Chương 5
Ngày đó giữa trưa tan học, tôi như thường lệ tựa lưng ở cửa chờ nàng.
Kênh Radio bắt đầu phát 'Năm tháng vội vã', rất nhanh trong vườn trường tất cả đều là âm thanh của Vương Phi
Tôi liền nhìn thấy nàng, theo một đầu khác từ hành lang đi tới. Hướng tôi đi đến.
Ánh mặt trời tùy ý chiếu vào trên hành lang, cũng thắm sáng lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Trong phút chốc, tôi thật sự có một loại cảm giác, đời này phải thua trong tay nàng.
Nói đến cái này, vẫn là tôi rất trẻ, rất khờ dại.
-
Tiệc tối ngày sinh Khổng Tử, nhóm bạn học xấu xa không thú vị chơi trò chơi, hai người một tổ ăn Pocky.
Triệu Gia Mẫn xem thường, theo trên bàn rút ra một cái, ngậm một đầu, đến gần Cúc Tịnh Y.
Cúc Tịnh Y cũng rất không khách khí cắn một đầu khác.
Thanh chocolate lớn càng ngày càng ngắn, Cúc Tịnh Y lặng lẽ giơ tay lên chặn lại một bàn tay bên ngoài đến gần, hơi nghiêng. Hành động nho nhỏ đều rơi vào trong mắt người đối diện.
Cười khổ, rất nhanh Cúc Tịnh Y khẽ hạ trên môi một nụ hôn.
"Ngày sinh Khổng Tử vui vẻ Cúc Tịnh Y của tớ."
Triệu Gia Mẫn ở trên thiệp chúc mừng viết.
Ngày sinh Khổng Tử nguyện vọng a. Giống như liền một cái, cùng nàng cùng một chỗ, thật lâu thật lâu.
"Cậu cũng viết cho tớ đi ~"
Cúc Tịnh Y không chống được việc làm nũng của Hùng tiểu tử, cũng trên đó viết "Ngày sinh Khổng Tử vui vẻ Triệu Gia Mẫn của tớ" , còn vẽ một con gấu thực ngốc thực ngốc, và thoạt nhìn đặc biệt cao lãnh còn có mèo chân rất dài.
Gấu cùng mèo ở dưới gốc cây thông Nô-en thật to, móng vuốt nắm móng vuốt.
Triệu Gia Mẫn mỉm cười đứng lên, ở Gấu và Mèo vẽ một tình yêu nho nhỏ.
Ngày sinh Khổng Tử vui vẻ.
-
"Cúc Tịnh Y cậu sẽ theo giúp tớ khóa sau chứ!" Triệu Gia Mẫn hỏi vài thứ, mỗi lần đều được câu trả lời là"Cậu đoán xem" .
Kỳ thật Triệu Gia Mẫn rất rõ ràng, Cúc Tịnh Y như thế nào sẽ không đồng ý đây.
Nhưng tới một ngày cuối năm kia, có một hồi toàn bộ lớp học lên sân khấu diễn kịch.
Biểu diễn một màn solo trống và ấm, Triệu Gia Mẫn còn chiếu cố công việc tổ trang phục, nàng không thể thoải mái so với diễn viên.
Cúc Tịnh Y bèn hỏi Triệu Gia Mẫn vì cái gì không đăng ký tham gia, như vậy còn có thể diễn "husband" của nàng (Chồng í mà =.=).
Triệu Gia Mẫn cứng họng.
Bởi vì lúc ấy, còn không có cùng cô ấy ở cùng một chỗ, tôi không muốn xuất đầu lộ diện.
Nhưng hiện tại tôi cũng thực hối hận, bỏ lỡ việc cùng cô ấy đứng chung một chỗ, là cơ hội duy nhất.
Về đến nhà, tháo trang sức, tắm rửa, ăn bữa khuya, tiến vào chăn lúc đó đã sắp 11 giờ đêm .
Gửi tin nhắn cho Cúc Tịnh Y nói nàng đi tắm rửa, Triệu Gia Mẫn trở về tốt chờ cậu, bắt đầu lướt weibo.
23:44, Triệu Gia Mẫn cầm di động, nặng nề ngủ.
23:48, Cúc Tịnh Y đã trở về.
6:00, Triệu Gia Mẫn đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mở di động lên, nhìn thấy thời gian hiện ra liền sững sờ.
Không phải. . . . . . mới 23:58 sao?
Màn hình tắt.
Lại bật lại, mở khóa.
Một số là của từ những người bạn cùng học chúc mừng.
Cũng có của nàng.
Triệu Gia Mẫn trong hốc mắt nháy mắt tích đầy nước mắt.
Chính mình, thật sự thật sự, hảo vô dụng.
Ngay cả khóa học đầu tiên liền thất ước .
Cúc Tịnh Y chưa gửi tin. Chưa trả lời lời chúc tân niên. Làm nũng giống như biểu tình khóc. Lời nhắn để lại "SAVO2015 tân niên vui vẻ, cậu sẽ thích tớ năm 2015 phải không? Nhất định vậy đúng không ^^" .
Còn có câu kia, tớ yêu cậu.
Triệu Gia Mẫn tay bối rối lung tung lau nước mắt, lại một lần ngã xuống thật mạnh.
Thực xin lỗi, thật sự, thực xin lỗi.
Tớ cũng yêu cậu, mặc kệ lúc nào SAVOKI đều yêu KIKU.
Nhưng là không phải, không còn kịp rồi.
-
Khảo sát cuối kỳ tới quá nhanh tựa như gió lốc
Kì trung khảo giống như còn dang ở ngày hôm qua, trong nháy mắt đến, bận rộn giai đoạn ôn tập.
Buổi chiều thường có 3 tiết 1 khóa sau lại thêm một tiết, quan trọng nhất là buổi tối tự học , tiết học cũng sắp xếp xong.
Chờ tan học vừa nhìn đến căn tin, chỉ có gió lạnh ở phòng ngoài.
Vô cùng vô tận ôn tập.
Cúc Tịnh Y số lần sinh hờn dỗi cũng càng ngày càng nhiều.
-
"Tớ có chút mệt mỏi, còn là thích nàng như vậy, càng ngày càng thích." Triệu Gia Mẫn nằm ở trên đùi Lý Nghệ Đồng nói , "Nàng nói, lúc nàng không vui, không cần tớ nói ' không cần không vui ', như vậy nàng sẽ càng khó chịu. Muốn tớ đùa cho nàng cười. Chính là tớ ăn nói vụng về, sẽ không an ủi người khác, lại càng sẽ không chọc cười người khác. Hảo vô lực a."
Lý Nghệ Đồng đỡ trán: "Tớ cũng sẽ không a, đại khái là tớ trời sinh liền như vậy làm vui vẻ cho nên căn bản không cần đánh lừa người khác. . . . . . Còn có cậu trước mặt độc thân như vậy thật sự khỏe?"
Triệu Gia Mẫn hạ xuống mí mắt, "Đại khái. . . . . . Cũng sắp xong rồi."
Cúc Tịnh Y, cùng nhau hảo hảo cố gắng, trở thành một đôi được mọi người hâm mộ, đây là nguyên vọng tân niên của tớ.
-
Cúc Tịnh Y thành tích cuối cùng cũng không kém, chính là mình yêu cầu rất cao, nên kết quả này làm nàng khóc một chút.
Triệu Gia Mẫn vô lực đứng ở cạnh bàn Cúc Tịnh Y, càng không ngừng vuốt ve đầu Cúc Tịnh Y, lại không biết nói đối phương có thể tiếp thu hay không, đến chính mình truyền lại một chút ấm áp.
"Thật sự. . . . . . Rất tốt a. . . . . . Cậu cũng cố gắng . . . . . . Kỳ thật lúc tớ lần đầu tiên khảo sát thất bại cũng không có khóc. . . . . . Kỳ thật tớ không để ý thành tích như vậy. . . . . . Tớ càng để ý cậu a. . . . . ."
Cúc Tịnh Y thanh âm rầu rĩ, Triệu Gia Mẫn cơ hồ nghe không rõ, "Chính là tớ chỉ để ý thành tích a."
Triệu Gia Mẫn ngừng tay, cả người đều ngồi phịch ở trên ghế bên cạnh.
Triệu Gia Mẫn không biết phải tiếp tục trả lời nàng như thế nào, chỉ có thể gắt gao cau mày.
Nàng nhìn Cúc Tịnh Y một bên khóc thút thít một bên thu thập túi sách, đeo trên lưng.
"Tớ đây đi trước ."
"Ân. . . . . . Gặp lại sau."
Nhìn thấy bóng dáng Cúc Tịnh Y, Triệu Gia Mẫn âm thầm nghiêm mặt cũng ra khỏi lớp, xoay người chạy về tòa nhà phía sau không có một bóng người dạy học.
Trốn vào một phòng nhà vệ sinh, Triệu Gia Mẫn tin tưởng không có người đến phiền nàng.
Hai tay đỡ ở trên cửa, Triệu Gia Mẫn hung hăng giống Cúc Tịnh Y nức nở, lại chảy không ra nước mắt.
Di động rung rung , Triệu Gia Mẫn thấy được trên màn hình, Cúc Tịnh Y gọi.
Không chút do dự nhấn trả lời.
". . . . . . Uy?" Triệu Gia Mẫn cảm thấy giọng của mình phát không ra tiếng.
"Có thể đem điện thoại Mạc Hàn xuống cho tớ không? Cám ơn."
Cắt đứt điện thoại, Triệu Gia Mẫn thật sâu bị cảm giác vô lực bao phủ.
Đúng vậy, như thế nào đột nhiên sẽ tìm tôi, căn bản không phải lo lắng tôi, chính là muốn chủ nhiệm lớp điện thoại mà thôi.
Tin nhắn đến nhiều, Triệu Gia Mẫn ngồi chồm hổm xuống, đầu vùi vào trong khuỷu tay.
Bảo vệ cửa cùng chủ nhiệm lớp Mạc Hàn xác nhận xong, mở cửa.
Cúc Tịnh Y rời đi trường học có Triệu Gia Mẫn.
Gió xuyên qua lá cây, âm thanh ma sát, càng phát ra lớn.
---
Thật ra thì cảm thấy khả năng edit của mình thật tệ, khó diễn tả quá đi :'(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro