6.17: Shinru hớt tay trên.
'Sao âm thanh đó nghe giống tiếng súng cối hạng nhẹ vậy..."
Âm thanh anh nghe được hầu nhu không có sự khác biệt giữa thời gian đạn được bắn ra và tiếng đạn nổ so với loại súng kia, vậy thì đó có thể là súng cối hạng nhẹ hoặc cũng có thể là một loại súng chống tăng nào đó...Thậm chí bây giờ anh còn nghe được cả tiếng súng máy nữa. Âm thanh vang khắp khu biệt thự, đâu đâu cũng là tiếng la hét và tiếng đạn pháo, như muốn xé toạc bầu trời.
"Mọi người có thể làm gì trong cái tình trạng bị tước hết vũ khí như thế này chứ?"
Jeong Taeui tặc lưỡi lẩm bẩm. Với tình trạng của bản thân hiện tại thì anh chắng có thứ gì có thể sử dụng như vũ khí cả, ngay cả một khẩu súng nhỏ hay một con dao để tự vệ cũng không có. Mà dù có thì cũng làm sao chống lại được những loại vũ khí có sức công phá lớn như thế kia.
Trong lúc đó thì tiếng đạn pháo ngày càng gần. Anh không biết nó có liên quan gì đến vụ khủng bố đã khiến Rahman phải quay trở lại đất nước của anh ta hay không nữa - nhưng nếu nó đã xảy ra trong cùng một ngày như thế này thì rất khó để nói là hai chuyện đó chắng liên quan gì đến nhau.
Không chênh Iệch quá nhiều về thời gian - với cùng một mục tiêu là nhắm vào những người cụ thể - tình huống như thế này thì chắc chắn không thế chỉ là sự trùng hợp tình cờ được.
Một khi đã nhắm vào tận nơi ở của đối thủ và tấn công trực diện vào nó thì có khả năng toàn bộ nơi này sẽ bị cho nổ tung và tất cả những người ở đây đều sẽ thiệt mạng
Sau đó.
Jeong Taeui đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo, đôi chân mày anh xô lại. Cảm giác về chuyện này không được tốt cho lắm.
Nghĩ lại thì, chẳng phải đã có chuyện tương tự xảy ra trước đây hay sao?
Anh cứ ngỡ mình bị deja vu rồi. Thời điểm đó, cũng là một buổi sáng yên tĩnh khi anh đang tụ tập với mọi người thì tiếng động cơ ầm âm kéo đến xé tan sự im lặng vốn có. Tiếng đạn nổ tung. Ngôi nhà bị thủng một lổ lớn và cả một bên tường đổ sập xuống.
Điều duy nhất giống với hiện tại là một tiếng động lớn xé toạc buổi sáng yên tĩnh này. Nhưng cảm giác như bị deja vu một cách kỳ lạ chạy dọc sống lưng anh.
Jeong Taeui có chút hy vọng.
-À, không. Mặc dù vậy. Các quả đạn không thế phát nổ ở mọi hướng cùng một lúc như thế này được.
Jeong Taeui xoa tay và lắc đâu.
Nhưng làm ơn.
Nếu đó là người mà anh đang nghĩ đến.
...Vậy thì hắn thực sự điên rồi.
Dường như tiếng đạn pháo đang dân dân đến ngày càng gần hơn, vang đến cả phần giữa biệt thự.
Khu nhà phụ, nơi luôn bị cô lập với hàng rào bên ngoài kia, và khoảng sân nhỏ của nơi này vẫn chìm trong sự tĩnh lặng như thể nó là một thế giới hoàn toàn biệt lập, bất chấp sự hốn loạn của đêm qua - nhưng hiện tại cũng đã chìm trong sự kích động Để canh chừng họ, hoặc cũng có thể là để bảo vệ họ, những người lính gác trong nhà đi đi đi lại quanh hàng lang với vẻ mặt bối rối và cả sợ hãi. Những người đàn ông thiếu kiên nhẫn đã bắt đầu rút súng.
Họ dường như muốn trốn khỏi nơi này bất cứ khi nào có thể, Vẻ lo lắng hiện rõ trên nhữrng khuôn mặt ấy như muốn ra khỏi tòa nhà phụ này và kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra bên ngoài kia và liệu gia đình hoặc bạn bè của họ có bình yên hay không.
Tuy nhiên, họ có chút chần chừ vì nhiệm vụ được giao nên không thể chạy ra ngay được. Cuối cùng, nhu thế đã hạ quyết tâm, họ nói với nhau điều gì đó, cuối cùng quyết định chỉ để lại hai người, những người còn lại vội vã đi về phía cửa. Hai người còn lại nhìn Jeong Taeui và Jeong Jaeui với ánh mắt sắc bén, tay cầm vũ khí sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Chính lúc đó.
Ngay khi ba người đàn ông mở cửa chạy ra ngoài, những người bên ngoài cánh cửa ấy lập tức tấn công như thể đã chờ sẫn từ đầu.
Thật không ngờ.
Tiếng tiếng gầm lớn vang vọng từ xa. Khu vực lân cận của tòa nhà phụ vần chìm trong sự yên lặng bức bối, Không ai có thể đoán được rằng sẽ có ai đó đứng sẵn ngay trước cánh cửa ấy và tấn công ngay khi nó mở ra.
Nơi Jeong Taeui đang đứng bị cánh cửa che khuất nên không thể nhìn thấy được. Tuy nhiên, những tiếng kêu gần như la hét, theo sau là những âm thanh ghê rợn như gấy xương và tiếng rạch thịt vang lên rất rõ ràng.
Hai người đàn ông ở lại cả người tái mét. Họ chộp lấy khẩu súng trường trong tay rồi bắt đầu chạy nước rút về phía cửa.
Ngay lập tức, khu nhà phụ tràn ngập trong tiếng súng đinh tai nhức óc.
Những cô gái mặc đồ trắng bước ra hành lang với vẻ mặt lo lắng và hoảng sợ hét lên. Mặt Jeong Taeui biến sắc, anh kéo Jeong Taeui lại đấy anh ấy ra sau một cái cột chạm khắc tinh sảo trong hành lang rồi đứng nép bên cạnh anh ấy.
Chậc. Anh đâu có ngu mà chạy ra giữa sân khi nghe những âm thanh nguy hiếm như vậy xung quanh chứ. Khoảng cách quá xa nên anh không thế chạy vào phòng được. Ừm, anh cũng không thể mạo hiểm trốn vào phòng đế khiêu khích những kẻ ngoài kia và trở thành mục tiêu của họ.
..... Tuy nhiên, nếu đó là anh trai anh, anh ấy có thể vào phòng mà không bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc, vậy nên anh có nên để anh ấy đi không?
Jeong Taeui liếc nhìn Jeong Jaeui, nhưng Jeong Jaeui chỉ lặng lế lắc đầu và dường như có thế hiểu điều Jeong Taeui đang nghĩ. Ngay cả trong tình huống này mà anh ấy trông vẫn chắng hề lo lắng chút nào. Anh ấy chỉ khế cau mày như thể những tiếng ôn ào kia làm mình thấy phiền. Đột nhiên, một sự thật quen thuộc nhưng cũng xa lạ khiến Jeong Taeui bật cười. Đông thời, dường như anh sự căng thắng của anh cũng phần nào giải tỏa.
Đúng vậy. Anh ấy chính là người như vậy. Anh ấy được sinh ra dưới một ngôi sao may mắn và sẽ bình an vô sự trong mọi hoàn cảnh.
"...Em rất vui và tự hào vì là người đã mang lại những may mắn đó cho anh, nhưng vần đề còn lại là em, Thực ra, em không có được cái may mắn như thế."
Jeong Taeui đột nhiên lẩm bẩm một mình. Jeong jaeui nhìn lên. Anh ấy bày ra vẻ mặt khó hiếu, như thể anh ấy không nghe rõ vì tiếng la hét và tiếng súng nổ khắp nơi. Taeui mỉm cười và xua xua tay.
Khi Jeong Taeui thận trọng thò đầu ra khỏi cái cột, tình hình đã được giải quyết một nửa rồi.
Mới đây thôi, tất cả những người đàn ông ở hành lang và sân trong theo dối họ đều đấ ngã xuống Trong số đó, có một người đàn ông dường như đã ngất đi sau khi bị đánh bằng báng súng, trong khi những người khác đều tắm trong vũng máu và có vẻ như tình trạng khá nghiêm trọng.
Jeong Taeui mặt cứng đờ. Sau đó, anh nhìn bốn năm người đàn ông khác đẩy cửa bước vào.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã biết họ đều là những chuyên gia trong lĩính vực này. Dù là cứu người hay là làm hại người khác - họ đã quen với việc khoác lên mình một hào quang áp bức đến ngạt thở.
Jeong Taeui tự nghĩ.
Điều bất thường là tất cả bọn họ đều là người châu Á. Đánh giá qua ngoại hình thì có lẽ họ đều là người gốc Hoa------Ngay khi anh nghĩ vậy, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng họ.
"Anh Taeil!"
Jeong Taeui biết giọng nói ấy, giọng nói tinh tế mềm mại hét lên tên anh. Bước chân thong thả, khoan thai đẩy những người đàn ông trước mặt ra rồi bước lại gần anh cũng rất quen thuộc. Khuôn mặt ấy nở nụ cười rạng rỡ ngay khi nhìn thấy Jeong Taeui.
"Shinru."
Jeong Taeui nhìn cậu ta với vẻ mặt ngạc nhiên. Và có thể nói chính xác hơn là anh đấ bị giọng nói ấy làm cho đầu óc choáng váng thay vì sứng sốt.
Một khuôn mặt mà anh chưa từng nghĩ tới.
Nhìn thắng vào vẻ mặt như bị ám ảnh của Jeong Taeui, Shinru mỉm cười.
"Đã lâu không gặp, anh có khỏe không?"
"...ừm."
'Anh có biết em đã hoảng hốt nhu thế nào khi anh đột nhiên biến mất vào ngày hôm đó không? ít nhất thì anh cũng nên nói điều gì đó trước khi đi. Em đã rất ngạc nhiên khi thấy anh rời đi, em đã chen qua đám đông rồi vội vàng đuổi theo anh nhưng không kịp, và rồi em không thế gặp được anh nữa."
Shinru đột nhiên chu môi ra như thể đang bĩu môi hờn dỗi. Jeong Taeui đáp lại, "uh... với giọng bối rối. Nhìn Jeong Taeui, Shinru đột nhiên mỉm cười một cách kỳ lạ.
"Em không mong đợi biểu cảm anh như thế này chút nào. Anh không muốn gặp em à?"
"Uh..không, không phải vậy."
Jeong Taeui nhìn Shinru với vẻ mặt kỳ lạ. Shinru mim cười, khuôn mặt quen thuộc như trí nhớ của Jeong Taeui đang đối mặt với anh.
Là gì vậy. Jeong Taeui cảm thấy có gì đó phi lý kỳ lạ. Rõ ràng người trước mặt anh không có gì thay đổi, nhưng khi đối mặt với Shinru, vì lý do nào đó, Jeong Taeui cảm nhận được một thứ cảm giác ớn lạnh trong lông ngực.
Jeong Taeui nhìn chăm chăm Shinru mất một lúc nhưng không thế hiểu tại sao.
"Sao anh nhìn em lạ thế? Hay anh tưởng là người khác đến?"
Giọng Shinru tinh tế trầm xuống.
Giọng nói vẫn kèm theo nụ cười như thường lệ, giọng nói chậm rãi khiến trái tim Jeong Taeui như trùng xuống. Anh im lặng một lúc rồi gật đầu.
"Ừm...đúng là vậy. Em đến một mìnk à?"
"Em đến cùng những người ở đây. Cha em đã cử họ đi cùng em, họ rất giỏi."
Shinru nói thêm, "Làm sao em có thể tự mình đến đây được." với một nụ cười và chỉ vào những tên vệ sĩ ở phía sau với một ánh nhìn sắc bén. Jeong Taeui gật đầu đáp lại rồi nói, "Uh, được rồi." rồi đột nhiên nhớ lại gì đó. "Nghĩ lại thì họ nói em bị thương không phải sao! Em có sao không?"
Shinru hơi ngạc nhiên khi Jeong Taeui bất ngờ tóm lấy mình. Shinru mở to mắt nhìn chằm chằm nhìn Jeong Taeui
Jeong Taeui đột nhiên cau mày. Một lân nữa, anh cảm thấy như có gì đó, giống như, có gì đó không đúng lắm Nhưng anh không biết có gì không đúng nữa. Shinru ngay lập tức cười.
"Sao vậy, anh cũng biết rồi à. Dù bị nhốt trong này nhưng có lễ vẫn nghe được tin tức từ bên ngoài nhỉ."
"Không có, anh chỉ vừa nghe nói em bị thương rất nặng, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.."
Jeong Taeui buông tay khỏi vai Shinru và lùi lại một bước và từ từ nhìn Shinru. Shinru nhún vai mỉm cười, sau đó cậu ta dang rộng cánh tay như muốn thể hiện rằng mình không gặp khó khăn gì trong việc di chuyển.
--Em có ổn không?"
f Em vẫn đang điều trị ngoại trú Em bị gãy một số cái xương và một số cơ quan nội tạng thì bị thương Nhưng hiện tại em có thế đi lại bình thường rồi. Các vết thương trên da cũng đã lành...gần như lành hắn rồi. Không có vấn đề gì nữa cả, chỉ là.."
Shinru buột miệng nói ra tình trạng của bản thân, và rồi mỉm cười.
Jeong Taeui nhìn chắm chăm vào Shinru. Sau đó thở dài với đôi vai rũ xuống.
"Thật may..Anh nghe nói em đã ở trong tình trạng nguy kịch sau khi tranh cãi với llay, nên có lẽ.."
Jeong Taeui không nói hết câu, Shinru cười rồi tiếp tục
"Anh lo em sẽ chết sao? Ahaha Đúng là suýt nữa thì em đã chết. Anh cứ như vậy biến mất nên hắn liên nối cơn tam bành, lùng sục khắp mọi ngỗ ngách ở Seringe. Về sau có vẻ như tìm không được nên hắn đã tìm đến em rồi hỏi anh ở đâu. Hắn nói rằng em đang giấu anh ở đâu đó dù rõ ràng là hắn biết thừa em không làm vậy, hắn bắt được em... em đã nghĩ rằng mình sẽ chết. Có lẽ em sẽ chết thật nếu Gable không đi theo và ngăn hắn lại."
Shinru cười vô tư như thế chỉ đang nói về một câu chuyện hết sức bình thường. Jeong Taeui nhìn Shinru với vẻ mặt ái ngại rồi thở dài.
Đột nhiên, như thể tảng đá nặng nhất trong những tảng đá chất đống trong lòng anh đã rơi xuống. Vẫn còn rất nhiều tảng đá khác, nhưng vì tảng đá nặng nhất đã không còn, vậy nên anh đã có thế thở được rồi.
"Ừm...vậy thì tốt.."
Jeong Taeui gật đầu và thì thầm.
Lúc đó, Shinru quay đầu lại. Cậu ta nhìn về phía Jeong Jaeui, người đang đứng cách họ vài bước chân. Đột nhiên, đôi mắt cậu ta nheo lại như một con mèo đang cười.
'aha...., chính là anh sao, Jeong Jaeyi."
Jeong Jaeui nhướng mày rồi chỉ gật đầu mà không nói gì. Shinru đưa tay ra muốn bắt tay.
"Tôi là Ling Shinru. Tôi đã gặp anh Taeil tại UNHDRO."
Jeong Jaeui gật đâu tỏ vẻ đă biết và đáp ngắn gọn, "Tôi là Jeong Jaeui." rồi hướng ánh mắt sang Jeong Taeui và không nói gì thêm.
Một khoảnh khắc im ắng trôi qua
Dường như có điều gì đó cần nói thêm, thế nhưng chỉ có sự im lặng mơ hồ không lối thoát.
Shinru là người phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi ấy.
"Vậy thì hãy rời khỏi đây trước khi quá muộn. Nếu không bọn họ sẽ phá hỏng mọi thứ mất."
"Huh...?"
Shinru lùi lại một bước và gật đầu với những người đang đứng trước cánh cửa mở.
Jeong Taeui đáp, 'Được rồi, được rồi." và đột nhiên khựng lại. Bên ngoài bức tường khu nhà phụ vẫn còn tiếng nổ. Như thể đang có một cuộc giải quyết ân oán trong căn biệt thự này. Tiếng nổ vang trời mang theo lực phá hủy toàn bộ tòa nhà vang lên rất gần.
Shinru đang đi trước Jeong Taeui nột bước với những bước chân gấp gáp. Cậu ta thúc giục Jeong Jaeui nãy giờ vẫn im lặng và cả Jeong Taeui đi theo cậu ta. Vừa đi vừa lắng nghe những tiếng nổ đang đến gần.
"Shinru, em đem nhiều người vậy sao, cứ như thế muốn phá nát căn biệt thự này vậy... sau này sẽ không gặp rắc rối gì chứ?"
'Huh? À, ầm thanh đó?"
Shinru cười rồi đáp lại bằng chất giọng thản nhiên như thế đó không phải là vấn đề lớn rồi đi qua cánh cửa ở cuối hàng lang phía Tây mà không trả lời. Jeong Taeui theo cậu ta ra khỏi cửa.
Đây là lần đâu tiên anh ra khỏi khu nhà phụ này.Đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy khung cảnh bên ngoài khu nhà phụ. Lúc anh đến đây đương nhiên là cũng đi vào bằng cánh cửa này, nhưng lúc đó anh vẫn còn bất tinh nên không thấy gì cả.
Bên ngoài tòa nhà phụ là một khu vườn rộng lớn. Không, không thể nói nó là một khu vườn được, nhưng những cái cây được cắt tia gọn gàng kia khiến nó trông giống một khu vườn.
Và xa hơn vườn cây thấp đó là một tòa nhà rộng lớn. Mặc dù bị tòa nhà đó che khuất, nhưng anh vẫn có thể thấy phía sau nó lấp ló vài tòa nhà khác. Tòa nhà phụ nơi Jeong Taeui bị giam dường như nằm ở vị trí cuối cùng của biệt thự này, đúng như anh dự đoán. Với bức tường bên ngoài hơi kéo dai ra bên ngoài nên không thể nhìn được đâu mới là điểm cuối cùng.
Shinru đi về phía cổng ngoài, cách nhà phụ không xa với những bước chân gấp gáp như thế bị thứ gì đó đuổi theo. Cùng với tốc độ chóng mặt ấy là niềm vui không dấu nổi qua từng bước chân
Jeong Taeui nhìn Shinru đã tiến đến tòa nhà ngay trước tòa nhà phụ, đột nhiên, Jeong Jaeui đang đi bên cạnh anh liền lặng lẽ mở miệng. Mắt anh ấy dán vào lưng Shinru, người đang đi trước bọn họ vài bước
"Taeui. Người đó..."
Nhưng khoảnh khắc ấy.
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên ngay gần đó. Jeong Taeui theo phản xạ cau mày trước âm thanh lớn đến nỗi khiến mặt đất rung chuyển Những người khác tỏ vẻ không quan tâm mà chỉ nhún vai hoặc lắc đầu, Đột nhiên, Shinru đi chậm lại. Sau khi rút ngắn khoảng cách với Jeong Taeui và Jeong Jaeui còn một hai bước, Shinru quay lại nhìn Jeong Taeui. Anh cau mày hất cằm về phía lưng cậu ta.
"Xong việc rồi thì đừng phá thêm nữa, đừng động đến những người khác."
"Họ không phải người em có thể động đến."
Shinru nhún vai như thế không kìm được và mỉm cười với vẻ mặt bối rối. Jeong Taeui nhướng mày.
"Nếu không phải là người em có thể động đến, vậy thì đó là.."
*Đoàng*
Một tiếng nổ khác vang lên. Dường như anh có thế nghe thấy âm thanh những bức tường trong tòa nhà này đổ sập xuống. Jeong Taeui vô thức bịt tai trước âm thanh đang vang vọng trong màng nhĩ rồi liếc qua đó.
Và rồi. Jeong Taeui đã nhìn thấy người đó.
Có một người đàn ông ở phía xa, khoảng cách xa đến mức người đó trong chỉ nhỏ bằng một móng tay. Một tay người đó điều khiển chiếc xe phân khối lớn đang gầm rú, một tay khoác nhẹ khẩu súng cối và đang tiến lại gần.
Hắn vẫn còn rất xa. Có lễ hắn thậm chí còn chưa tìm được nơi này. Hắn chỉ nhìn xung quanh một lúc rồi tiến vào tòa nhà ngay trước mặt, như thể đang ước lượng vị trí của nó rồi bóp cò không chút do dự. Khẩu súng cối được hắn vác trên vai một cách nhẹ nhàng, cằm hắn rung lên trước khi nột tiếng nổ kinh hoàng vang lên từ tòa nhà trước mặt hắn.
"llay...
"Đúng vậy. Có lẽ chỉ có anh ta mới có thể động đến những người này thôi. Cũng không quá khó khăn vì anh ta đã tập hợp tất cả những tên quái vật của biệt đội chống bạo động cũ của T&R đến đây. Em đoán Rahman sẽ không thế sử dụng biệt thự này nữa rồi."
Một giọng nói vang lên từ phía sau anh, Jeong Taeui chôn chân tại chố như thể bị mê hoặc.
Jeong Taeui từ từ nhìn lại. Ngay phía sau anh, Shinru đang mim cười. Shinru tiếp tục nói với giọng điệu hạnh phúc.
"Nhờ vụ tấn công hào nhoáng của anh ta mà em mới có thể vào đây được. Nhờ anh ta mà em mới có thể đưa anh ra ngoài một cách dể dàng như thế này."
"Xem đi, là em cùng hắn tới đây mà?"
"Em sao? Cũng có thế nói là như vậy."
Khi Jeong Taeui ngắt lời hỏi, Shinru phá lên cười giống như vừa nghe điều gì đó thật nực cười rồi lắc đầu.
"Đi thôi anh. Anh mà lọt vào mắt xanh của thắng đó thì khó mà thoát ra được. Hình như hắn vẫn chưa nhìn thấy bên này, mau ra khỏi đây đi. Xe đậu ngay trước cửa rồi."
Shinru nắm lấy cổ tay của Jeong Taeui với một lực mạnh khác hoàn toàn với giọng nói dịu dàng kia. Cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, vậy nên cậu ta nắm chặt lấy tay anh và kéo anh đi. Tuy nhiên, Jeong Taeui chỉ đứng im bất động mà nhìn Shinru, dùng sức giữ chặt cổ tay cậu ta.
"Không. Lẽ ra anh nên nói trước mới đúng. Shinru... Anh sẽ không đi với em."
Jeong Taeui nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết. Shinru nhìn thắng vào Jeong Taeui rồi cắn chặt môi Sự im lặng lại bao trùm. Phía sau họ, một loạt tiếng nổ vẫn vang lên, nhưng giữa họ lại là sự tĩnh lặng như băng Shinru nhìn Jeong Taeui với ánh mắt khó hiểu. Đôi mắt ấy, có lẽ, chẳng có vẻ gì là tức giận cả. Hoặc cũng có thế là cậu ta đã tức giận đến mức phá lên cười,
Khoảnh khắc tiếp theo, Shinru từ từ thả tay Jeong Taeui ra. Jeong Taeui buông tay nhìn Shinru.
"Shinru.."'
Shinru nhẹ nhàng nhìn qua vai Jeong Taeui. Cái tên vừa thoát ra khỏi miệng anh thì một tiếng động như thể ai đó ngã xuống vang lên tù phía sau Taeui.
Jeong Taeui ngay lập tức quay người lại, khoảnh khắc anh nhận ra thứ âm thanh đó là gì, khuôn mặt anh đanh lại.
Người đàn ông Trung Quốc đi theo họ phía sau đang ôm Jeong Taeui vừa ngã xuống với đôi mắt nhắm nghiền bằng một tay. Tay còn lại của anh ta vẫn đang câm một chiếc khăn tẩm thuốc trên mặt anh ấy.
"À, em rất vui. Ngay cả những người may mắn nhận được sự bảo hộ của Gil Sang Cheon vần có thế gục ngã trước thuốc mê như thế này. Nếu không thì có lễ anh ta đã không bị pắt cóc một cách bất lực như vậy ở Varanasi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro