Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Trọng điểm chương này xem phúc hắc tiểu Bách Lý công lược Diệp Đỉnh Chi như thế nào.

----

 Bách Lý Đông Quân bưng chén thuốc, đi đến mép giường Diệp Đỉnh Chi ngồi xuống.

"Vân ca, ta mang huynh đi từ lúc cướp tân nhân, sau đó huynh hôn mê nửa tháng. Nửa tháng này mơ hồ tỉnh một lần nhưng thần trí không rõ, không nhận ra ai, lại đả thương ta. Ta sợ huynh tỉnh lại vẫn chưa thanh tỉnh lại đả thương chính mình, mới nhờ người tìm làm xiềng xích, trước là chế trụ huynh, tìm đồ đệ Dược Vương Cốc tới bắt mạch, chờ huynh khỏe lại liền cởi xích cho huynh."

Bộ dáng hắn khó xử lại đau lòng, Diệp Đỉnh Chi vừa nghe nói chính mình không cẩn thận đả thương hắn, còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện xiềng xích, vội vàng muốn xem hắn bị thương chỗ nào.

Bách Lý Đông Quân xốc lên y phục, lộ ra một khối ứ máu trên ngực.

Vết ứ máu diện tích không lớn, nhưng rất sâu, lại là trong ngực, làm người nhìn không khỏi nhiều phần lo lắng. Diệp Đỉnh Chi càng nhìn càng đau lòng, bàn tay giơ lên muốn chạm vào một chút rồi lại sợ mình xuống tay không biết nặng nhẹ ấn đau Đông Quân.

Y vẫn không nhịn được sờ lên, Bách Lý Đông Quân vươn tay trực tiếp bắt lấy tay Diệp Đỉnh Chi ấn lên vết thương trên ngực mình không bỏ ra, sau mở miệng làm nũng nói.

"Ai da Vân ca không có việc gì, ta đã không sao rồi, cũng không thấy đau nữa, huynh không cần lo lắng cho ta, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng đẩy ngực hắn ra một chút, lại mắng yêu.

"Tiểu tử đệ đừng xem nhẹ thân thể mình như vậy."

Y vẫn là áy náy, Đông Quân nói mình đã khá hơn rồi, y đả thương Đông Quân hẳn là được mấy ngày, mấy ngày rồi vết ứ máu vẫn sâu như thế, hẳn lúc ấy y xuống tay khá nặng.

Diệp Đỉnh Chi thẳng thắn nghĩ như vậy, không khỏi thêm vài phần đau lòng cho Đông Quân.

Y cúi đầu chỉ lo nhìn vết thương trên ngực Bách Lý Đông Quân, bởi vậy cũng bỏ lỡ biểu tình trong mắt hắn.

Diệp Đỉnh Chi cúi thấp đầu, muốn tới gần ngực Bách Lý Đông Quân xem có thương đến tâm mạch không, nhưng y lại xem nhẹ động tác này lúc Bách Lý Đông Quân y phục mở rộng cực kỳ ái muội.

Người ngoài nhìn vào chính là y toàn bộ chui vào ngực Bách Lý Đông Quân, còn cởi y phục người ta.

Mạc Kỳ Tuyên thề hắn thực sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.

"Muốn ta tận mắt người quan trọng nhất với ta chịu chết, ta không làm được. Cho nên Vân ca, huynh đừng trách ta bắt huynh đi."

Bách Lý Đông Quân nói xong lời này hốc mắt liền đỏ bừng. Hắn cầm chén thuốc đi ra ngoài, đóng của phòng để lại không gian riêng cho Diệp Đỉnh Chi.

Hắn hôm nay đã nói xong lời này, Diệp Đỉnh Chi đau lòng cho hắn. Ít nhất hắn tuyệt đối bảo đảm vị trí của hắn so với Dịch Văn Quân trong lòng Diệp Đỉnh Chi là tương đồng, thậm chí hắn còn quan trọng hơn so với nàng một chút.

Dịch Văn Quân bị Lạc Thanh Dương đưa đi, Vân ca ngày đó cứu nàng đã dùng hết toàn lực, Vân ca không hề thiếu nàng ơn cứu mạng.

Khi Vân ca ý thức được muốn hắn tiếp thu y chết trước mặt hắn có bao nhiêu đau đớn, đoạn tình cảm giữa họ một lần nữa được định nghĩa lại.

Hắn nhẹ nhàng dựa vào khung cửa sổ, tựa hồ như vậy có thể cảm nhận được những băn khoăn của Diệp Đỉnh Chi trong phòng.

Vân ca, mau thông suốt đi.

Diệp Đỉnh Chi trong phòng tâm trí lúc này đã rối như tơ vò. Y ngày đó đi cướp tân nhân là vì hứa hẹn do Dịch Văn Quân đã cứu y. Thời điểm Đông Quân nói muốn giúp y, y không muốn Trấn Tây Hầu phủ bị liên lụy bởi những chuyện này.

Nói trắng ra thì, y không muốn Bách Lý Đông Quân gặp nguy hiểm.

Nhưng Đông Quân vẫn đến, cũng may bá phụ cũng đến. Y nghĩ Đông Quân đánh không lại Bách Lý bá phụ, cuối cùng khẳng định hắn sẽ bị mang về Trấn Tây Hầu phủ, như vậy không thể tốt hơn.

Nhưng chính y không nghĩ tới, Đông Quân có thể thắng Bách Lý Thành Phong, đem y mang đi.

Đông Quân nói y không nên trách hắn đã mang mình đi, y kỳ thật không trách hắn. Y biết Đông Quân là vì bảo vệ y, y làm sao trách móc được. Huống hồ ngày ấy đã đánh tới mức đó, y vốn là không có phần thắng, y nói sẽ đặt cược tính mạng, là vì cho dù biết không thể đưa Dịch Văn Quân đi, y cũng không nghĩ mình sẽ tiếc nuối.

Nhưng y chưa bao giờ suy xét từ một góc độ khác, nếu là y chết, Đông Quân sẽ khổ sở thế nào.

Nếu là ngày đó Đông Quân không mang y đi, y chết, Đông Quân bị mang về Trấn Tây Hầu phủ nhốt lại một thời gian, rồi khi ra ngoài liền nghe được tin y đã chết.

Tựa như năm đó Diệp phủ bị xử trảm đều giống nhau.

Đông Quân sẽ phải tiếp nhận y đã chết tận hai lần,

Không lâu sau khi đau đớn tiếp nhận tin y chết, thật khó khăn mới gặp lại, rồi lại một lần nữa phải nghe tin y chết.

Diệp Đỉnh Chi thay đổi vị trí, đem người tiếp thu hai lần tin huynh đệ tốt đã chết đổi thành y.

Diệp Đỉnh Chi nghĩ, nếu là minh tiếp thu tin Đông Quân chết tận hai lần.

Đau, quá đau.

Giống như có người lăng trì tâm mạch của y, miệng vết thương chưa lành bị xé toạc một lần nữa.

Y không chấp nhận được tin Đông Quân chết đến hai lần, càng không muốn Đông Quân đau đớn như vậy.

Suy nghĩ cẩn thận lúc sau, Diệp Đỉnh Chi càng thêm dung túng Bách Lý Đông Quân.

Sang ngày hôm sau, Bách Lý Đông Quân liền giải khai cấm chế trên xiềng xích. Lúc đến tìm y, Bách Lý Đông Quân vẫn luôn rầu rĩ, không muốn nói thêm gì, cơ bản đều là y hỏi, hắn đáp.

Y từ miệng Bách Lý Đông Quân biết được một ngày sau khi Bách Lý Đông Quân đưa y đi, nửa đường bị người của Thiên Ngoại Thiên bắt đưa tới trước mặt tông chủ bọn họ. Ngày đó tông chủ Thiên Ngoại Thiên vốn định hấp thu công lực hai người bọn họ, kết quả mưu kế không thành ngoài ý muốn bị Bách Lý Đông Quân hút đi công lực rồi giết chết.

Rồi sau đó Thiên Ngoại Thiên Bạch Phát Tiên thấy vậy một hai phải giữ lại hai người bọn họ, nói cái gì mà giết lão tông chủ thì phải đền một tông chủ mới cho bọn hắn. Hai người họ nhất thời không tìm được nơi ở thích hợp, Đông Quân liền đáp ứng hắn, ở lại giúp hắn xử lý một ít công việc nhưng vẫn là không làm tông chủ, Thiên Ngoại Thiên chỉ là nơi bọn họ tạm thời dừng chân.

Đông Quân vừa nói vừa nói vừa đút thuốc cho y. Từ lúc y tỉnh dậy đến nay, Đông Quân một hai phải đút thuốc cho y. Y vốn là cự tuyệt, chính mình cũng không phải trọng thương toàn thân tê liệt không động đậy được, nhưng Đông Quân vẫn kiên trì, y lại mang lòng hổ thẹn với Đông Quân, vì thế cũng dung túng hắn.

Đông Quân vừa nói vừa phỉ nhổ Bạch Phát Tiên, nói ngày nào chờ y khỏe lại, hai người bọn họ trốn ra ngoài cho Mạc Kỳ Tuyên tìm cũng không thấy.

Nhìn thấy hắn tính khí trẻ con, Diệp Đỉnh Chi bỗng nhiên vui vẻ.

Bách Lý Đông Quân buông chén thuốc, lúc sau liền biến thành hũ nút không nói gì.

Diệp Đỉnh Chi nghĩ ngợi, cuộc sống này khi nào mới kết thúc, ai tới trả lại y một Đông Quân rộng rãi hoạt bát đi.

Diệp Đỉnh Chi cần một phương pháp dỗ dành hài tử.

Đoạn thời gian Diệp Đỉnh Chi hồi phục, y cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, lại nhớ tới ngày ấy Vũ Sinh Ma dẫn y đi khắp Nam Quyết, y không muốn kiếm pháp của sư phụ thất truyền, vì thế bắt đầu luyện Ma Tiên Kiếm.

Y chỉ lo kiếm pháp của sư phụ bị thất truyền, quên mất sư phụ y luyện Ma Tiên Kiếm nam sinh nữ tướng. Qua thời gian tu luyện, gương mặt y trở nên ngày càng xinh đẹp.

Trước đây y đẹp, là mạnh mẽ thanh thoát, hiện tại lại thêm vài phần sáng như trăng rằm, như hoa xuân nở rộ.

Nhưng chính y còn không nhận ra điều này.

Bách Lý Đông Quân đem tất thảy biến hóa thu vào trong mắt, hắn nuốt nước miếng, trong lòng âm thầm vạch ra kế hoạch truy thê.

Hai người bọn họ vẫn luôn duy trì hình thức y hỏi hắn đáp được một tháng, Diệp Đỉnh Chi vẫn luôn phiền muộn, dỗ hài tử thế nào mới có thể thay đổi tình trạng bây giờ.

Biến cố đột nhiên phát sinh.

Phần tử náo động 32 tông trung ngoại vực ý thức được thời khắc của bọn họ sắp kết thúc, chó cùng rứt giậu. Vì thế có người lẻn vào Thiên Ngoại Thiên, muốn trước khi chết đổi một cái người chủ sự hiện tại của Thiên Ngoại Thiên, lấy mạng Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân không phải người ngốc, sớm đã có người tiến vào Thiên Ngoại Thiên, người của hắn liền tới hồi bẩm. Hắn luôn biết người 32 tông ngoại vực muốn giết hắn, nhưng không nghĩ tới biện pháp bọn họ thật quá buồn cười đi.

Một người cải trang trà trộn vào mang theo một phần hợp hoan hương kịch độc.

Loại độc này, mặc dù cùng người khác hợp hoan sau đó cũng không giải được, nhưng nếu không, cả hai người sẽ cùng chết.

Kế hoạch bọn họ chính là đem hương này châm ở trong phòng ngủ Bách Lý Đông Quân, lúc sau tùy tiện ném một nữ tử đi vào. Chờ đến sau khi Bách Lý Đông Quân chết, Thiên Ngoại Thiên náo loạn một thời gian, đến lúc đó bọn họ thu hoạch, quả thực không thể tốt hơn.

Bọn họ thậm chí cho rằng chính mình rất thiện tâm, làm Bách Lý Đông Quân trước khi chết làm quỷ phong lưu một hồi, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Người 32 vực ngoại phi thường vui vẻ, quyết định thực hiện kế hoạch này.

Bách Lý Đông Quân biết tin tức này cả người vui vẻ, hắn đang muốn chợp mắt, liền có người đưa gối đầu đến.

Hắn cùng Vân ca thời gian này quan hệ không gần cũng không xa, hắn tự giác đã đến lúc đẩy nhanh quá trình, đang lo tiến hành bước tiếp theo, liền có người đưa cơ hội đến cho hắn.

Hắn an bài cho người đổi hợp hoan hương thành huân hương bình thường, chẳng qua dược lực mạnh hơn chút, lại không tổn thương thân thể.

Bách Lý Đông Quân nghĩ, ngủ trước rồi nói.

Vì thế liền có một ngày trong phòng hỗn loạn, Diệp Đỉnh Chi luyện kiếm xong trở về phòng liền thấy Bách Lý Đông Quân sắc mặt ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, bên cạnh còn có một nữ tử muốn cởi y phục hắn.

Diệp Đỉnh Chi có ngốc cũng biết người trước mặt có mưu đồ gây rối với Bách Lý Đông Quân. Chỉ sợ thức ăn của hắn bị hạ độc, liền một kiếm đánh ngất nàng, ném ra ngoài phòng.

Diệp Đỉnh Chi làm xong tất cả quay lại phòng, Bách Lý Đông Quân bị động tĩnh này mở mắt. Hắn ngồi trên giường, y phục nửa cởi, không tỉnh táo nhìn Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi đột nhiên cũng thấy nóng, y giờ đây nhận ra, không phải thức ăn bị động vào, là huân hương trong phòng.

Y quay đầu muốn rời khỏi phòng, nhân lúc hắn trúng độc không lâu liền đi tìm đại phu Thiên Ngoại Thiên tới giúp bọn họ giải độc.

Y còn chưa bước tới cửa phòng đã bị Bách Lý Đông Quân ôm chặt.

"Vân ca đừng đi."

Y xoay người, Bách Lý Đông Quân đáng thương nhìn y, giống một tiểu cẩu mắc mưa.

Y sờ đầu Bách Lý Đông Quân trấn an nói.

"Nghe lời, Vân ca cho người đi tìm đại phu đến giải độc cho đệ."

Y cần phải chạy nhanh khỏi nơi này, y có thể cảm giác huân hương kia trong cơ thể mình cũng bắt đầu phát tác, chậm rãi đi xuống, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.

Nhưng Bách Lý Đông Quân không thể để y chưa làm gì mà đi ra khỏi phòng được.

Hắn một tay đè lên gáy Diệp Đỉnh Chi, cưỡng bách y hôn mình.

Diệp Đỉnh Chi kinh ngạc, Diệp Đỉnh Chi bắt đầu giãy giụa.

Nhưng y không tài nào thoát khỏi Bách Lý Đông Quân. Mắt thấy Bách Lý Đông Quân càng hôn càng hăng, tay cũng không an phận túm eo y, y vô pháp đành cắn lưỡi Bách Lý Đông Quân một cái.

Nhưng y cũng không nghĩ tới một nhát cắn này ngược lại làm Bách Lý Đông Quân càng thêm hưng phấn, bắt đầu làm càn.

Y muốn giơ tay đánh ngất Bách Lý Đông Quân, hắn lúc này mới buông tha môi y, cho y thở dốc nói chuyện.

"Bách Lý Đông Quân! Ngươi điên rồi? Ngươi rốt cuộc có biết mình đang làm gì không? Ngươi tỉnh không? Biết ta là ai không?"

Bách Lý Đông Quân đỡ trán, nhìn sâu vào mắt Diệp Đỉnh Chi.

"Đã sớm điên rồi, đời trước đã điên rồi, đương nhiên biết huynh là ai, huynh là Vân ca của ta."

Nói xong lời này, không đợi Diệp Đỉnh Chi phản ứng, hắn lại hôn nhẹ một cái lên môi Diệp Đỉnh Chi.

Rồi sau đó buông gáy Diệp Đỉnh Chi ra, đem tay chuyển ra sau cổ.

Rồi sau đó ghé sát tai Diệp Đỉnh Chi, nói một câu rõ ràng với Diệp Đỉnh Chi đã hoàn toàn trúng dược.

"Không cần người khác, chỉ cần Vân ca, chỉ yêu huynh."

Sau đó hướng thùy tai Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng thổi khí.

Diệp Đỉnh Chi hoàn toàn mềm nhũn, y bị chặn ngang bế lên, Bách Lý Đông Quân ôm y lên giường.

........

Một đêm điên đảo gối chăn, cho đến bình minh.

Hôm sau đã là giữa trưa, Bách Lý Đông Quân tỉnh trước. Hắn chống đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi còn say ngủ.

Hai người bọn họ tối qua lăn lộn cả đêm, đến tận bình minh mới ngủ. Diệp Đỉnh Chi thật sự rất mệt, đuôi mắt ửng hồng còn chưa tan hết. Bách Lý Đông Quân cứ như vậy nhìn y, nghĩ thầm, ngày nào cũng như vậy, thật tốt.

Hắn ngắm Vân ca cả đời đều không chán.

Thời điểm Diệp Đỉnh Chi tỉnh lại, toàn thân đau cực kỳ. Y vén chăn lên nhìn thấy trên người vô số vết xanh tím, Bách Lý Đông Quân cũng không ở trong phòng, y ý thức được một chuyện.

Y cùng Đông Quân, như thế nào liền ngủ với nhau.

Y đối với Đông Quân vẫn coi như huynh đệ, một chốc một lát muốn y tiếp thu thực sự rất khó. Y nghĩ, không bằng nói với Đông Quân hai người họ chỉ là trúng mê hương, Đông Quân không cần để trong lòng.

Diệp Đỉnh Chi cảm thấy lời này thật không tồi, y cũng không tìm ra lý do khác.

Y mặc y phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên giường tự hỏi không biết nên mở miệng dẫn vào vấn đề này sao cho tự nhiên.

Bách Lý Đông Quân bưng một chén vào, là một chén cháo rau xanh.

Bách Lý Đông Quân đi đến bên người y, nhẹ nhàng múc một muỗng cháo thổi nguội đưa đến bên miệng Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi không mở miệng ăn, y nhìn Bách Lý Đông Quân nói: "Đông Quân, hôm qua..."

Nói một nửa liền bị Bách Lý Đông Quân ngắt lời.

"Vân ca, huynh ăn cháo trước, đây là ta dậy sớm tự mình làm, huynh ăn xong chúng ta nói chuyện khác."

Trong mắt Bách Lý Đông Quân gần như là hèn mọn khẩn cầu.

Diệp Đỉnh Chi đành một ngụm một ngụm ăn xong chén cháo. Một chén cháo ấm áp xuống bụng, Diệp Đỉnh Chi cảm giác cả người sống lại một ít, trên người cũng bớt đau đi nhiều.

Y vừa muốn nói, Bách Lý Đông Quân đã giàng trước.

"Vân ca, ta thích huynh."

Những lời này đem đầu óc Diệp Đỉnh Chi nổ thành một hồ nhão, nhưng Bách Lý Đông Quân không cho y thời gian suy nghĩ liền nói tiếp.

"Từ khi nào bắt đầu, đại khái ta cũng không biết. Khi còn nhỏ, mẫu thân cho ta một miếng ngọc bội, nói khi nào về sau ta gặp được nữ tử mình thích liền giao cho nàng. Lúc ấy ta cho rằng sẽ cùng huynh lang bạt giang hồ, trừ huynh ra sẽ không có người nào khác làm ta thích, vì thế ta liền tự chủ đem ngọc bội kia cho huynh."

Diệp Đỉnh Chi ngạc nhiên, khối ngọc bội kia y vẫn nhớ rõ. Ngày ấy Diệp gia bị xử trảm, y may mắn chạy thoát, chỉ mang theo khối ngọc bội kia. Mấy năm nay khối ngọc bội vẫn luôn đi cùng y, y đem khối ngọc bội giống như tượng trưng cho Đông Quân, đi cùng y rất nhiều năm. Trước đó dành chút thời gian sửa sang lại, đem khối ngọc bội chỉnh sửa cẩn thận.

Lại không nghĩ đến khối ngọc bội kia còn có ý nghĩa đến vậy.

Y giờ phút này cảm thấy có chút may mắn, may mắn thời gian đó lưu lạc giang hồ y không đánh mất ngọc bội này.

"Cẩu hoàng đế ngày ấy hạ chỉ xử trảm cả Diệp phủ, ta biết tin đã khóc rất thương tâm. Ta liều mạng muốn đi cứu huynh, nhưng lúc ấy ta quá nhỏ, bị ông nội cùng phụ thân ngăn cản, không cho ta ra khỏi Trấn Tây Hầu phủ một bước. Sau này ông nội ta kể lại, nói ta khóc dường như cả Bắc Ly đều nghe thấy được."

"Sau lần đó, ta liền sốt cao, hôn mê bất tỉnh ba ngày. Tỉnh lại liền nghe tin huynh chết, ta vài ngày không thể ăn được gì, cảm thấy trong lòng khuyết đi một góc, sau đó mẫu thân tới khuyên ta."

"Nàng nói, nếu huynh còn sống chắc chắn không muốn thấy ta như vậy, ta mới bắt đầu ăn cơm, nhưng ăn rất ít. Mấy tháng kia, ta nhớ không quá rõ, mẫu thân nói ra gầy đến mức như hình tiêu mảnh dẻ."

"Sau ngày gặp lại ở kiếm lâm, ta thấy huynh thật quen mắt, lại không dám nhận. Ta chỉ dám trộm nghĩ, nếu Vân ca của ta còn sống, nhất định còn tươi mới khí phách hơn vài phần."

"Chính là ta lúc ấy chỉ cho rằng huynh đã không còn, không cần tự làm mình khổ sở."

"Ta trước kia không hiểu thơ cổ nhân, nhưng một ngày sau kiếm lâm kia, ta đột nhiên hiểu ra một câu thơ."

"Mười năm sinh tử cách đôi đường, dù không muốn nhớ nhưng lòng chẳng quên."

"Ngàn dặm mồ trơ, khôn xiết nỗi thê lương."(*)

Diệp Đỉnh Chi không thể nói thành lời.

Y có ngốc cũng biết, bài thơ này là thương tiếc thê tử quá cố.

"Sau đó lệnh truy nã được ban bố, ta biết người cùng ta ở kiếm lâm đoạt kiếm, học đường sơ khảo, chính là Vân ca của ta."

"Một đêm kia tuyết rơi thật lạnh, người trên đường đều vội vã quay về nhà."

"Ta nhìn lệnh truy nã kia, lại không thấy lạnh chút nào."

"Ta có thể biết được, khoảng trống trong ngực ta thời niên thiếu kia, vào đêm đó như bị xé toạc."

"Huynh ngày ấy nói với ta muốn đi đoạt lấy Dịch Văn Quân, ta một khắc ngây ngẩn cả người. Chớp mắt một cái liền thấy đặc biệt khổ sở, cảm giác như có vô số con kiến cắn xé trái tim. Thật chua xót, dạ dày như muốn nổ tung, cực kỳ khó chịu. Nhưng huynh thời điểm huynh nhắc tới nàng lại vui vẻ như vậy. Lúc ta nói sẽ giúp huynh, toàn thân ta đều hoảng hốt."

"Một khắc đó nguyên thần của ta như rời khỏi cơ thể, bất lực nhìn 'ta' gật đầu đồng ý với huynh. Ta muốn ngăn cản chính mình, muốn hét lên rằng ta không thể làm được, nhưng rồi ta lại nhìn thấy huynh cười thật rạng rỡ."

"Chớp mắt một cái, nguyên thần của ta trở về với thân thể. Ta nghĩ, bất luận là ai, chỉ cần Vân ca vui vẻ, với ta thế là đủ rồi."

Bách Lý Đông Quân dừng một chút, chăm chú nhìn Diệp Đỉnh Chi, đôi mắt chứa đầy tình yêu nồng hậu.

Giống như ánh mặt trời, khiến Diệp Đỉnh Chi bỏng rát.

"Một đêm kia ta suy nghĩ thật lâu, suy nghĩ thật cẩn thận."

"Ta, Bách Lý Đông Quân, đối với huynh, Diệp Đỉnh Chi chưa bao giờ là tình huynh đệ."

"Chính là yêu, rất đơn giản, ta yêu huynh."

Bách Lý Đông Quân cười, lại ẩn chứa một tia chua xót.

"Nhưng ta phát hiện quá muộn, chờ đến khi ta nhận ra, huynh đã bắt đầu thích người khác. Ngày ấy cướp tân nhân ở vương phủ, phụ thân cũng không ngăn ta lại, bởi vì ta đã nói muốn mang huynh đi, nhân lúc cha không để ý liền tới nội viện vương phủ. Nhìn thấy một màn ngày này, cả đời ta cũng khó mà quên."

Thanh âm Bách Lý Đông Quân mang theo một tia tàn nhẫn, rồi hắn cười, cười đặc biệt thương tâm, ít nhất là Diệp Đỉnh Chi thấy như vậy.

"Huynh toàn thân toàn là máu, lại còn muốn phát động bất động minh vương công, biết rõ là chết huynh còn muốn khăng khăng làm như vậy."

"Khi đó ta mang tâm tư muốn bắt huynh đi, bởi vì ta phát hiện, ta căn bản không chấp nhận được."

"Ta không có cách nào tiếp nhận huynh chết trước mắt ta một lần nữa."

"Quá đau, Diệp Đỉnh Chi, Diệp Vân, Vân ca, huynh không thể biết cảm giác ấy đau thế nào, ta chỉ là nghĩ đến huynh một lần nữa chết trước mắt ta."

"Ta liền cảm thấy tim phổi mình đều bị đào ra nghiền nát, toàn thân gân cốt đều bị nghiền vụn."

Giây trước còn đang nói những lời tàn nhẫn, giây sau lại trở nên dịu dàng.

"Dịch Văn Quân đi rồi. Vân ca, huynh không thể quay đầu nhìn ta sao, ta vẫn luôn ở bên huynh, huynh quay đầu nhìn ta đi, Vân ca."

Thật giống con cún lớn bị mưa xối ướt, Diệp Đỉnh Chi thầm nghĩ.

Những năm đó y lưu lạc, có một lần gặp một con cún nhỏ, thật giống y, không có nhà để về.

Y thật thích cún nhỏ kia, vẫn luôn nuôi nấng nó. Cho đến một ngày kia cún nhỏ chết trong nhà, nó đã sớm bị thương từ nhiều năm trước, dù Diệp Đỉnh Chi tỉ mỉ chăm sóc, sinh mệnh nó vẫn ngắn ngủi như trước.

Diệp Đỉnh Chi tự mình mai táng nó, thu thập hành lý, lại bắt đầu lưu lạc không nơi nào để về.

Y nghĩ, Bách Lý Đông Quân bây giờ thật giống y lần đầu trong mưa gặp được cún nhỏ kia. Con cún muốn tới gần y, rồi lại không dám, muốn đem ấm áp của mình sưởi ấm y, rồi lại sợ y cự tuyệt.

Y muốn mở miệng nói gì đó, rồi lại không biết nên nói gì. Nói với Đông Quân, kỳ thực y không yêu Dịch Văn Quân, chỉ là Dịch Văn Quân đã cứu y, y chỉ là hoàn thành ước nguyện của nàng sao?

Y vốn biết Bách Lý Đông Quân muốn nghe cái gì, rất đơn giản, chỉ bốn chữ thôi.

"Ta cũng yêu đệ."

Nhưng y nói không nên lời, bởi vì y còn chưa rõ tâm mình, y không muốn lừa gạt Đông Quân.

Vì thế y hé miệng, nhưng lời nói lại bị nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra một chữ nào.

Bách Lý Đông Quân đương nhiên biết sẽ xảy ra kết quả này, hắn quá đột ngột. Hôm nay hắn chỉ muốn làm rõ sự thật này, khiến đoạn tình cảm này không cần phát triển theo hướng huynh đệ tình thâm nữa mà thôi.

Hắn cũng không nôn nóng hôm nay có được câu trả lời. Cá đã cắn câu, hắn phải kiên nhẫn chút mới đem con cá này hoàn toàn không tổn hại gì, cam tâm tình nguyện vào trong giỏ.

Vì thế hắn đỏ hồng đôi mắt, xúc động nhìn lướt qua Diệp Đỉnh Chi rồi không nói gì, đi ra ngoài.

Diệp Đỉnh Chi muốn ngăn hắn lại, nhưng không biết sau đó nên nói gì, thế nên tùy ý để hắn đi.

Chỉ là hôm nay, những lời Bách Lý Đông Quân nói cuối cùng đã gieo một hạt giống trong lòng y.





-------------------------------

(*): Bài thơ "Giang thành tử" - Tô Thức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro