Chương 8
Không biết chính mình vì cái gì mà biến thành như vậy, giống như bên ngoài không hề dấu hiệu nhưng liền có mưa to rơi xuống.
Sẽ bị chán ghét, không phải tất cả mọi người đều thích gặp mưa, cố tình lại không mang ô che.
Vì thế tất cả mọi người đứng lên chạy, muốn rời xa tôi, càng xa càng tốt.
Có người hỏi Lý Nghệ Đồng, Đình Đình có ý nghĩa gì, nàng trả lời là "Giấc mộng của tôi" .
Nhưng, nàng cũng không phải là đầu tiên, xóa tất cả ảnh chụp cùng tin nhắn, giữ những bí mật của Hoàng Đình Đình.
Tôi, tôi chỉ là tâm không mạnh mẽ, giống nàng đoạn tuyệt như vậy.
Với tôi mà nói, câu kia "Ai động tâm trước liền thua" căn bản không thể thực hiện được.
Chính xác cách nói là, mặc kệ ai động tâm trước, người thua đều là tôi.
-
Ngày hôm sau, Triệu Gia Mẫn cả ngày đều không tìm Cúc Tịnh Y.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động chiến tranh lạnh.
Nàng khi nào thì đối diện với Cúc Tịnh Y như vậy. Chính là đau không bằng tôi. Cho tới bây giờ đều là Cúc Tịnh Y khởi xướng chiến tranh lạnh, mình lại da mặt dày mà đi lấy lòng.
Cuối cùng mệt mỏi.
Lần đầu tiên không nói gì mà đi ngủ sớm. Không có chia sẻ một ngày nơi gặp nơi nghe thấy. Cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
-
Ngày thứ ba, Triệu Gia Mẫn cùng bạn cùng bàn giải nhiệt ở nhà ga làm việc nghĩa.
Ngày làm việc đầy sức sống, đám đông mãnh liệt, Triệu Gia Mẫn vội vả không ngừng.
Sợ chính mình rảnh rỗi một chút sẽ nhớ tới nàng, tốt đẹp như vậy chính là nàng.
Buổi chiều năm giờ, ít người một chút, Triệu Gia Mẫn kéo xuống cửa ngoài kéo hành lý người lữ hành, cùng hài hòa.
Suy nghĩ một chút, vẫn là tay Cúc Tịnh Y.
Cúc Tịnh Y rất nhanh trở về : "Còn không tốt?"
"Nhanh a, năm giờ ba mươi tan ca."
Nhìn như ngữ khí thoải mái, Triệu Gia Mẫn tâm lại treo ở giọng nói của người kia.
Ngày này, còn bình an vô sự.
-
Ngày thứ tư, vẫn là thoải mái nói những câu không quan trọng.
Lập tức tẻ ngắt, Triệu Gia Mẫn rốt cục khẽ cắn môi, phát ra một câu viết viết xóa xóa trả lại lời nói.
"Cậu. . . . . . Còn thích tớ sao?"
Một phút đồng hồ sau được hồi phục.
"Thích."
Triệu Gia Mẫn vừa định cao hứng.
"Là loại bằng hữu."
Triệu Gia Mẫn thói quen tính trừng mắt nhìn, sắp giơ khóe miệng lên, trong nháy mắt suy sụp xuống.
"Tớ nghĩ, tớ có thể đã từng là tình nhân trong buổi lễ đó."
Triệu Gia Mẫn cầu xin , càng không ngừng cầu xin .
Nhưng Cúc Tịnh Y bắt đầu liệt kê khuyết điểm Triệu Gia Mẫn.
Rất quái đản? Nếu không phải muốn cho cậu chú ý, tôi bình thường như thế nào có thể như vậy?
Không phải một vòng tròn? Không phải mỗi một đôi yêu nhau đều có thể ở cùng một chỗ, không có một đường đi đến tim tự nhiên sẽ không thể lâu dài.
Đều là nữ? Cho nên cậu trêu chọc tôi chỉ là một thứ mới mẻ?
Triệu Gia Mẫn rất muốn phản bác, nhưng nàng giống như bị tháo nước, khí lực dường như vô lực.
Làm không được, thật sự không thể chống lại được.
"Còn có ngày đó buổi chiều ở KFC, cùng cậu chờ mẹ cậu đến lúc sáu giờ rưỡi, mà mẹ tôi đã đợi tôi một lúc hai giờ."
Vậy cậu cũng không biết tôi ở quán cà phê đợi cậu hai tiếng rưỡi đồng hồ.
"Cậu chỉ nói ' tớ đi trước đây '. Thất vọng."
Triệu Gia Mẫn cuối cùng vẫn muốn giãy dụa: "Tôi lần đầu tiên, thử giữ lại. Mà trong lòng tớ không giấu được chuyện người, tớ làm cho cậu, cảm thấy chúng ta cách xa, rất nhiều."
Cậu không biết, tôi luôn nghĩ biện pháp đối phó với những nghi ngờ từ cha mẹ.
Cậu không biết, lúc cậu vì thành tích mà khóc rống, tôi ở lầu không người học mà nghẹn ngào.
Cậu không biết, tôi chờ cậu hai tiếng rưỡi, chỉ là vì cho cậu nếm thử đồ ăn ngọt đã chuẩn bị tốt nhất.
Cậu không biết, tôi muốn cùng cậu vào cùng trường đại học, vì thế đã nổ lực rất nhiều, cố gắng chịu đựng mắng chửi.
Cậu không biết, tôi uổng phí công phu đều vì cậu.
Hết thảy đều là tôi tự nguyện, cậu không có nghĩa vụ nhận lấy toàn bộ.
Mười bảy tuổi, tuổi trẻ thật sự, vui vẻ và hối hận, toàn bộ viết ở trên mặt.
Triệu Gia Mẫn tính tình ngay thẳng, Cúc Tịnh Y thì ngược lại.
Lý do tức giận, 99% là giấu ở trong lòng. Triệu Gia Mẫn đoán không được, chỉ có thể sốt ruột lo lắng, vụng về làm chuyện mà mình không am hiểu là đi an ủi người khác, là lau đi nước mắt trên mặt nàng.
"Tóm lại là tạm biệt ."
Cúc Tịnh Y trả lời.
Không có nói thêm nữa, buông di động, Triệu Gia Mẫn tay không tự giác mà che trên mặt.
Mơ hồ, còn có hương vị của người nọ.
Nàng là thích nàng như vậy, thích đến phát cuồng.
Triệu Gia Mẫn ô ô mà khóc lên thành tiếng.
Thích nữa, cũng vô dụng . Tôi giống như chơi diều, gió lớn như vậy, tôi không thể thu cậu trở về .
Cậu cũng xác thực quả thật là cần ở trời cao tự do bay lượn.
Tôi một chút cũng không hoài nghi cậu đã từng thích tôi. Đều nói ánh mắt không lừa được người, tôi quên không được cậu, mắt ôn nhu đó.
Nhưng mà a, tôi mới hiểu được, cậu thích tôi, nhưng càng yêu tự do.
Cậu nhất định là đối với tôi phi thường thất vọng rồi, mới đem tất cả thứ không vừa lòng mà nói hết ra, sau đó thô bạo mà vứt bỏ tôi.
Cậu chán ghét tôi.
Tôi rốt cục cũng mệt mỏi.
Không bao giờ có thể hao tâm lấy lòng cậu nữa. Không bao giờ vì thật cẩn thận mà sợ ngày nào đó cậu sẽ không muốn tôi nữa. Không bao giờ ngày đêm làm trái tim để tặng cho một người nữa. Không bao giờ ... nữa. . . . . .
Triệu Gia Mẫn cảm thấy đầu óc khó chịu, trái tim bị nắm chặt rất nhanh, cảm giác khác rốt cuộc miêu tả không được.
Điên rồi, cầm di động lên, mở khóa, lại nhìn thấy bức ảnh của người nọ mà không còn gặp được nữa.
Cứ như vậy, không trưng cầu quá nhiều ý kiến, mạnh mẽ đem nàng ở trong thế giới của mình mà thả ra.
Sau đó, lạnh lùng ném xuống.
Kéo kéo khóe miệng, Triệu Gia Mẫn vô thần mà xóa hết tất cả tin nhắn cùng ảnh chụp, nước mắt lại càng không kiêng nể mà quét trên mặt của nàng, lạch cạch một tiếng dừng ở trên màn hình.
Không cam lòng.
Nhưng mà, cứ như vậy đi.
-
Hai tháng mười bốn ngày.
Buổi sáng, Triệu Gia Mẫn đang xem kịch, đột nhiên nhớ ra quên xóa lịch trình nhắc nhở.
【 Ở cùng với Kiku-chan 99 ngày ♡】
Xem, nếu chúng ta còn ở cùng nhau, vừa vặn lễ tình nhân là ngày 99, rất vừa vặn a.
Ngày mai chính là ngày thứ 100.
Vài ngày nữa chính là tết âm lịch .
Không có cơ hội cùng cậu trải qua lễ tình nhân, không có cơ hội cùng với cậu chung một khóa học, không có cơ hội cho cậu xem pháo hoa tuyệt đẹp, không có cơ hội cùng cậu đi khắp mọi nơi trong phố lớn ngõ nhỏ.
Còn không quên độ ấm của bàn tay cậu, còn không quên mỗi một cái ôm và hôn môi với cậu, còn không quên cùng nhau ngủ trưa khi cậu làm nũng, còn không quên cậu đối với tôi rất tốt.
Nhưng tôi rốt cục có thể, vì bản thân mình mà sống một lần.
Cúc Tịnh Y, Triệu Gia Mẫn nhẹ giọng nói với không khí.
Tôi cho tới bây giờ cũng không hối hận vì đã từng thích cậu.
-----------------
Phần truyện đã end, xong thật nhanh, kỳ thật thấy truyện này có rất nhiều vấn đề, nhưng là đã làm thì phải làm hết, hãy nói ý kiến của mọi người về truyện này nhé.
hmmm...đợi ngoại truyện Tạp Hoàng phần 2 nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro