10.
---
Shunichi đóng sầm cửa phòng lại.
Lưng cậu tựa vào cửa, cả người thở hổn hển.
Trống ngực đập liên hồi.
Cậu đã thoát.
Nhưng…
Tại sao cảm giác này vẫn không biến mất?
---
Cậu run rẩy đưa tay lên chạm vào mặt mình.
Lạnh.
Nhưng có thứ gì đó trong cậu đang sôi sục.
Những lời của Hirata…
"Mày đang hưng phấn, đúng không?"
Chúng lặp đi lặp lại trong đầu cậu.
---
"Không… không thể nào…"
Shunichi lẩm bẩm.
Cậu không phải loại người như thế.
Cậu chỉ là một học sinh bình thường.
Cậu sợ bạo lực.
Cậu sợ những thứ đen tối.
Nhưng…
---
Ký ức hiện về.
Hôm đó, khi Masuda và đám đàn em của hắn ép cậu vào góc tường.
Nhục mạ cậu.
Đánh cậu.
Làm cậu cảm thấy mình thật yếu đuối và vô dụng.
Nhưng ngay trước khi Hirata xuất hiện…
Cậu đã cười.
---
Chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn.
Cậu đã cảm thấy điều gì đó rất kỳ lạ.
Như thể…
Cậu muốn có một lý do.
Một lý do để phản kháng.
Một lý do để… buông bỏ sự sợ hãi.
---
Cậu nhanh chóng lắc đầu.
Không.
Cậu không phải quái vật.
Cậu không giống Hirata.
---
Nhưng…
Nếu cậu không giống hắn…
Tại sao cậu vẫn không thể quên được cảm giác khi hắn nhìn cậu?
Tại sao…
Cậu vẫn cảm thấy run rẩy?
Nhưng không phải vì sợ…
Mà vì…
Chờ đợi.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro