn vu vơ thôi ạ và cũng không có chap thứ 2 hay gì đâu ạ:))||
.
Không phải vết thương nào cũng rỉ máu. Có những vết cắt vô hình, sâu đến mức chẳng thể chữa lành, âm ỉ gặm nhấm từ bên trong, từng chút, từng chút một, cho đến khi chỉ còn lại một cái xác biết thở.
Nó sống ở trong một căn nhà, mọi người gọi nơi đó là gia đình nhưng nó lại không nghĩ vậy.
Ở đó, chẳng có tiếng cười, chẳng có những cái ôm dịu dàng, chỉ có những lời trách móc, những cái nhìn lạnh lẽo, và những khoảng lặng đáng sợ.
Nó từng cố gắng làm hài lòng chúng, từng nghĩ rằng nếu nó đủ ngoan, đủ giỏi, thì sẽ được yêu.
Nhưng dường như, trong mắt chúng, nó chẳng khác gì một cái bóng mờ nhạt, tồn tại cũng được, biến mất cũng chẳng sao.
Và thế là nó lớn lên, với trái tim vỡ vụn ngay từ khi chưa kịp trưởng thành. Mỗi lần bị quát tháo, mỗi lần bị phớt lờ, mỗi lần những kỳ vọng đè nặng lên vai, nó lại lặng lẽ khắc sâu tất cả lên da thịt mình.
Những vết rọc dài ngắn chằng chịt trên cánh tay, nhắc nhở nó rằng nó chỉ là một kẻ thất bại đầy sự ô uế, nó không xứng đáng được tồn tại.
Nó bây giờ bị nuốt chửng bởi vùng lầy.
Nó đã từng gào thét, từng khóc, từng vùng vẫy. Nhưng càng cố gắng, nó càng nhận ra rằng, với chúng, nó chẳng bao giờ đủ.
Nó nhìn lên trần nhà, đôi mắt trống rỗng. Cảm giác đau đớn dần nhạt nhòa, chỉ còn sự nhẹ bẫng kỳ lạ. Hóa ra, đến cuối cùng, chẳng có ai đến. Chẳng có ai giữ nó lại.
Căn phòng tối om, tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ có những giọt máu vẫn nhỏ từng chút một, như những giọt nước mắt cuối cùng, tiễn đưa một cơ thể chưa bao giờ thực sự được sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro