Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4 - 5


4.

Mùa đông năm thứ mười bảy sau ba mươi năm ấy, Băng Di xuất quan, Đại Hoang nghênh đón một trận tuyết lớn.

Núi Côn Luân vốn ngự nơi phương bắc, giờ đây càng đượm thêm từng trận hàn phong thấu xương.

Sơn thần Lục Ngô nhấc lò trà đang sôi xuống, cẩn thận đặt lên bàn, tay còn lại khẽ phe phẩy quạt hương bồ, nhấc chân bước nhanh vào thất.

Gian phòng này so với trăm năm trước chẳng hề đổi khác, ngay cả cách bài trí cũng giống hệt khi Chu Yếm còn chưa rời núi.

Dưới bệ cửa, những pháp khí trừ tà ngày xưa đã phủ một lớp bụi mỏng, chỉ có mấy xâu vỏ sò treo làm chuông gió vẫn sạch sẽ, lặng lẽ đung đưa trong làn khí ấm.

Lục Ngô thuận theo ánh mắt khách mà nhìn, không khỏi cười nhẹ, giải thích.

"Cái này là Anh Lỗi hồi nhỏ treo lên, trước kia Anh Chiêu thỉnh thoảng còn quản, về sau thói quen ấy lại rơi vào tay ta. Bao nhiêu năm như vậy cũng không đổi được, ngược lại còn chỉnh tề hơn cả mấy món pháp khí kia..." 

Nói rồi, ông tiện tay gảy nhẹ vài cái.

Bên ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét, nhưng chuông gió lại chẳng lay động. Chỉ có những âm thanh khe khẽ, như muỗi vo ve, hòa vào khí ấm trong phòng.

Trác Dực Thần cúi mắt nhìn chén trà trong tay, đôi mày vẫn mang theo nét trầm tư tựa hồ đã tích tụ suốt trăm năm.

Y nhẹ nhàng đặt chén xuống, ánh mắt dừng trên người bạn cũ đang ngủ say bên cạnh bàn, nhất thời có chút thất thần.

Trong lòng y, những núi non sông ngòi, tuế nguyệt nhân gian đều chẳng thể xua đi nỗi buồn vương vấn.

Năm đó, cùng Triệu Viễn Chu viện cớ bế quan, y đã tự giam mình trong sơn cốc suốt mấy trăm năm, chẳng hỏi chuyện nhân thế. Đến hôm nay mới biết Tiểu Sơn Thần kia vẫn còn sống sót.

Như vậy tính ra, y cùng Anh Lỗi đã gần nghìn năm chưa từng gặp lại.

"Y vẫn luôn như vậy sao?" Trác Dực Thần giương mắt nhìn Triệu Viễn Chu.

Chu Yếm bên cạnh nghe vậy, cũng chỉ lẳng lặng nhìn Trác Dực Thần một cái, rồi thở dài.

Hắn đưa tay vỗ nhẹ đầu Anh Lỗi, sau đó lại đẩy nhẹ bờ vai đối phương. Nhưng người nọ vẫn chẳng có phản ứng.

Cuối cùng, hắn nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

Lục Ngô chống cằm, khẽ vuốt râu, trầm ngâm nói:

"Mấy trăm năm nay vẫn luôn như vậy, ta đã thử bắt mạch nó, cũng không thấy có gì bất ổn."

Triệu Viễn Chu không vội thử lại, chỉ nhịp ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt chậm rãi sâu thêm.

"Lần ta gặp lại Anh Lỗi, y thoạt nhìn cũng giống như vừa mới trở về Tập Yêu Ti, có chút không phân rõ đông tây nam bắc. Trước đó...thực ra cũng không thấy biến đổi gì lớn."

"Vậy trong suốt tám trăm năm qua..."

Trác Dực Thần khẽ nhíu mày, không dám vội vàng đưa ra kết luận.

"... Ta từng nghe nói địa phủ một ngày, nhân gian trăm năm. Có lẽ chỉ là do khác biệt về dòng chảy thời gian. Nhưng ở trong đó...Chỉ có Anh Lỗi mới tự mình hiểu mà thôi."

Lục Ngô đứng bên cạnh, hai tay kết ấn. Ngay lập tức, trên thân thể Anh Lỗi lan tỏa một tầng ánh sáng nhàn nhạt, tựa như một vầng dương nhỏ giữa trời đông giá rét.

"Nó rất khó có thể trở về. Rời khỏi linh khí núi Côn Luân quá lâu, mệt rã rời, thích ngủ một chút cũng là bình thường."

Lục Ngô chậm rãi nói. Trác Dực Thần nghe vậy, cũng không tiện tiếp tục suy đoán. Tảng đá vô hình trong lòng vẫn còn đó, như đang chờ một cơn gió lớn quét qua vách núi để đổ xuống bất cứ lúc nào.

Buổi trưa trôi qua, mặt trời đỏ chậm rãi lặn xuống khe núi, một cơn gió nhẹ bỗng lướt qua căn phòng. Trong không khí lạnh lẽo của mùa đông, mơ hồ phảng phất mùi lưu huỳnh, quanh quẩn dưới mái hiên.

Trác Dực Thần một mình trông coi mặt trước, Chu Yếm và Lục Ngô đã đi gia cố kết giới phía sau núi.

Trong phòng, lò sưởi cháy rực ấm áp. Trác Dực Thần trùng da mắt, ngủ gật nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe bên tai một tiếng thốt lên. Trác Dực Thần phản xạ có điều kiện, tay nắm chặt lấy Vân Quang Kiếm bên cạnh.

Y mở mắt nhìn, Sơn Thần lúc nãy vẫn còn ngủ say lúc này lại mở to hai mắt, trừng trừng như hai chiếc chuông đồng, cả người thẳng đơ, cứng ngắc như tượng gỗ.

Trác Dực Thần lập tức tiến lên hỏi, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị đối phương đưa tay ngăn lại.

"Chờ đã."

Chờ cái gì?

Trác Dực Thần dừng lại hoang mang không hiểu, ánh mắt theo y nhìn về phía trước, thấy một con trùng lưu huỳnh quỷ dị trước mặt đối phương.

Kỳ quái ở hai điểm.

Một là trời đông giá rét, từ khi nào có trùng lưu huỳnh xuất hiện?

Hai là, chỉ có một con.

Trác Dực Thần chưa từng thấy một con trùng lưu huỳnh đơn độc xuất hiện vào mùa đông, chứ đừng nói đến việc nó lơ lửng bất động giữa không trung. Y cúi đầu nhìn Vân Quang Kiếm, nhưng mây thạch trên thân kiếm không phát sáng.

Không phải dị tượng.

Anh Lỗi chậm rãi đưa tay ra. Đầu ngón tay y hơi phiếm hồng. Đốm sáng nhạt kia nhẹ nhàng đáp xuống bàn tay y, tựa như một vì sao lạc xuống nhân gian. Nhưng chỉ trong chốc lát, trùng lưu huỳnh liền rơi xuống. Anh Lỗi vội vàng lập tức mở lòng bàn tay ra đón lấy. Y lại nhìn, con trùng đã không còn sự sống. Y hậm hực thở dài, chẳng biết từ lúc nào móc ra một cái bình, đặt con trùng vào trong đó, lúc này mới phát giác bên cạnh có người đang nhìn mình chằm chằm.

"Tiểu Trác đại nhân!"

Giọng nói vẫn như thiếu niên năm đó, vui mừng chẳng giấu được trong mắt.

Trác Dực Thần chợt cảm thấy trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể buông xuống. Y bật cười, vươn tay vỗ mạnh vào lưng đối phương, đáp lại một cái ôm thật chặt.

"Ngài về khi nào vậy? Đại Yêu nói không biết ngày nào trở lại, sao lại vụng trộm không báo trước với ta?"

Anh Lỗi nắm lấy tay áo y, xoay qua xoay lại mà nhìn, dáng vẻ chẳng khác gì Anh Chiêu năm xưa.

"Còn gọi hắn Đại Yêu gì nữa," Trác Dực Thần vỗ vỗ đầu Anh Lỗi, ra hiệu bản thân vẫn lành lặn, không thiếu tay thiếu chân.

"Hắn bây giờ cái bộ dạng này, e là còn không bằng ngươi. Đừng có dát vàng lên mặt hắn nữa. Ngược lại là ngươi, lâu như vậy không gặp ta, trong lòng cũng không còn xếp hạng nhất nữa sao? Sao lại để tâm con trùng lưu huỳnh kia như vậy?"

Anh Lỗi ngượng ngùng cười hì hì, giơ tay gãi gãi mặt.

"Cũng không có gì. Ngài biết mà, Tiểu Trác đại nhân, mùa đông ai mà thấy trùng lưu huỳnh chứ? Ta chỉ cảm thấy hiếm lạ thôi. Nghe nói nhân gian có phương chi thuật, có thể giữ lại lá rụng, hoa bay đến ngàn năm, ta nghĩ lần sau xuống núi sẽ hỏi thử, xem cái này có thể bảo tồn làm kỷ niệm không."

Trác Dực Thần im lặng nhìn chằm chằm y. Trong lòng biết việc này cổ quái, nhưng bây giờ lại không nhìn ra kẽ hở nào.

Ngàn năm qua đi, người vẫn như xưa, chỉ là lời nói nhất thời không giống.

"Ngươi..."

"Hừm, tỉnh rồi."

Lời nói của y bị ai đó cắt ngang. 

Băng Di vốn không cần quay đầu cũng biết là ai, chỉ nghe giọng đã muốn trong lòng đem người này thiên đao vạn quả cả trăm lần.

"Đại Yêu, Lục Ngô gia gia."

Anh Lỗi cổ tay khẽ chuyển, chiếc bình nhỏ vừa rồi liền theo động tác khéo léo mà giấu vào trong tay áo.

Y vừa trở về nhìn hai người, thấy bọn họ rõ ràng vừa từ phía sau núi trở về, trong lòng lại thêm vài phần hổ thẹn.

"Năm nay lại làm phiền hai vị rồi. Lần sau nhớ đánh thức ta dậy."

"Ngủ thêm một hồi cũng tốt, thế thái bình an, không cần quá mức lo lắng. Lục Ngô gia gia của ngươi còn chưa đến mức đi không nổi đâu."

Anh Lỗi gãi đầu cười xấu hổ, đưa tay muốn nhận lấy đồ vật trong tay hai người.

Triệu Viễn Chu bỗng nhiên kêu một tiếng, nheo mắt nhìn về phía Trác Dực Thần.

"Tiểu Trác đại nhân, ngươi cứ thế mà ngồi không à? Không thấy xấu hổ sao?"

Trác Dực Thần lườm Triệu Viễn Chu một cái, bất đắc dĩ tựa Vân Quang Kiếm vào tường rồi bước lên phía trước giúp đỡ.

Triệu Viễn Chu nhân cơ hội nhét đồ vào tay y, không chờ đối phương nổi giận, liền nhanh chóng túm lấy Anh Lỗi kéo chạy ra ngoài.

"Lục Ngô đại nhân, ta nhớ ra Anh Lỗi từng nói y chôn một vò rượu trước đây, ta theo y đi lấy..."

Hắn chạy xa rồi, giọng nói vẫn vang vọng trong khe núi, khiến sắc mặt Trác Dực Thần tối sầm lại.

Trong lúc y hơi mất tập trung, Vân Quang Kiếm ở góc tường đột nhiên lóe lên ánh lam, nhưng chỉ trong chớp mắt lại trở về yên lặng như cũ.

5.

Triệu Viễn Chu kéo Anh Lỗi chạy xa đến mức cách sơn cốc vạn dặm mới dừng lại.

Anh Lỗi bị hắn lôi một đường chạy trối chết, lúc này một tay chống lên đầu gối, thở dốc hổn hển nửa ngày.

"Không phải... Ngươi là yêu... Ngươi không biết dùng phép thuật à?" Y bị gió lạnh thổi đến đau cả lồng ngực, trong lòng không khỏi mắng Chu Yếm một trận. "Tiểu Trác đại nhân nói ngươi không bằng lúc trước... Không phải nói quá... Một chút cũng không lừa ta..."

Triệu Viễn Chu lười đôi co với y, buông tay nhìn quanh, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Hắn chau mày, vì sao hết lần này đến lần khác lại chạy đến Hòe Giang Cốc? Rõ ràng hắn không có ý này, chẳng lẽ là do Anh Lỗi kéo hắn đến?

Sơn Thần tóc vàng ngồi thẳng dậy, lúc này lại nóng đến mức phải lấy tay áo quạt gió. Y vừa run rẩy vừa lẩm bẩm:

"Rượu đâu ra mà lấy? Ta có giấu rượu khi nào... A?"

Triệu Viễn Chu giật giật thái dương.

"Đây là... Hòe Giang Cốc?"

Trong lòng hắn trầm xuống.

"Tiểu Trác đại nhân không biết chuyện này." Hắn cứng nhắc đổi chủ đề, may mà Anh Lỗi còn bị hắn lôi đi một lát, "Chuyện của Ly Luân, ta không nói cho y biết."

Anh Lỗi nheo mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt đối phương có chút căng thẳng thì bật cười.

"Ngươi sợ ta nói với ngài ấy sao?"

"Ta bây giờ chẳng còn quan tâm ngươi muốn nói gì hay không muốn nói gì nữa." Triệu Viễn Chu thở dài. "Tiểu Trác không giống ta. Y chính trực thành khẩn, trong lòng còn có đại nghĩa và thiện lương. Năm đó, dù y giúp đỡ Ly Luân, nhưng...nếu không phải y, cũng sẽ không đi đến bước này. Ngàn năm qua, Tiểu Cửu luôn là khúc mắc y không thể buông bỏ. Nếu biết chuyện này, y chắc chắn lại để tâm vào chuyện vụn vặt."

Anh Lỗi gật gù, ánh mắt dừng trên nền tuyết, nơi vài chiếc lá khô lẫn trong tuyết trắng, một nửa bị vùi xuống, chỉ còn lại chút tàn dư lộ ra bên ngoài.

"Ta không định nói cho y biết." Sơn Thần trầm giọng. "Chuyện của Tiểu Cửu, chuyện của ông nội, ta đều nhớ rõ."

Triệu Viễn Chu sững người.

Trong thoáng chốc, hắn như nhìn thấy tiểu yêu đi lạc ngàn năm trước. Khi ấy, dù mới gần hai trăm tuổi, đối phương đã sớm hiểu chuyện đời, luôn lặng lẽ liếm vết thương nơi không ai nhìn thấy.

"Ta không trách ngươi. Tiểu Trác  chỉ là lo lắng cho ngươi thôi." Hắn vội vàng giải thích.

"Ta biết." Anh Lỗi ngẩng đầu cười, đôi mắt cong cong như trăng non, dịu dàng mà chân thật. "Ta biết."

Triệu Viễn Chu thuận thế dò hỏi: "Vậy ngươi còn có chuyện gì giấu ta không?"

"Chuyện gì?"

Đại yêu nhíu mày.

"À à..." Anh Lỗi mím môi, vung tay áo, lấy ra một cái bình nhỏ.

"Nó đánh thức ta."

Triệu Viễn Chu liếc vào bên trong, chỉ thấy một đốm lưu huỳnh đã tắt ngấm, không khỏi bật cười: "Cũng thật biết quăng thứ kì quái."

Anh Lỗi lườm hắn một cái, cầm bình hướng về phía sơn động mà đi. Triệu Viễn Chu đành bất đắc dĩ bước theo.

"Nói lung tung! Đây đâu phải chuyện hắn có thể quyết định. Đã vào Luân Hồi Điện, tất cả đều do trời định đoạt." Anh Lỗi vừa nói vừa vén dây leo cản đường, thử cúi xuống chui qua nhưng không được, đành bấm quyết vung tay một cái, dọn sạch những nhánh cây rối rắm.

"À à." Triệu Viễn Chu lười biếng phụ họa, vừa vung tay phủi đi bụi tro vừa nhíu mày. "Nếu nói vậy, hắn coi như may mắn, trăm năm qua đều được thiên đạo nương tay, từ ly nô, cá vàng đến lưu huỳnh, đủ loại chuyển sinh kỳ quặc. Nhưng đây mới là chuyện lạ! Ly Luân của Hòe Giang Cốc bị tham sân si nhấn chìm, chỉ nhờ chút hối hận trước khi chết mà có thể thoát khỏi địa ngục, không phải quỷ đói, mà chỉ đơn giản bước vào súc sinh đạo?"

"Đó là bởi vì..."

Anh Lỗi đột nhiên dừng bước. Triệu Viễn Chu suýt nữa đâm sầm vào y, phải vội vàng lui lại nửa bước, ánh mắt chăm chú nhìn tấm lưng cứng ngắc của đối phương.

"Sao vậy? Bởi vì cái gì?"

Anh Lỗi siết chặt sợi dây gai buộc đồ hộp trong tay, đến khi lòng bàn tay đau nhói mới chậm rãi mở ra. Máu đã rịn ra, thịt da bị siết đến be bét.

Sơn động này chính là nơi năm đó giam cầm Ly Luân, suốt ngàn năm qua chưa từng có phàm nhân nào đặt chân đến. Nhưng hoa cỏ, chim cá vẫn sinh trưởng tự tại, chẳng còn vương lại chút âm trầm đáng sợ ngày trước.

Y đã từng đến đây.

Không chỉ một lần, không chỉ vì Tiểu Cửu mà mạo hiểm đuổi theo đến.

Y đã đến nơi này từ rất lâu trước kia, và cũng sẽ còn đến vào một thời điểm rất lâu về sau.

"Anh Lỗi? Anh Lỗi?"

Y lặng lẽ thở dài, quay đầu lại, vẻ mặt đã khôi phục bình thản.

"Đó là bởi vì thiên cơ bất khả lộ. Ngươi không biết, ta cũng không biết, nhưng trời biết."

Y nhíu mày, giơ một ngón tay lên trước mặt Triệu Viễn Chu khẽ lắc, sau đó quay đầu tiếp tục đi vào trong hang động.

Ngàn năm trôi qua, Sơn Thần Anh Lỗi chưa bao giờ sống uổng phí.

Triệu Viễn Chu mím môi, không vội hỏi tiếp, nhưng trong lòng đã sớm cân nhắc tìm cách khác.

"Ta là người duy nhất ngoài ngươi biết chuyện này. Nếu ngươi không chịu nói rõ, ta làm sao giúp ngươi lật tẩy chân tướng đây?"

Hắn đuổi theo phía sau, đưa tay vén một nhánh cây đã bị người trước mở đường.

Hang động rộng hơn trong ký ức.

Từ sau khi biến hóa, Triệu Viễn Chu chỉ quay lại đây hai lần. Một lần tình cờ đi ngang, một lần trở về chốn cũ. Nhưng nơi này đã không còn bằng hữu cũ, chỉ còn lại bi ai đọng lại trong đá vách, khiến người ta chẳng muốn lưu luyến.

Lần này, hắn theo Anh Lỗi bước vào, trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Ngược lại, Anh Lỗi vẫn sải bước đều đặn, dường như rất quen thuộc với nơi đây.

"Ta đã là Đại Yêu, Anh Lỗi biết gì nói nấy, những gì nên nói đều đã nói hết với ngươi rồi."

Giọng y vọng trong hang động, xoáy vào khoảng không, vang vọng không ngừng.

"Nên nói? Vậy còn chuyện không nên nói thì sao?"

Sơn Thần Anh Lỗi chống tay lên một tảng đá lớn, vỗ vỗ vạt áo, định bước tiếp thì bị dây leo dưới chân mắc phải, suýt nữa ngã sấp xuống. Y vội vàng vươn tay bám lấy tảng đá để ổn định thân hình.

"Chu Yếm, nếu thực sự có chuyện không nên nói, ngươi nghĩ có thể moi được từ miệng ta sao?" Y nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu có chút bực dọc.

Triệu Viễn Chu hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng thỏa hiệp:

"Không sao, nhưng nếu ngươi còn như hôm nay, cứ ngủ li bì suốt mười ngày, thì đừng trách ta tự tìm cách."

Anh Lỗi nhíu mày, im lặng hồi lâu rồi buông tay, ý bảo cứ tùy hắn muốn làm gì thì làm.

Triệu Viễn Chu còn chưa kịp nói thêm, bỗng một âm thanh nghẹn ngào yếu ớt truyền đến. Hai yêu liếc nhau, đồng loạt lần theo tiếng động mà đi.

Phía sau một tảng đá lớn, giữa những bụi cỏ hoang lơ thơ, một bé gái co ro, toàn thân tím bầm, da thịt sưng tấy vì lạnh. Quần áo rách nát tả tơi, mắt cá chân sưng to như chiếc màn , trông như vừa rơi từ vách đá xuống. Nếu không phải bọn họ tình cờ đến đây, e rằng nàng chẳng trụ được bao lâu nữa. 

Triệu Viễn Chu quan sát xung quanh, không thấy bóng dáng ai khác, định đề nghị đưa nàng xuống núi đến trấn Nam Thủy chữa trị. Nhưng chưa kịp mở lời, Anh Lỗi đã hấp tấp lao đến, suýt ngã nhào quỳ xuống trước mặt nàng.

Y vội vã cởi áo choàng, cẩn thận bao bọc nàng lại, bàn tay run rẩy mà không hề hay biết. Mắt y đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.

Triệu Viễn Chu sững sờ, còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, Anh Lỗi bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt hoảng loạn, môi khẽ run, dường như không thể thốt nên lời.

Ngay cả mái tóc vàng óng cũng phản chiếu sự lo lắng đến tột độ.

Triệu Viễn Chu trợn mắt, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Hắn nhìn chằm chằm vào hài tử trong vòng tay Anh Lỗi.

Là nàng.

Đây chính là hòe quỷ Ly Luân, lần đầu tiên sau khi chết, lại một lần nữa bước vào nhân gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro