Sau ngày hôm đó khoảng một trăm ngày, tiểu cô nương mới từ cơn mê man mà tỉnh lại.
Nàng không sợ người lạ, có lẽ bởi trong đầu trống rỗng, chẳng nhớ được chút gì về lai lịch của mình.
Trên người nàng đầy vết thương, bên ngoài tuy không chảy máu nhiều, nhưng nội thương không dễ nói rõ. Triệu Viễn Chu và Băng Di dù là yêu nhưng không am hiểu chữa trị cho nhân loại, sợ nếu dùng yêu lực không đúng cách sẽ khiến tình trạng nàng càng thêm nguy hiểm.
Lục Ngô bận rộn việc trong núi, đến giờ mới rảnh tay.
Anh Lỗi bận trước bận sau suốt mấy tháng trời, cũng coi như thần y diệu thủ hồi xuân, kéo nàng từ tay Hắc Bạch Vô Thường về lại trần thế.
Lục Ngô đối với việc để A Duy ở lại dưới chân Côn Luân sơn không có ý kiến gì, nhưng người khiến bận lòng lại là Trác Dực Thần.
Hôm đó, Triệu Viễn Chu lấy cớ đi tìm rượu để kéo Anh Lỗi đi, khiến Lục Ngô muốn hỏi cũng không có ai trả lời. Không đợi ông than thở trong lòng, hai người kia lại hùng hùng hổ hổ quay về, nhưng trên tay không cầm vò rượu mà là một người nửa sống nửa chết.
Trác Dực Thần càng nhìn càng nghi, nhưng Anh Lỗi phớt lờ, không thèm giải thích. Y đành phải quay sang Triệu Viễn Chu, lại phát hiện tên kia cũng giả câm vờ điếc, đứng một bên giả làm cây cọc gỗ.
Băng Di hết cách, định quay đầu bỏ đi, nhưng lại thấy Lục Ngô xách ấm đun nước bước tới.
Cứu người quan trọng, cứu người quan trọng.
Hắn nhắm mắt thở dài, thầm nghĩ chuyện này tạm thời không cần lo lắng nữa.
Thế nhưng sau đó mấy tháng trôi qua, vẫn không có cơ hội để hỏi chuyện, đảo mắt đã sang đầu xuân.
Tiểu cô nương không nhớ được tên mình.
Triệu Viễn Chu gọi nàng là "nha đầu tóc vàng", Anh Lỗi thì gọi là "tiểu bất điểm", cuối cùng vẫn là Lục Ngô đặt cho nàng một cái tên A Duy.
Nàng thân thiết với Anh Lỗi nhất, luôn gọi y là "ca ca", còn với hai người kia thì thái độ lúc gần lúc xa, không quá nhiệt tình.
Hôm ấy, A Duy nằm dưới gốc hoa đào, đôi chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên đi lại có chút khó khăn.
Trác Dực Thần pha trà, ngồi xuống bên cạnh nàng. Tiểu cô nương vừa vặn đưa tay bắt lấy một cánh hoa rơi, rồi bật dậy, tò mò thò đầu nhìn vào đĩa bánh trên bàn trà.
"Lại thèm đồ ăn ở trấn Nam Thủy?"
Trác Dực Thần hỏi, nhớ lại ngàn năm trước cũng có một tiểu tử với chuông nhỏ buộc trên tóc, mở to mắt tò mò hỏi y như thế.
"A..."
Nàng lại ngã bịch xuống, nằm dài trên bệ đá, nghịch cánh hoa trong tay, vẻ mặt có chút rầu rĩ.
"Sao thế?"
A Duy đảo mắt, phồng má thổi bay sợi tóc trên trán, giọng nói mang theo chút ấm ức:
"Ta nhớ Anh Lỗi ca. Huynh ấy khi nào mới trở về?"
Trác Dực Thần bật cười:
"Từ lúc ngươi tỉnh lại đến giờ, ngươi chỉ mới gặp y có mấy lần thôi, sao nhớ nhung đến vậy?"
"Anh Lỗi ca là đại ân nhân của ta, đương nhiên là nhớ."
"Thế còn Lục Ngô đại nhân?"
"Lục Ngô gia gia ta cũng thích, ngài rất tốt với ta."
"Triệu Viễn Chu thì sao?"
"Lão Triệu có nhiều ý đồ xấu, lại cứ thích gọi ta là nha đầu, ta không thích hắn."
Trác Dực Thần bật cười, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người khiến Triệu Viễn Chu phải chịu thua thiệt.
A Duy nhìn y, nghiêm túc nói:
"Huynh không hiểu đâu."
Nàng mở bàn tay nhỏ bé, để mặc cánh hoa theo gió bay đi, giọng nói nhẹ như làn gió xuân.
"Anh Lỗi ca ca không giống."
"Huynh ấy..."
A Duy ngập ngừng, bỗng nhiên cảm giác được một hồi chuông vang lên bên tai. Nàng lập tức ngồi thẳng dậy, đảo mắt tìm kiếm khắp nơi.
Chuông gió treo dưới mái hiên vẫn lặng yên không lay động, không thể nào phát ra âm thanh trong trẻo như vậy. Dòng suối róc rách va vào những tảng đá, nhưng không giống tiếng chuông đung đưa kêu leng keng. Dù nàng cố gắng tìm kiếm đến đâu, vẫn không thấy bất kỳ chiếc chuông đồng nào.
"A Duy?"
"A?"
"Ngươi đang tìm gì vậy?"
Trác Dực Thần lúc này đã nửa đứng dậy, tưởng rằng bệnh cũ của nàng lại tái phát.
"...Có tiếng chuông. Tiểu Trác ca, huynh không nghe thấy sao?"
Trác Dực Thần sững sờ.
Trong khoảnh khắc ấy, một nỗi đau chua xót cuộn trào trong lồng ngực y, như một vết thương hắn đã chôn giấu thật sâu nay đột nhiên bị xé toạc. Y hốt hoảng quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Anh Lỗi không biết đã trở về từ khi nào, đứng sững bên ngoài hàng rào.
Giỏ trúc trượt khỏi vai y, rơi xuống đất, vương vãi những dược liệu quý mà Trác Dực Thần cũng không gọi nổi tên.
"A Duy!"
Băng Di giật mình hoàn hồn, vội vàng quay đầu lại.
Tiểu cô nương vừa mới còn khỏe mạnh, giờ phút này lại ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Sau đó, nàng dường như bị vây trong một cơn ác mộng không hồi kết. Suốt mấy ngày liền, nhiệt độ trên người không hề thuyên giảm, vẫn chưa tỉnh lại. Đôi môi khô khốc không ngừng lẩm bẩm những lời bọn họ không ai hiểu được.
Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng lấy khăn tay trên trán nàng xuống, đúng lúc Trác Dực Thần mang chậu nước mới vào phòng.
Ánh mắt Trác Dực Thần rơi xuống động tác của đối phương. Chu Yếm ngày thường lắm lời, lúc này lại lặng thinh không nói một chữ. Hắn trông như thể chẳng hề ngạc nhiên trước chuyện đang diễn ra.
"Ta cảm thấy... Chẳng qua là chúng ta nghe không hiểu mà thôi."
Trác Dực Thần lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng. Y lập tức nhận ra động tác của Triệu Viễn Chu hơi khựng lại.
"Có ý gì?"
"Có ý gì?"
Trác Dực Thần bỗng thấy một cơn giận dữ cuộn trào trong lòng. Y đã nhẫn nhịn quá lâu, đến khi buông thả ra liền bức ép đến mức đau đầu.
"Chu Yếm, ngươi còn định giả vờ hồ đồ đến bao giờ?!"
Y vung tay nắm lấy cổ áo Triệu Viễn Chu, kéo mạnh khiến đối phương nhấc bổng lên. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm, ánh lam quang nhạt lóe lên trong con ngươi, từng chữ gần như nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra:
"Ngươi đừng tưởng ta không nhìn ra gì cả. Hôm đó, ngươi cố ý kéo Anh Lỗi đi. Các ngươi đã nói gì?"
"Chỉ là đi lấy rượu."
"Sau đó có mang về không?"
Triệu Viễn Chu im lặng, khóe mắt lơ đãng liếc về phía A Duy vẫn đang nhíu chặt lông mày trong cơn mê man.
"Không cần ngươi nói, ta tự biết."
Trác Dực Thần nghiến răng, vung tay chỉ vào tiểu cô nương đang hôn mê trên giường.
"Đứa nhỏ này là ai? Vì sao hôm đó lại tình cờ được các ngươi nhặt về?"
Triệu Viễn Chu thu lại vẻ mặt, chậm rãi đáp:
"Nàng bị thương nặng. Sơn Thần tâm địa thiện lương, tất nhiên sẽ không thấy chết không cứu."
"Nàng là nhân loại. Côn Luân sơn này, so với trấn Nam Thủy có gì tốt hơn? Đừng nói với ta rằng ngươi không nghĩ đến điều đó."
Trác Dực Thần siết chặt nắm tay, đáy mắt đỏ lên, giọng điệu dồn dập.
"Đã là người chưa từng gặp mặt, vì sao y phải hao tổn mười vạn phần tâm tư? Vì sao không đưa nàng xuống núi ngay sau khi tỉnh lại? Ngươi chắc chắn nàng không phải vì ở lại nơi tràn đầy yêu khí này mà bệnh tình càng nặng hơn?"
Y hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc, nhưng giọng nói vẫn không giấu được sự run rẩy.
"Ngươi có biết... Nàng đã hỏi ta điều gì không?"
"Cái gì?"
Triệu Viễn Chu nhíu mày, cổ họng khô khốc. Hắn nuốt nước bọt một cách khó nhọc, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay như thể muốn rỉ máu.
Trác Dực Thần hơi nghiêng mặt đi, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên khuôn mặt đối phương, cố gắng xuyên qua lớp ngụy trang cứng rắn kia để tìm kiếm dù chỉ một gợn sóng dao động.
"Nàng nói..." Y ngừng lại một chút, giọng nói khẽ khàng nhưng lại nện thẳng vào lòng người, "'Có tiếng chuông, Tiểu Trác ca huynh nghe không...'"
Triệu Viễn Chu thoáng chốc nín thở.
Cả người hắn run lên, giống như một tấm gốm sứ bị giẫm nát, từng mảnh vỡ văng ra, không thể vá lại. Hai mắt hắn đỏ bừng, nước mắt dâng trào nhưng bị hắn cố chấp nuốt xuống.
Ngàn năm khổ hận, sầu bi cuộn trào như sóng dữ, táp mạnh vào linh hồn hắn, nhấn chìm lý trí, kéo hắn xuống tận đáy biển đen ngòm. Hắn há miệng, muốn nói gì đó, nhưng chỉ thốt ra một tiếng nghẹn ngào:
"Ta..."
Chưa kịp dứt lời, một trận cuồng phong bất ngờ quét vào phòng. Lá rụng từ ngoài sân xoay tít bay vào, hoa tranh nhau lao tới.
Hai người đồng loạt trợn to mắt, như bị điện giật mà quay phắt lại. Trong nháy mắt, họ đồng thời lùi về phía sau mấy bước.
Chiếc chậu đồng đặt trên bàn rơi xuống đất, va mạnh tạo nên một âm thanh chói tai, vang vọng khắp căn phòng.
Trác Dực Thần vô thức siết chặt thanh Vân Quang kiếm trong tay phải, ánh mắt lướt qua Chu Yếm cũng tỏ ra bối rối trước tình cảnh này.
Trên giường, tiểu cô nương vốn đang mê man chẳng biết từ lúc nào đã ngồi dậy, thân thể căng cứng, đầu cúi thấp, mái tóc bù xù rủ xuống che khuất khuôn mặt. Đôi tay buông thõng, vô lực đặt trên giường, dáng vẻ trông không có gì kỳ lạ.
"A Duy?" Y cẩn thận gọi thử một tiếng. Không thấy nàng phản ứng, hắn liền muốn bước lên thăm dò.
Vừa bước được nửa bước, A Duy đột nhiên ngẩng mặt. Gương mặt từng hồng hào nay tái nhợt không chút sắc máu. Đôi mắt trống rỗng, chẳng thấy chút lòng đen. Lông mày nhướn lên một cách kỳ dị, nét mặt méo mó đến quái gở.
"Trác... Dực... Thần..."
Băng Di nhìn thấy Vân Quang kiếm lóe lên ánh sáng xanh lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro