
4.
Gần đây Bắc Ly thu được một tin tức làm Thái An Đế đứng ngồi không yên.
Thiên Ngoại Thiên bỗng nhiên công bố tân tông chủ.
Thái An Đế vẫn luôn biết lão tông chủ Nguyệt Phong Thành cố ý muốn phát động chiến tranh với Bắc Ly. Tuy nói hiện giờ Thiên Ngoại Thiên không còn đáng lo ngại, nhưng một khi chiến tranh nổ ra, Bắc Ly muốn thắng cũng phải trả một cái giá đắt. Trước mắt Thiên Ngoại Thiên đột ngột tuyên bố có đã có một tân tông chủ. Vị tông chủ này một chút tin tức đều không có, ý đồ của hắn đến cùng là chiến hay dừng cũng là không thể biết được. Trên giang hồ tuy rằng đồn đại sôi nổi, cũng không có ai dám khẳng định mình biết vị tân tông chủ Thiên Ngoại Thiên này là ai.
Thái An Đế cố ý muốn tìm hiểu, nhưng dân chúng Thiên Ngoại Thiên quá kín miệng, thăm dò một hồi, một chút tin tức cũng không có. Hắn không thể không triệu Bách Lý Lạc Trần vào cung thương lượng chuyện này.
Lão Hầu gia toàn bộ quá trình đều trầm mặc không lên tiếng. Mặt khác, hắn trước đó một thời gian thu được tin của tôn nhi bảo bối nhà hắn. Tin là một đường mật đưa đến đây, lão Hầu gia từ ngày ấy cướp tân nhân đều chưa gặp mặt cháu trai, hỏi phu thê Bách Lý Thành Phong, đôi phu thê này nói năng thận trọng, chỉ nói tiểu tử này đi cùng tức phụ của mình.
Hắn tuy buồn bực tiểu tử này từ khi nào đi tìm tức phụ, nhưng cũng chưa từng truy cứu. Bách Lý gia luôn luôn thập phần khoan dung với hài tử này, huống chi hắn cũng thật sự yêu thương tôn nhi mình rất nhiều.
Lão gia ngày đêm mong nhớ tôn nhi của mình có thể đem tôn tức về gặp hắn đã được hơn một tháng.
Cho đến ngày lão gia nhận được một phong thư.
Lão gia cảm giác trời sập.
Trên thư viết mỗi một chữ hắn đều hiểu, nhưng như thế nào ghép lại, lại chẳng hiểu gì.
Phong mật thư này vốn là chuẩn bị để đưa tới tay Bách Lý Thành Phong. Nhưng lão gia tử vì lo lắng sốt ruột cho tôn tử liền đón đầu nhận trước. Không ngờ chờ đợi hắn lại chính là một phần "đại lễ" bất ngờ như vậy.
Tin ngắn ngủn, tổng kết lại đại khái là.
Tông chủ Thiên Ngoại Thiên là hắn giết, hắn hiện tại ở Thiên Ngoại Thiên tạm thời quản lý.
Hắn và Vân ca tâm ý tương thông, hy vọng Bách Lý Thành Phong chuẩn bị cho hắn thật nhiều sính lễ.
Cuối cùng, Bách Lý Đông Quân còn không quên trấn an phụ mẫu hắn.
"Ai da hai người không cần lo lắng, ta làm như vậy tất nhiên có lý do của ta. Vài tháng nữa ta liền mang Vân ca về thăm hai người, hai người liền chuẩn bị tốt giúp ta rước dâu đi!"
Tuy rằng những lời này thoạt nhìn không có tác dụng an ủi mấy.
Hơn nữa còn khiến Bách Lý Lạc Trần tức đến thổi râu trừng mắt.
Qua nửa đêm, Thế Tử gia bị lão gia đánh thức.
Vừa thấy cha hắn, Thế Tử gia định nói, tối rồi còn đến đây làm gì vậy cha, còn không cho nhi tử ngủ sao?
Không chờ hắn mở miệng nói, lão gia ném một phong thư đến trước mặt hắn, hướng hắn hô một tiếng quỳ xuống.
Thế Tử gia chỉ đành nơm nớp lo sợ quỳ xuống xem phong tử của nhi tử tốt gửi cho mình, càng xem càng đau đầu.
Bách Lý Thành Phong cũng không biết nên đáp ứng yêu cầu nhi tử như thế nào, mỗi một tin tức này đều thật rời rạc, hắn chi có thể cúi đầu nói nhi tử là phụ thân không biết dạy con, mong ngài chớ sinh khí.
Lão gia trừng mắt, được, được lắm, đều biết cả rồi, liền lừa gạt hắn.
Kỳ thật lão gia cũng không phải không biết ngày ấy cướp tân nhân là bảo bối tôn tử nhà hắn bắt Diệp Vân đi. Hắn cùng Diệp Vũ là chí giao hảo hữu. Hắn có nghĩ đến cứu nhi tử của bạn cũ, cuối cùng vẫn là suy xét rất nhiều.
Tôn nhi nhà hắn thật to gan, trực tiếp bắt người ta đi, hắn tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng lại không hề trách cứ. Ngược lại hắn có chút vui mừng, tôn nhi nhà hắn là người trọng tình trọng nghĩa.
Chỉ là hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, tôn nhi nhà hắn trọng tình trọng nghĩa, chính là muốn cưới con trai nhà người ta về!
Chuyện này khiến lão gia trăm năm sau không biết làm sao ăn nói với Diệp Vũ dưới suối vàng.
Tôn tử nhà mình lại dám đem bảo bối nhi tử nhà người ta cướp về như thế!
Lão gia thật nhức đầu.
Hắn đêm nay gọi Bách Lý Thành Phong tới là muốn hỏi hắn còn biết thêm gì nữa, nhưng Bách Lý Thành Phong nào có biết thêm được gì, chỉ có thể đem chuyện cướp tân nhân ngày đó nói thẳng ra.
Đều khiến lão gia tức đến bật cười, được lắm, tức phụ hai phụ tử các người đều là đoạt về, cái thói quen gì thế này!
Bách Lý Thành Phong cúi đầu nhận lỗi, nơm nớp lo sợ quỳ một hồi lâu, phụ thân mới cho hắn lui.
Lúc trở về phòng, Ôn Lạc Ngọc còn tỉnh liền hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì. Bách Lý Thành Phong chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn tiếp tục giải thích, hắn hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc.
"Nhi tử chúng ta muốn mang con dâu về, cha gọi ta tới hỏi một chút, không có việc gì lớn, ngủ đi."
Ôn Lạc Ngọc nghe một câu như vậy liền định hỏi con dâu là ai, Bách Lý Thành Phong liền ngả đầu ngủ.
Ôn Lạc Ngọc thề, nàng chưa bao giờ hận giấc ngủ chất lượng của trượng phu đến thế.
Lão gia bên này sau khi Bách Lý Thành Phong trở về, hắn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đi tới một căn phòng vẫn luôn khóa kín trong hầu phủ.
Gian phòng này ngày thường không được hắn cho phép, không có ai được vào, bởi vậy cũng không ai biết bên trong có thứ gì.
Bên trong là bài vị tướng quân Diệp Vũ bị kết tội mưu nghịch.
Trong bóng tối một hồi lâu sau, Bách Lý Lạc Trần đốt một nén hương.
Hắn thường đến đây mỗi khi tâm trạng khó chịu để trò chuyện cùng người huynh đệ chí cốt. Nhưng lần này, tâm trạng lại khác những lần trước rất nhiều.
Bách Lý Đông Quân là tôn nhi của hắn, hắn từ nhỏ đều hết mực cưng chiều tôn nhi. Hắn hiểu rõ tính nết tôn nhi mình. Nó đã nói thích, còn nhấn mạnh muốn tam môi lục sính nghênh thú (*), thậm chí còn cố ý liệt kê thêm nhiều sính lễ hơn mức bình thường, giống như sợ bọn họ làm người ta ủy khuất.
Lão gia nhìn thấu tấm lòng này. Trong thư, Bách Lý Đông Quân ba câu thì hết hai câu nói về "Vân ca" tốt đẹp đến mức nào, như là sợ bọn họ không chịu chấp nhận người ta.
Hắn là người từng trải, làm sao không nhận ra? Tôn nhi này của hắn đối với Diệp Vân nặng tình vô cùng.
Hắn luôn tin tưởng rằng con cháu sẽ có phúc của con cháu, việc gì đến thì cứ để tự nhiên. Chỉ cần trong khả năng bảo vệ của mình, ông sẽ bao dung và dung túng những đứa trẻ của mình. Năm đó, Bách Lý Thành Phong cướp tân nương, hắn không quản. Bách Lý Đông Quân bắt người về, hắn cũng không phản đối. Chỉ là hắn không ngờ rằng, tôn nhi của mình lại có chủ ý này.
Hắn cũng chẳng mấy bận tâm chuyện hương khói Bách Lý gia. Lão gia cảm thấy thực ra chỉ cần tôn nhi thích, nam tử nữ tử cũng đều được.
Chỉ là hài tử Diệp Vân kia, Diệp gia chỉ còn lại nó.
Thật lâu sau, lão gia mở miệng cười.
"Diệp Vũ lão đệ, là lão huynh có lỗi với ngươi. Nếu là hài tử Diệp Vân kia không thích Đông Quân nhà ta, có lẽ ta còn có thể ngăn cản, nhưng hiện giờ bọn chúng tâm ý tương thông."
"Nghĩ đến ngươi cũng không muốn bổng đánh uyên ương đi."
Hương tắt, trong phòng một lần nữa tối mịt.
Cho nên liền có hôm nay, Thái An Đế tìm hắn tới thương lượng một chuyện Thiên Ngoại Thiên, lão gia vẻ mặt trầm mặc, không hiện ra một tia cảm xúc nào.
Thái An Đế đặc biệt nôn nóng, rồi lại không để lộ lo âu, hắn muốn tránh cho Bách Lý gia coi đây là áp chế, nhìn trộm thánh tâm.
Vì thế hắn đặt xuống một quân cờ, mở miệng hỏi.
"Trấn Tây Hầu, ngươi thấy thế nào?"
Bách Lý Lạc Trần không vội đáp.
"Lão thần cho rằng, Thiên Ngoại Thiên hiện tại chưa có động thái đáng lo ngại. Trong một thời gian ngắn, bọn chúng sẽ không phát động chiến hỏa. Nếu thật sự phải đánh, Bắc Ly ta vẫn nắm thế thượng phong. Bệ hạ không cần lo lắng. Bắc Ly nhân tài dồi dào, không cần e sợ một tông môn ngoại vực."
Nói xong một lúc sau hắn liền nhấc một quân cờ đặt xuống, phá vỡ sự im lặng.
Thái An Đế nhận được câu trả lời lúc này mới yên lòng. Lại nghĩ đến khả năng sau này phải dùng đến Bách Lý gia, lúc sau liền cho hắn một đống gia quan tiến tước, bảo hắn lui xuống.
Thái An Đế đắc ý tự mãn, còn chưa chú ý tới ván cờ kia, hắn đã bị vây hết không còn khả năng đánh trả.
Cũng may mấy tháng qua đi, Thiên Ngoại Thiên cũng không có động thái gì lớn.
Sắp vào hạ, trong cung công việc bộn bề, Thái An Đế nhất thời đem việc này ném ra sau đầu.
Thiên Ngoại Thiên bên này xử lý tốt đại bộ phận, hiện giờ gọn gàng ngăn nắp, tỏa sáng sinh cơ mỏng manh. Diệp Đỉnh Chi rất vui mừng.
Chỉ là đã nhiều ngày y luôn có chút mệt mỏi, còn đặc biệt rã rời, ăn uống không tốt, có khi thấy cơm liền muốn nôn.
Y vẫn không đem chuyện mình không khỏe đặt trong lòng, chỉ cho là xuân vây thu mệt hạ ngủ chuyển mùa ảnh hưởng.
Nhưng thực ra Bách Lý Đông Quân đau lòng đến không chịu được. Vân ca của hắn đã nhiều ngày gầy rộc đi.
Bách Lý Đông Quân muốn mang Diệp Đỉnh Chi đi Dược Vương Cốc tìm Tân Bách Thảo. Hắn biết được Tân Bách Thảo nói sư phụ hắn Nam Cung Xuân Thủy thời gian này cũng ở Dược Vương Cốc, nếu hắn tới nói không chừng có thể gặp được sư phụ mấy ngày.
Vì thế Vân Vân ca của Đông Đông Quân không quá ngang cố, đành phải đồng ý với hắn đi Dược Vương Cốc xem thử, nhưng trước tiên phải chờ y xử lý xong sự vụ của Thiên Ngoại Thiên trong vài ngày.
Vì thế có một ngày không có tuyết rơi, thậm chí còn hiếm thấy ánh mặt trời.
Mạc Kỳ Tuyên vẫy khăn tay rưng rưng nước mắt tiễn tông chủ thân ái của hắn cùng nam nhân của tông chủ.
Động tác vẫy khăn tay đương nhiên là hắn tưởng tượng ra.
Sau khi Diệp Đỉnh Chi kế nhiệm vị trí tông chủ, y đối với Thiên Ngoại Thiên đặc biệt chú trọng. Có đôi lúc vì xử lý công việc của Thiên Ngoại Thiên mà không ở cùng Bách Lý Đông Quân, thưởng biểu hiện ở buổi tối y trở về phòng ngủ càng ngày càng muộn hơn.
Y thật ra ngày nào cũng ở cùng Mạc Kỳ Tuyên xử lý sự vụ.
Mạc Kỳ Tuyên bởi vậy đã phải chịu đựng ánh mắt đầy "yêu thương" của Bách Lý Đông Quân.
Mạc Kỳ Tuyên thầm nghĩ, tông chủ vừa đi, có chút không quen.
Hết thảy đều thuận lợi, Bách Lý Đông Quân đưa Diệp Đỉnh Chi lên đường đến Dược Vương Cốc.
Đến Dược Vương Cốc, Nam Cung Xuân Thủy còn chưa đi, thấy Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân nắm tay nhau, hiểu ý cười.
"Nhà Đông Bát, mau tới giúp ta thu lưới một chút. Buổi tối làm cá cho các ngươi ăn."
Diệp Đỉnh Chi vừa nghe thấy ba chữ "nhà Đông Bát" còn chưa kịp phản ứng, Bách Lý Đông Quân đau lòng tức phụ mình đã đi nhiều ngày mệt nhọc khó chịu, vội vàng tiến lên giúp sư phụ thu lưới.
Nam Cung Xuân Thủy nhìn hắn cười cười, liền nói Đông Bát nhà hắn sau này có khi bị thê quản nghiêm, lôi nhị còn không tin, vụ cá cược này, lôi nhị thua rồi.
Buổi tối ăn cơm, Tân Bách Thảo mới vội vàng gấp gáp trở về. Y đã nhiều ngày xuất cốc có chút chuyện cần xử lý, trở về trời đã khuya.
Nam Cung Xuân Thủy mang cá hấp lên bàn. Diệp Đỉnh Chi không biết vì sao thấy cá liền muốn nôn, nhưng nôn trước mặt mọi người thì không hay lắm, y chỉ có thể cố nén lại.
Cho đến khi Đông Quân gắp cho y một miếng cá, y cuối cùng không nhịn được ngượng ngùng nói một câu liền chạy ra góc tường bắt đầu nôn khan.
Bách Lý Đông Quân đuổi theo, thấy tức phụ hắn khó chịu thành ra như vậy thật là đau lòng không chịu được. Nhưng hắn lại không làm được gì, chỉ có thể một bên nhẹ nhàng vỗ lưng Diệp Đỉnh Chi, một bên rót cho y một chén nước.
Tân Bách Thảo cùng Nam Cung Xuân Thủy đi tới. Nam Cung Xuân Thủy thấy Diệp Đỉnh Chi nôn thành như vậy, trong nháy mắt nghi ngờ tay nghề của mình, hắn làm cá không khó ăn đến mức người nhà Đông Bát nôn thành như vậy đi?
Vì thế nhất thời hai thầy trò đều nhìn Tân Bách Thảo, Tân Bách Thảo sắc mặt ngưng trọng.
Y biết sư phụ Diệp Đỉnh Chi là Vũ Sinh Ma liền hỏi.
"Ngươi có phải luyện Ma Tiên Kiếm hay không?"
Diệp Đỉnh Chi có chút ngoài ý muốn nhận được câu hỏi này, nhưng cũng không muốn lừa gạt, thành thật nói.
"Đúng, là ta không muốn kiếm pháp của sư phụ bị mai một, vì thế luyện Ma Tiên Kiếm."
Sắc mặt ngưng trọng của Tân Bách Thảo chưa tan đi.
Y bắt mạch Diệp Đỉnh Chi trước.
Xem xong mạch, Tân Bách Thảo thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Sư phụ ngươi Vũ Sinh Ma luyện Ma Tiên Kiếm nam sinh nữ tướng, nhưng hắn cả đời không thành thân, đương nhiên không hiểu Ma Tiên Kiếm còn có một tác dụng khác."
"Đã là lời đồn từ rất lâu, ta cũng là những năm trước du ngoạn bên ngoài nghe nói, luyện Ma Tiên Kiếm, nam tử trừ việc nam sinh nữ tướng, còn có thể chính mình sinh con nối dõi."
"Ta nhìn ngươi, phát hiện so với trước đây càng xinh đẹp, cho nên đoán được ngươi luyện Ma Tiên Kiếm. Sau khi biết ngươi thực sự luyện Ma Tiên Kiếm, Đông Quân lại nói ngươi hôm nay mệt mỏi, còn không ăn được, luôn là khó chịu buồn nôn, cho nên hoài nghi ngươi đã có thai."
Tân Bách Thảo nói đến đây ngừng một chút, Nam Cung Xuân Thủy và Bách Lý Đông Quân đều khẩn trương nhìn y.
"Mới vừa rồi ta bắt mạch cho ngươi, mạch đập như châu lăn, chính là hỉ mạch. Dựa vào mạch tượng mà xem, hẳn đã hơn ba tháng rồi."
Tân Bách Thảo nói xong, vốn tưởng rằng Bách Lý Đông Quân sẽ thật vui mừng.
Kết quả không nghĩ tới đứa nhỏ ngốc này lời đầu tiên nói là: "Có thể bỏ được không?"
Diệp Đỉnh Chi kinh hãi nhìn Bách Lý Đông Quân liếc hắn một cái, Nam Cung Xuân Thủy trực tiếp cho Đông Bát một cái tát vào đầu.
Bách Lý Đông Quân lúc này mới phát hiện mọi người đều hiểu lầm ý tử của hắn, vì thế vừa ô đầu vừa ủy khuất nói.
"Mẫu thân ta nói lúc sinh ta vô cùng đau đớn, nữ tử sinh con nối dõi còn thống khổ gian nan, Vân ca là nam tử, chẳng phải sẽ gian nan gấp trăm lần."
"Ta không muốn Vân ca gặp một chút nguy hiểm nào."
Nghe được lời này của hắn, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra. Tân Bách Thảo còn tưởng chính mình sắp chứng kiến hiện trường hòa ly, ai biết tiểu tử này chỉ là đau lòng cho tức phụ.
Tân Bách Thảo xoa eo từ trên cao trừng mắt nhìn Bách Lý Đông Quân.
"Ngươi đây là có ý gì, ngươi không tin y thuật của ta? Hơn nữa, ngươi cũng nên hỏi ý kiến của phụ thân hài tử đi chứ?
Bách Lý Đông Quân lúc này mới chợt nhận ra nhìn Diệp Đỉnh Chi.
Hắn không có cách nào, đời trước Diệp Đỉnh Chi chết trong lòng hắn để lại bóng ma rất lớn, thế nên hắn vừa mới xem nhẹ Vân ca, buột miệng thốt ra câu kia.
Hắn thực sự không thể chấp nhận được lần nữa mất đi.
Diệp Đỉnh Chi cũng nhìn hắn, kiên định gật đầu.
Sau đó Diệp Đỉnh Chi mở miệng nói với Tân Bách Thảo.
"Mong tiền bối giúp ta hạ sinh hài tử này."
Bách Lý Đông Quân còn muốn nói gì đó, Nam Cung Xuân Thủy vỗ vỗ vai hắn.
"Đông Bát, ngươi yên tâm, thần y nói có thể bảo vệ phụ tử hai người, ngươi còn không tin thần y sao?"
Bách Lý Đông Quân vẫn còn chút bất an, Diệp Đỉnh Chi phải liên tục cam đoan rằng tất thảy đều sẽ bảo vệ chính mình trước, sau đó mới tính đến lo lắng cho hài tử. Bách Lý Đông Quân mới hơi yên lòng một chút, nhưng trong lòng vẫn căng như dây đàn.
Tân Bách Thảo y thuật tinh thông, phản ứng nôn nghén của Diệp Đỉnh Chi đã giảm đi rất nhiều. Ngoài một vài loại thức ăn như hải sản vẫn là không nuốt nổi, các món khác đều có thể ăn được một ít.
Bách Lý Đông Quân vẫn không khỏi lo lắng. Vì thế, mỗi ngày đều thấy hắn tung tăng nhảy nhót khắp Dược Vương Cốc, lúc nào cũng nghĩ cách cải thiện bữa ăn cho Vân ca.
Rốt cuộc ở Dược Vương Cốc gà bay chó sủa một hồi, Tân Bách Thảo không thể nhịn được nữa.
Y một tay túm cổ áo Bách Lý Đông Quân, một tay kéo cánh tay Diệp Đỉnh Chi, mang hai người trực tiếp ném ra ngoài cốc.
"Bách Lý Đông Quân! Về Trấn Tây Hầu phủ lăn lộn đi, ta sẽ mỗi tháng đến bắt mạch cho Diệp Đỉnh Chi một lần! Dược Vương Cốc của ta có thiên kim vạn kim cũng không chịu nổi ngươi lăn lộn mấy ngày!"
Tân Bách Thảo thật sự sợ Dược Vương Cốc sụp đổ trong tay Bách Lý Đông Quân.
Bị đuổi ra ngoài cốc, Bách Lý Đông Quân chợt nghĩ, ở Dược Vương Cốc làm thần ý tiền bối khó xử, không bằng trở về Trấn Tây Hầu phủ. Ở Trấn Tây Hầu phủ càng tiện hắn nghiên cứu đủ loại món ăn. Huống hồ hắn mang theo Vân ca đi đã lâu còn chưa về thăm nhà.
Vì thế vào một ngày tháng bảy, Càn Đông Thành tiểu bá vương mang theo tức phụ mình lặng lẽ trở về Trấn Tây Hầu phủ.
Bách Lý Đông Quân năm tay Diệp Đỉnh Chi vừa bước vào phủ, quản gia còn đang chỉ đạo đám gia nhân dọn dẹp.
Bách Lý Đông Quân còn định mở miệng chào hỏi một tiếng, quản gia không trực tiếp quay đầu, tay chân vội vã hướng chạy về nội viện kêu lớn: "Hầu gia! Thế Tử gia! Tiểu thiếu gia trở về rồi!"
Quản gia có thể là quá mức kích động, đi đường lảo đảo suýt chút nữa ngã nhào. Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi không nhịn được bật cười, liếc nhau đầy ý nhị,
Bách Lý Đông Quân nhéo lòng bàn tay Diệp Đỉnh Chi, cười nói.
"Vân ca, hoan nghênh về nhà."
Ngụ ý, nhà của ta, cũng là nhà của huynh.
Nhà? Nhà sao? Diệp Đỉnh Chi thoáng sững sờ. Kể từ khi lưu lạc, đã bao lâu rồi không có ai nhắc đến chữ này với y. Trong ký ức, "nhà" là Diệp gia trước khi bị xét xử, là khoảng thời gian yên bình khi cha mẹ còn sống, là những ngày tháng tràn đầy tiếng cười và hơi ấm.
Chỉ là sau này, khi tuổi tác dần lớn, những ký ức tươi đẹp sống động ấy cũng ngày một xa vời. Điều duy nhất y còn nhớ rõ về Diệp phủ, chính là máu tanh thấm đẫm và mối huyết hải thâm thù chưa từng nói thành lời.
Cho đến khi Bách Lý Đông Quân nhắc đến chữ "nhà", định nghĩa ấy trong lòng y đã sớm trở nên mơ hồ.
Nhưng ngay khoảnh khắc Bách Lý Đông Quân dứt lời, hình ảnh về "nhà" lại một lần nữa hiện hữu. Những khoảng trống lạnh lẽo trong ký ức bỗng chốc được lấp đầy, tràn ngập những hồi ức rực rỡ và ấm áp.
Là những lúc xử lý sự vụ ở Thiên Ngoại Thiên đến mệt mỏi, y liền vùi đầu vào lòng Bách Lý Đông Quân. Là những đêm cuối đông chưa sang xuân, đêm đêm hai người ôm nhau ngủ. Là một câu trêu đùa "nhà Đông Bát" của Nam Cung Xuân Thủy tại Dược Vương Cốc. Là bóng dáng Tân Bách Thảo cầm chổi đuổi theo Diệp Đỉnh Chi chạy khắp sân.
Nếu ngược dòng ký ức xa hơn, y còn có thể nhớ đến những ngày không lâu trước đây, khi sư phụ kiên nhẫn bồi y luyện kiếm, cùng với tiểu cẩu luôn quấn quýt chạy theo y.
Những mảnh ký ức đó, sáng rực nhất vẫn là bóng hình Bách Lý Đông Quân đang nắm lấy tay y lúc này.
Mối thù Diệp gia diệt môn y vẫn chưa thể quên, chỉ là y đột nhiên phát hiện ra, thì ra sinh mệnh của mình, trừ bỏ hận thù còn có nhiều hồi ức tốt đẹp như vậy.
Sương khói phủ kín thâm cốc, bỗng có vài tia nắng xuyên qua rọi xuống.
Diệp Đỉnh Chi nhìn thẳng vào mắt Bách Lý Đông Quân, ánh mắt ngày ấy hắn cùng y nói hết tâm ý chính mình giống hệt bây giờ, trước sau như một, đong đầy tình yêu.
Tựa như ánh mặt trời sưởi ấm Diệp Đỉnh Chi.
Bách Lý Đông Quân hoàn toàn không hay biết, chỉ trong nháy mắt, trong đầu Diệp Đỉnh Chi đã xoay chuyển bao nhiêu suy nghĩ. Hắn còn ngây ngô tưởng rằng Vân ca cuối cùng cũng muốn gặp cha mẹ hắn, căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi.
Hắn lần nữa nhéo nhẹ lòng bàn tay Diệp Đỉnh Chi, cười nói.
"Vân ca không cần vội, còn không phải lần đầu tiên gặp cha mẹ ta. Không phải hồi nhỏ cũng đã gặp qua rồi sao, không cần vội."
Diệp Đỉnh Chi cũng cười cười với hắn.
Tiểu tử ngốc này còn tưởng y vội vàng muốn gặp cha mẹ nên mới nhìn y như vậy.
Bách Lý Đông Quân có phần mơ hồ, không có gì cả, chỉ là diệp đỉnh vừa rồi cười quá đẹp.
Hắn vẫn luôn biết Vân ca nhà hắn là đẹp nhất thiên hạ, nhưng như vậy cũng đẹp quá rồi đi.
Có thể chỉ cần một ánh mắt lơ đãng, đã vô tình mê hoặc hắn thêm một chút.
Vào phòng trong, tiến vào chính sảnh, Bách Lý Đông Quân nắm tay Diệp Đỉnh Chi dẫn vào liền cảm nhận bầu không khí có phần không đúng lắm.
Gia gia hắn ngồi ở vị trí cao nhất, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn hắn. Phụ thân và mẫu thân hắn ngồi bên cạnh.
Phụ thân hắn vẻ mặt vui sướng khi thấy con mình gặp họa, còn mẫu thân ban đầu vô cùng xúc động khi nhìn thấy hắn, nhưng lúc sau thấy hắn nắm tay Vân ca, ánh mắt liền trợn tròn kinh ngạc.
Ba người, ba biểu cảm, mỗi người một vẻ.
Bách Lý Đông Quân cảm thấy ánh mắt này của mẫu thân có gì đó quen thuộc, nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra.
Cũng may suy nghĩ của hắn chưa đi quá xa, gia gia hắn vỗ bàn mạnh một tiếng, kéo hắn từ cõi thần tiên về thực tại. Hắn vội vàng nắm chặt tay Diệp Đỉnh Chi đi đến trước mặt gia gia, làm nũng.
"Gia gia, lâu như vậy không gặp, có phải rất nhớ ta không? Tôn nhi đặc biệt mang cháu dâu về cho người đây."
Rồi sau đó kéo tay Diệp Đỉnh Chi ra đối diện cha mẹ hắn, giọng nói rõ ràng dõng dạc.
"Cha, mẹ, gia gia, trịnh trọng giới thiệu, đây là người trong lòng của ta, Diệp Vân."
"Bá phụ, bá mẫu, lão Hầu gia, vãn bối kính chào."
Diệp Đỉnh Chi mở miệng vấn an từng người. Trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhìn không ra một tia bối rối, nhưng mồ hôi mỏng trên trán y đã làm lộ tâm trạng lúc này của y.
Bách Lý Lạc Trần phất tay, ra hiệu y bước lên phía trước.
Diệp Đỉnh Chi muốn buông tay Bách Lý Đông Quân, dù sao trước mặt bao nhiêu người vẫn cứ nắm tay thế này cũng không hay.
Ai ngờ Bách Lý Đông Quân nắm chặt tay y chẳng khác nào tên lưu manh, Diệp Đỉnh Chi gỡ thế nào cũng không ra.
Bách Lý Lạc Trần thấy thế hừ một tiếng.
"Đông Quân, trước hết buông tay tức phụ con ra, gia gia ta có lời muốn nói với nó."
Bách Lý Đông Quân lúc này mới lưu luyến buông ra, nhìn thấy bộ dạng của con hắn lúc này, Thế Tử gia trong lòng cười không ngớt, rốt cuộc cũng có người trị được bá vương nhi tử của hắn.
Diệp Đỉnh Chi đến trước mặt Bách Lý Lạc Trần, Bách Lý Lạc Trần kéo tay Diệp Đỉnh Chi, tinh tế quan sát một lát.
Một hồi lâu, hắn mới mở miệng.
"Hài tử tốt, mấy năm nay con chịu khổ rồi."
Bách Lý Lạc Trần nhìn gương mặt người trước mắt giống với bạn cũ, hốc mắt đỏ lên.
"Đông Quân, nó đối đãi con thế nào?"
Diệp Đỉnh Chi nhẹ giọng đáp: "Gia gia, Đông Quân đệ ấy đối với con rất tốt, con cũng sẽ dùng cả sinh mệnh bảo vệ đệ ấy."
Nghe được Diệp Đỉnh Chi gọi một tiếng "gia gia", lão gia tử trên mặt cười ra hoa.
Đúng là bảo bối tôn tử của hắn, từ nay về sau không cần lo lắng chuyện tôn tức nữa rồi.
Lão gia tử nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng đôi tiểu phu thê này, phất tay dặn dò người chuẩn bị để bọn họ nghỉ ngơi sau chuyến đi dài.
Trên đường đưa tức phụ nhà mình về phòng, Bách Lý Đông Quân cuối cùng cũng nhớ ra ánh mắt của mẫu thân hắn vì sao lại quen thuộc đến thế.
Rất giống ánh mắt của cha ngày đó cướp tân nhân biết được hắn muốn đi đoạt lấy Vân ca.
Lão gia tử không nói gì, Bách Lý Thành Phong càng không lên tiếng. Riêng Thế Tử phi, nàng là người tinh tường nhất. Ngay khoảnh khắc nhi tử nàng dẫn người vào cửa, nàng đã nhận ra khối ngọc bội trên eo Diệp Đỉnh Chi chính là khối ngọc nàng từng giao cho Bách Lý Đông Quân, dặn hắn sau này giao cho người trong lòng hắn.
Hiện giờ khối ngọc bội ở bên Diệp Đỉnh Chi, đồng nghĩa với việc y là người trong lòng của nhi tử nàng. Người trong nhà không ai phản đối, nàng đương nhiên cũng không có gì để nói. Nàng chỉ là đau lòng thân thế của Diệp Đỉnh Chi, nghĩ ngợi ngày mai phải gọi nhi tử đến dặn dò kỹ càng, phải đối đãi với người này thật tốt.
Vì thế cả Bách Lý gia đều hết sức hài lòng với cháu dâu này, chỉ hận không thể ngày mai đã cho bọn họ thành thân, sống những ngày tốt đẹp.
Ngày hôm sau, lúc cả nhà cùng nhau ăn sáng, trên bàn có một đĩa sủi cảo tôm, Bách Lý Đông Quân nhìn thoáng qua liền muốn kêu người dọn đi. Diệp đỉnh còn chưa kịp kéo tay áo hắn nói không việc gì, hắn đã kêu người đem xuống.
Mới vừa dứt lời hắn liền thấy phụ thân, mẫu thân, gia gia đều nhìn chằm chằm hắn, hắn mới nhớ tới còn một chuyện chưa thông báo.
"Cái đó... Vân ca mang thai, không chịu nổi mùi hải sản, ngửi là buồn nôn."
"Lạch cạch!" Chiếc đũa trong tay Bách Lý Thành Phong rơi xuống.
"Choang!" Chiếc chén sứ trong tay Ôn Lạc Ngọc rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Bách Lý Lạc Trần không có bất kỳ động tĩnh gì, nhưng Bách Lý Đông Quân liếc mắt sang liền thấy chiếc đũa trong tay gia gia đã bị bẻ làm đôi.
Giọng nói Ôn Lạc Ngọc có phần run rẩy, mở miệng:
"Đông Quân, con đang nói bậy cái gì đó? Vân nhi là nam tử..."
Bách Lý Đông Quân trực tiếp ngắt lời mẫu thân.
"Vân ca tu luyện Ma Tiên Kiếm pháp, thể chất có chút đặc biệt."
Hắn không nói hết, nhưng ba người còn lại đều hiểu rõ ý tứ.
Vẫn là lão Hầu gia trấn định nhất, lên tiếng hỏi: "Mấy tháng rồi?"
"Đã ba tháng."
Diệp Đỉnh Chi ngoan ngoãn trả lời.
Vốn là một buổi sáng bình thường tại Bách Lý gia, hiện giờ đã gà bay chó sủa.
Chủ yếu là một mình Bách Lý Đông Quân gà bay chó sủa.
Phụ thân, mẫu thân, gia gia biết được có tôn tử và chắt trai liền lo lắng tình trạng cơ thể Diệp Đỉnh Chi, hỏi han dưỡng thai như thế nào, biết được có thần y Tân Bách Thảo ở Dược Vương Cốc giúp đỡ liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cuối cùng cũng là sống đã lâu, cảm xúc cũng ổn định hơn nhiều, tiếp đón tin tức và ổn định một hồi, cả nhà liền tiếp tục dùng bữa.
Đến nỗi Bách Lý Đông Quân một hồi gà bay chó sủa, hắn một lúc muốn đem xuống món này, một lúc lại đem xuống món kia, một hồi lại muốn phân phó đầu bếp làm món mới.
Rốt cược hắn không biết bao nhiêu lần muốn kêu đầu bếp tới, lúc sau Diệp Đỉnh Chi liếc hắn một cái.
Một cái liếc mắt, Bách Lý Đông Quân lập tức dừng lại, không kêu muốn cái này muốn cái kia nữa.
Bách Lý Thành Phong thấy thế liền cười vui vẻ dị thường, lại lần nữa cảm thán cuối cùng cũng có người có thể trị được bá vương nhi tử nhà hắn.
Chỉ là không đợi hắn cười xong, phu nhân hắn Ôn Lạc Ngọc cũng liếc hắn một cái sắc lẹm.
Nên hắn không cười nữa.
Bách Lý Lạc Trần vô cùng vui vẻ nhìn cả gia đình trên bàn ăn.
Vốn dĩ Bách Lý Thành Phong dự định để nhi tử mình nghỉ ngơi khoảng nửa tháng rồi thành thân. Bách Lý Lạc Trần cố ý liên thủ với Lang Gia Vương sửa lại án oan của Diệp gia, để bọn họ có thể thành thân sớm hơn. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, Bách Lý gia cũng có thể bảo vệ Diệp Vân.
Năm đó, hắn không thể bảo vệ huynh đệ của mình, đó là tiếc nuối lớn nhất. Bây giờ, nhất định phải bảo vệ hài tử của huynh đệ.
-----------
(*): tập tục hôn nhân truyền thống gồm tam môi - ba lần mai mối, lục sính - sáu lễ vật, nghênh thú - rước dâu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro