
2.
Tóm tắt: chương này trọng sinh, Bách Lý Đông Quân một phát đánh ngất Diệp Đỉnh Chi, khiêng lão bà của mình đi, Tiêu Nhược Phong đối với hành động này thập phần khen ngợi.
Có thiết lập Diệp Đỉnh Chi sinh Vô Tâm, luyện Ma Tiên Kiếm nam sinh nữ tướng.
--
Bách Lý Đông Quân vừa mở mắt, liền nghiêm túc đối mặt với phụ thân nhà mình.
Hắn trước hết thử nhéo một cái lên mặt lão cha hắn, Bách Lý Thành Phong.
Được! Đàn hồi tốt! Hắn không phải nằm mơ, nhưng không phải hắn lựa chọn đi theo Vân ca sao, cũng không ai nói hắn biết dưới này còn gặp được lão cha hắn.
Bách Lý Thành Phong vốn là tới ngăn cản con trai mình đi giúp Diệp Đỉnh Chi cướp tân nhân, vốn dĩ là nếu không khuyên được thì đánh một trận mang về nhà, kết quả hắn còn chưa kịp mở miệng khuyên răn, con trai đã véo cái mặt già của hắn một cái.
Bách Lý Thành Phong không hiểu chuyện gì vừa diễn ra, nhưng hắn thật phẫn nộ với cái mặt già của mình bị véo, vì thế hắn một chưởng ném Bách Lý Đông Quân không phòng bị xuống đất.
Bách Lý Đông Quân ngã dập mông xuống đất, cái mông đau làm hắn thanh tỉnh một chút, đau, xem ra không phải mơ.
Hắn nhìn quanh bốn phía, hình như đây là gần Cảnh Ngọc Vương phủ, chẳng lẽ, hắn quay về ngày giúp Vân ca cướp tân nhân?
Không đợi hắn mở miệng xác nhạn, lão cha hắn Bách Lý Thành Phong mở miệng.
"Đông Quân, về nhà đi, cả ta và con đều đánh không lại, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa."
Trước đây nếu Thế tử gia nói như vậy với Bách Lý Đông Quân, hắn chắc chắn phản bác lại ngay lập tức, nhưng hôm nay thực sự kỳ quái, Bách Lý Đông Quân vẫn im lặng.
Thế Tử gia bên này còn đang nghi hoặc con của hắn hôm nay có cọng dây thần kinh nào hỏng rồi, con trai hắn lập tức nhào lên.
Con của hắn hưng phấn hoảng lên, hé miệng nói một câu dọa Bách Lý Thành Phong một trận kinh hoàng.
"Cha, ta hôm nay sẽ không về, người về nhà trước chuẩn bị sính lễ, ta đi đoạt con dâu trở về cho người."
Bách Lý Đông Quân mắt sáng long lanh nhìn Bách Lý Thành Phong, lời nói trong miệng lại hù chết Thế tử gia. Thế tử gia lần đầu trong đời trợn trừng mắt to như vậy.
"Ngươi muốn đi đoạt Dịch Văn Quân? Ngươi từ khi nào có cảm tình với Dịch gia kia, ngươi...."
"Ta đoạt nàng làm gì, cha, người đừng suy nghĩ linh tinh, ta đi đoạt lấy Vân ca, ây da người chạy nhanh về nhà chuẩn bị tốt sính lễ là được, tuổi lớn không nên nghĩ nhiều..."
Được, không phải Dịch Văn Quân thì được.
Đã biết con của hắn không muốn cướp Dịch Văn Quân, Thế tử gia thoáng bình phục tâm tình một chút, lại ý thức được Bách Lý Đông Quân nói đến ai, lại một lần nữa trừng mắt nhìn.
Từ từ, tiểu tử thúi kia vừa rồi nói muốn cướp ai?
Vân ca? Kia chẳng phải Diệp Vân sao!
Con của hắn khi nào thành đoạn tụ, không đúng không đúng, con của hắn khi nào thích thượng Diệp Vân, ai ui không đúng không đúng, con của hắn khi nào thông đồng cùng con trai lão tướng quân Diệp Vũ. Sao lại nhiều vấn đề quá vậy, đứa con ngốc của hắn rốt cuộc làm gì a!
Bách Lý Đông Quân không để Bách Lý Thành Phong hoàn hồn, lập tức vòng qua người hắn hướng phủ nội viện Cảnh Ngọc Vương phủ đi tới.
Chờ đến Thế tử gia muốn ngăn lại con mình tìm lời giải thích, hắn đã sớm không thấy người đâu.
Bên kia Lôi Nhị vừa nghe Bách Lý Đông Quân véo mặt lão gia liền ngốc, đến khi nghe được Bách Lý Đông Quân muốn đi đoạt lấy Diệp Vân là ngốc càng thêm ngốc, càng miễn bàn ngăn lại Bách Lý Đông Quân.
Sư phụ biết Đông Bát là đoạn tụ sao? Thời điểm học đường đại khảo hắn liền cảm thấy bọn họ có chút sai sai, hắn thật là có dự kiến trước.
Lôi Nhị cảm thấy thập phần tự hào về bản thân, nhưng lại cảm thấy mình hình như quên mất điều gì, nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, không có gì đáng chú ý hơn việc Đông Bát tìm được tức phụ. Hắn quyết định trở về nói cho sư phụ biết.
Giờ phút này, tại phủ nội viện Cảnh Ngọc Vương phủ.
Tiêu Nhược Phong nhìn Diệp Đỉnh Chi trước mắt sắp ngã xuống liền thở dài.
"Ngươi biết rõ không có nhiều phần thắng, vì sao nhất định phải tới."
"Ta đồng ý với Văn Quân sẽ mang nàng rời đi, ta nhất định phải làm được, chẳng sợ hôm nay ta chết ở chỗ này."
Diệp Đỉnh Chi lau máu trên khóe miệng, chống Huyền Phong Kiếm đứng dậy, muốn lần nữa dùng bất động minh vương công.
"Còn như vậy nữa ngươi sẽ mất mạng."
Tiêu Nhược Phong nói như là cố ý muốn Dịch Văn Quân trong phòng nghe được có thể khuyên Diệp Đỉnh Chi một chút.
Trong phòng, Dịch Văn Quân cầm thủy chủ, nếu Vân ca vô pháp thành công, nàng hôm nay cũng không muốn cùng Cảnh Ngọc Vương bái đường thành thân , thà làm ngọc vỡ, không vì ngói lành, cùng lắm thì nàng và Vân ca xuống suối vàng kết duyên vợ chồng.
Ngoài phòng, Tiêu Nhược Phong thở dài một tiếng, vận công muốn đánh ngất Diệp Đỉnh Chi, hắn vẫn muốn Diệp Đỉnh Chi toàn mạng, hoàng tộc Tiêu thị vẫn là nợ Diệp gia rất nhiều.
Không đợi Tiêu Nhược Phong đánh ra một chưởng này, một đạo thân ảnh lam bạch hiện ra ở nội viện.
Là Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân là trọng sinh mà đến, nhưng tu vi lúc này của hắn không giống như năm đó cướp tân nhân. Hắn đời trước bước vào cõi Thần Tiên Huyền Cảnh, hiện tại khắp thiên hạ không ai có thể đánh bại hắn, chỉ sợ có sư phụ hắn là Nam Cung Xuân Thủy. Do đó dọc theo đường đi không có gì cản thở, hắn liền tiến vào nội viện.
Tiêu Nhược Phong liền thấy trước mắt hiện lên một đạo bạch lam thân ảnh, rất giống tiểu sư đệ hắn.
Hắn cho rằng mình hoa mắt, chẳng lẽ Bách Lý Thành Phong không ngăn cản sư đệ?
Tiêu Nhược Phong quyết định dụi dụi mắt, mở mắt ra vẫn thấy đạo thân ảnh kia, lần này lại càng rõ ràng, hắn có thể xác định bóng dáng kia là sư đệ hắn.
Tiếp theo bóng dáng kia đứng trước mặt Diệp Đỉnh Chi, một tay bổ về phía y.
Tiếp đó những gì nhìn thấy nghe được cũng đủ khiến Tiêu Nhược Phong tối ngủ không yên.
Tiểu sư đệ của hắn thật dịu dàng ôm Diệp Đỉnh Chi trong lồng ngực.
Tiểu sư đệ dùng loại ánh mắt như tìm thấy bảo vật vừa mất nhìn chằm chằm Diệp Đỉnh Chi trong ngực.
Đông Bát vươn lay lưu loát lau mồ hôi cùng tóc mái hỗn độn trên trán Diệp Đỉnh Chi.
Đông Bát nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Đỉnh Chi một cái.
Aaa, Đông Bát hôn môi Diệp Đỉnh Chi.
?????
Hai người bọn họ đây là????
Hắn tự ép mình trước tiên đừng nghĩ nhiều, vừa hoàn hồn liền thấy Bách Lý Đông Quân bế ngang Diệp Đỉnh Chi ôm vào ngực bay ra khỏi Cảnh Ngọc Vương phủ nội viện, tiểu sư đệ của hắn vừa bay vừa hô to với hắn.
"Sư huynh, ta tới đoạt phu nhân về nhà, ta mang Vân ca về trước, hôm khác sẽ mời huynh đến uống rượu mừng."
"Những việc sau này làm phiền huynh xử lý một chút! Đa tạ sư huynh! Hôm khác sẽ đãi huynh một bàn rượu mừng!"
Aaaaa, Đông Bát tới đoạt phu nhân mình về nhà, hôm khác mời ta uống rượu mừng.
Từ từ, Tiêu Nhược Phong đại não vất vả mới trở về lại bị tin tức mới tiếp thu làm cho chấn động.
Đông Bát phu nhân, Diệp Đỉnh Chi, rượu mừng.
Ai có thể nói cho hắn mấy chữ này liên hệ với nhau kiểu gì không, Diệp Đỉnh Chi từ khi nào thành Đông Bát phu nhân, hắn hôm nay vì sao phải tới đoạt tân nhân, Trấn Tây Hầu biết Đông Bát có tức phụ sao, thật nhiều vấn đề a.
Tiêu Nhược Phong cảm thấy những việc này ngày mai có thể trở thành tin tức nóng hổi của Bắc Ly.
Hả! Trấn Tây Hầu độc tôn là đoạn tụ!
Hả! Đệ tử Lý tiên sinh ái mộ người cướp tân nhân Trắc phi Cảnh Ngọc Vương phủ.
Tình tay ba kinh thiên động địa! Hắn yêu y, y yêu nàng, nàng yêu y!
Tiêu Nhược Phong rất đau đầu, Tiêu Nhược Phong khóc không ra nước mắt.
Mặc kệ là như thế nào, hắn vẫn phải chủ trì cục diện một chút, trước tiên an ủi tẩu tẩu hắn Dịch Văn Quân, sau đó đi hỏi rõ Đông Bát chuyện này, có lẽ cũng không muộn?
Có lẽ cũng không muộn? Tiêu Nhược Phong giờ phút này còn chưa biết, chờ hắn có cơ hội tìm Bách Lý Đông Quân hỏi cho ra lẽ, hài tử trong bụng Diệp Đỉnh Chi đã được ba tháng!
Trong phòng, Dịch Văn Quân sớm đã nghe thấy Bách Lý Đông Quân nói câu kia "Ta tới đoạt phu nhân về nhà, ta mang Vân ca về trước" liền đã ngất đi rồi.
Vân ca chẳng phải thích nàng sao? Trước mắt cùng Đông Quân lại là chuyện gì?
Chờ nàng tỉnh táo lại đã thành Cảnh Ngọc Vương Trắc phi danh chính ngôn thuận, bên ngoài đã tuyên bố lễ đã thành, nàng cũng vô pháp can thiệp cuộc hôn nhân này.
Bên này Bách Lý Thành Phong bị cuộc nói chuyện với Bách Lý Đông Quân làm cho chóng mặt nhức đầu, ý nghĩ dường như bị con của hắn thao túng. Suy nghĩ một hồi, hôm nay nhiệm vụ của hắn vốn dĩ là ngăn cản Đông Quân quấy phá hôn lễ Cảnh Ngọc Vương, hiện giờ Đông Quân đi đoạt lấy hài tử Diệp Vân kia, nhiệm vụ của hắn, cũng coi như hoàn thành đi?
Thế Tử gia nghĩ vậy, đầu óc choáng váng trở về Hầu phủ.
Thậm chí khi hắn hồi phủ gặp phu nhân Ôn lạc Ngọc của mình, vẫn còn chưa thanh tỉnh. Phu nhân hỏi hắn, hắn chỉ nói con trai đi mang con dâu về cho nàng, tiếp theo một mạch đi đến thư phòng, cũng mặc kệ phu nhân của mình không hiểu ra sao, trở về nghiên cứu tên tiểu tử thúi này rốt cuộc nhìn trúng con cái nhà ai rồi.
Thế Tử phi cũng chẳng hiểu ra sao, nhưng nghe nói con trai không có việc gì còn mang con dâu về cho nàng, giống như cũng bị thao túng, cảm thấy không có việc gì, ngược lại còn bắt đầu tưởng tượng con dâu rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể thông não đứa con đại đầu gỗ nhà nàng.
Sự việc cướp tân nhân này ban đầu từ Diệp Đỉnh Chi cướp tân nhân, sau lại biến thành Bách Lý Đông Quân cướp Diệp Đỉnh Chi, nhưng cũng là một kết quả khắp nơi vừa lòng đi?
Rốt cuộc Trắc phi Cảnh Ngọc Vương cũng cưới về, Tiêu Nhược Phong cũng hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Diệp Đỉnh Chi toàn mạng, Bách Lý Đông Quân cướp được tức phụ của mình về, Trấn Tây Hầu phủ ngoài ý muốn có được một cái con dâu?
Trừ bỏ thời khắc này Vân ca vẫn còn hôn mê trong lòng Bách Lý Đông Quân và Dịch Văn Quân mơ hồ thành lễ.
Thì cũng coi như viên mãn!
Sau khi bắt Diệp Đỉnh Chi đi, Bách Lý Đông Quân nghĩ ngợi, không giải quyết Thiên Ngoại Thiên, sớm muộn gì cũng là mối họa trong lòng.
Vì thế Bách Lý Đông Quân mang theo Diệp Đỉnh Chi xoay người liền xuất hiện ở hang ổ Nguyệt Phong Thành.
Nguyệt Phong Thành hẳn là mang tu vi của Bách Lý Đông Quân đời trước. Bách Lý Đông Quân đem Diệp Đỉnh Chi an trí ở một bên, dùng chân khí bảo vệ y, cũng là để giữ ấm, sau đó thành thạo giải quyết Nguyệt Phong Thành.
Nguyệt Phong Thành ngốc luôn rồi, Nguyệt Phong Thành không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mười lăm phút trước, Nguyệt Phong Thành còn ở Thiên Ngoại Thiên chăm chỉ luyện công, còn ở công đường chờ người của hắn đem hai cái trời sinh võ mạch kia về.
Hắn trong lòng không ngờ, giây tiếp theo liền có hai người xông vào, hắn tập trung nhìn, này không phải hai cái trời sinh võ mạch hắn muốn tìm sao, như thế nào lại đến tận cửa rồi.
Nguyệt Phong Thành vui vẻ chưa được hai giây, vừa muốn chuẩn bị ăn hai người kia liền đảo thành nghiệp lớn của chính mình.
Bách Lý Đông Quân giơ tay, Nguyệt Phong Thành mắt trợn trừng.
Nguyệt Phong Thành out.
Mạc Kỳ Tuyên cảm giác bên này chân khí dao động liền vội vàng chạy lại đây, nhưng hắn vẫn là chậm một bước. Lúc hắn xông vào chỉ nhìn thấy thi thể lạnh thấu xương của lão tông chủ bọn họ, cùng với kế hoạch bắt đi trời sinh võ mạch của Thiên Ngoại Thiên.
Mạc Kỳ Tuyên đầu óc rung chuyển, quỳ xuống ôm đùi Bách Lý Đông Quân không buông, Bạch Phát Tiên khóc một hồi giàn dụa nước mắt nước mũi.
"Ngươi giết lão tông chủ của chúng ta, ngươi phải trả lại chúng ta một tông chủ mới."
Tử Y Hầu đứng một bên bất động ngăn lại Bách Lý Đông Quân, hắn biết mình không ngăn được Bách Lý Đông Quân, nhưng vẫn muốn tượng trưng ngăn lại một chút.
Huyệt thái dương Bách Lý Đông Quân giật giật, Thiên Ngoại Thiên vẫn luôn là tâm phúc họa lớn của hắn. Đời trước nếu không có Thiên Ngoại Thiên quạt gió thêm củi cùng với Dịch Văn Quân không từ mà biệt, có lẽ Vân ca sẽ không đi đến kết cục tự vẫn.
Cái tâm phúc họa lớn này như biến thành bom hẹn giờ, thay vì hắn tự mình xử lý, không bằng giao cho thuộc hạ. Tuy nhiên Bách Lý Đông Quân không tỏ thái độ, hắn chỉ nguyện ý làm Thiên Ngoại Thiên bọn họ không thể sinh sự, nhưng không đồng nghĩa với hắn nguyện ý làm tông chủ Thiên Ngoại Thiên.
Hắn đáp ứng Bạch Phát Tiên cùng Tử Y hầu sẽ tạm thời ở lại Thiên Ngoại Thiên giúp bọn họ xử lý sự vụ, nhưng hắn cũng không muốn làm tông chủ Thiên Ngoại Thiên, bọn họ có thể tìm một chủ nhân khác.
Bạch Phát Tiên biết việc này nhất thời không thể nóng lòng, thời điểm hắn xông vào nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi nằm trên đất, trên người quanh quẩn một tầng kim quang nhàn nhạt, là chân khí của Bách Lý Đông Quân giúp y giữ ấm, chờ sau này Diệp Đỉnh Chi tỉnh, từ chỗ y cầu xin nói không chừng có thể được việc.
Giải quyết xong một ít việc Thiên Ngoại Thiên, Bách Lý Đông Quân cuối cùng mới rảnh rỗi đi xem Vân ca của hắn.
Đây là lần đầu sau khi tự vẫn ở kiếp trước hắn mới nhìn Vân ca cho kĩ.
Hắn dùng một tay truyền chân khí cuồn cuộn chữa trị tổn thương do phát động bất động minh vương công của Vân ca, tay còn lại xoa mặt mày Vân ca.
Trong mắt Bách Lý Đông Quân nổi lên một tầng cố chấp, đời trước đôi mắt này chỉ ôn nhu khi nhìn Dịch Văn Quân, tuy rằng Vân ca nhìn hắn cũng ôn nhu như thế, nhưng là quá ít.
Vân ca nhìn hắn quá ít.
Hắn muốn Vân ca cả đời này chỉ dùng loại ánh mắt đó nhìn hắn, người khác đều không thế.
Dịch Văn Quân, càng không thể lấy.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt mày Vân ca, từ mắt đến môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, cuối cùng dừng lại trên môi.
Dừng lại một lát, hắn cúi đầu đem môi chính mình hôn lên.
Hắn nhẹ nhàng hôn môi người chính mình thương nhớ hằng đêm tận hai đời người.
Giờ phút này cuối cùng mới an tâm.
Vào lúc Diệp Đỉnh Chi hôn mê cũng không biết được nụ hôn này, có lẽ vì chân khí cuồn cuộn không ngừng vạn chuyển trị hết bệnh cũ trong thân thể y, hay vì nguyên nhân khác, Diệp Đỉnh Chi thoáng nhăn mày, giờ đay mới giãn ra.
Bách Lý Đông Quân trị liệu thương thế Diệp Đỉnh Chi xong niệm một hồi chú làm Vân ca tiếp tục ngủ, y đã bôn ba vất vả quá nhiều, không cần vội tỉnh, cứ yên tâm trong mộng ngủ yên một thời gian đi, tốt nhất là sau khi hắn lo liệu xong mọi thứ, rồi hãy tỉnh lại.
Bách Lý Đông Quân một bên thu thập một ít thế lực cực đoan của Thiên Ngoại Thiên, một bên ra tay gửi Lạc Thanh Dương một phong thư, nói rằng nếu hắn nguyện ý mang Dịch Văn Quân đi và nàng cũng nguyện ý, bản thân đương nhiên sẽ trợ giúp. Đương nhiên Bách Lý Đông Quân cũng không phải chỉ giúp đỡ suông mà không đưa ra yêu cầu.
Hắn yêu cầu nếu Lạc Thanh Dương thuận lợi mang Dịch Văn Quân đi, về sau nàng không được quấy rầy đến sinh hoạt Diệp Đỉnh Chi nửa phần.
Lạc Thanh Dương xem xong thư lúc sau dò hỏi Dịch Văn Quân, nhận được câu trả lời là nguyện ý. Giờ đây Dịch Văn Quân không còn vướng bận gì, tự nhiên nguyện ý lao tới tự do. Lạc Thanh Dương nói ra yêu cầu trong thư, Dịch Văn Quân trầm mặc một hồi, Lạc Thanh Dương vẫn luôn đứng chờ bên cạnh.
"Đi thôi sư huynh, ta đáp ứng rồi."
Nghe được câu khẳng định của Dịch Văn Quân, Lạc Thanh Dương đưa tin xin Bách Lý Đông Quân giúp đỡ.
Bách Lý Đông Quân giúp đỡ bọn họ trốn khỏi Cảnh Ngọc Vương phủ, đến nỗi bọn họ rốt cuộc chạy tới nơi nào, lại như thế nào an bài, hoàng thất cùng Ảnh Tông lửa giận giải quyết như thế nào hắn cũng không quản nữa, trước mắt hắn có chuyện quan trọng phải làm.
Thế lực Thiên Ngoại Thiên quá mức phức tạp, 32 tông ngoại vực mấy năm nay âm mưu không phải nhất thời có thể phá vỡ. Diệp Đỉnh Chi đã "hôn mê" nửa tháng, hắn không thể làm Vân ca tiếp tục "hôn mê" nữa. Nếu lại hôn mê, hắn cũng không nắm chắc có thể điều chỉnh chân khí trong người Vân ca một cách hoàn hảo, hắn không muốn mạo hiểm tính mạng Vân ca.
May mà hắn ở một đống rách nát trong nhà kho Thiên Ngoại Thiên tìm được một bộ huyền thiếc chế thành xiềng xích. Hắn đem Diệp Đỉnh Chi cột chắc xiềng xích hạ cấm chế cẩn thận, sau đó giải chú trên người y.
Diệp Đỉnh Chi tỉnh lại đã thấy mình trong một căn phòng xa lạ, trí nhớ y chỉ dừng lại ở ngày ấy Đông Quân đưa y đi. Trước mắt là địa phương xa lạ, lại không thấy bóng dáng Đông Quân, chẳng lẽ Đông Quân sau khi đưa y đi gặp phải chuyện gì rồi?
Trong lòng y nôn nóng vạn phần, thử vận công cũng không đau đớn như tưởng tượng, chân khí trong cơ thể cũng không phải hỗn loạn mà là tràn đầy.
Nếu thực sự gặp chuyện, bị kẻ khác bắt đi, hắn chắc không có đạo lý làm hại Đông Quân rồi giữ lại y. Y trước hết chỉ có thể khuyên chính mình bình tĩnh lại, nói không chừng người bắt bọn họ đi còn có yêu cầu gì, đem y cùng Đông Quân tách ra, chỉ đợi y tỉnh dậy lúc sau cùng họ đàm phán, cũng có thể thu được nhiều tin tức.
Vừa rồi quá mức lo lắng cho Đông Quân, y còn không phát hiện người mình còn bị xích lại, trên xiềng xích còn hạ cấm chế, y phá không được.
Đang lúc y muốn phá bỏ cấm chế trên xiềng xích đến sứt đầu mẻ trán, Bách Lý Đông Quân đem một chén thuốc đi vào.
Thấy Diệp Đỉnh Chi tỉnh lại, Bách Lý Đông Quân cũng không có nửa phần kinh ngạc. Diệp Đỉnh Chi thấy hắn không sao, cũng buông xuống cảnh giác. Y nhất thời nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay hắn, quên mất xiềng xích trên người mình.
Chờ đến lúc Bách Lý Đông Quân ngồi bên người y, y đột nhiên nhớ ra xiềng xích trên người mình, vì thế đem toàn bộ vấn đề hỏi ra.
"Đông Quân, đây là đâu, xiềng xích trên người ta sao lại thế này, đệ ngày đó sao phải bắt ta đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro