Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Trong bóng tối dày đặc của một ngôi biệt thự cổ kính ở vùng nông thôn Âu Châu, bầu không khí u ám dường như ăn sâu vào từng bức tường mục nát. Những cơn gió lạnh lẽo ùa qua các khe cửa sổ đã hỏng, mang theo mùi ẩm mốc, của đất, của sự tàn lụi. Cả căn nhà như đang chết dần trong im lặng.

Vincent, người con trai duy nhất trong gia đình, đứng bên cửa sổ, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không ngoài trời đêm đen. Gương mặt anh ta tái nhợt, như thể đã lâu không được ánh sáng mặt trời chiếu rọi. Trong tay, một cây dao dài phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa, vết máu cũ vẫn bám trên lưỡi dao, màu đỏ sậm đã thấm vào đầu ngón tay anh.

Bên dưới, trong căn phòng tối tăm, Edmund đang quỳ gối. Làn da anh trắng bệch, đôi mắt xanh xám ngập tràn vẻ sợ hãi, nhưng có cái gì đó trong ánh mắt ấy, cái gì đó khiến người ta phải băn khoăn, một thứ khao khát đau đớn. Anh ngước lên nhìn Vincent, một biểu cảm kỳ lạ hiện lên trên gương mặt – vừa yêu, vừa sợ, vừa bế tắc.

"Vincent..." Edmund thì thầm, giọng nói yếu ớt như một lời cầu xin. "Em biết mình đã sai. Anh có thể tha thứ cho em không?"

Vincent không đáp, chỉ cười khẽ, nhưng nụ cười ấy không có chút ấm áp nào. Nó chỉ là sự khinh miệt, một thứ đau đớn từ tận sâu trong đáy lòng. "Tha thứ? Em không hiểu. Đừng nói những lời vô nghĩa nữa."

Đoạn, anh bước đến gần Edmund, bàn tay lạnh ngắt vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta, như một hành động yêu thương giả tạo. Edmund rùng mình, cơ thể anh run rẩy trước sự gần gũi ấy, nhưng lại không thể dứt ra.

Vincent kéo Edmund lên, đôi mắt trống rỗng của anh ta giờ nhìn chằm chằm vào đôi mắt sợ hãi của đối phương, một khoảnh khắc kỳ lạ khi cả không gian như ngừng lại. Không có gì ngoài sự căng thẳng và một thứ không thể diễn tả bằng lời.

"Em biết không," Vincent nói, giọng như rít qua kẽ răng, "dù thế nào, em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi. Em là sự phản chiếu của tôi, là phần bóng tối trong tôi, mãi mãi."

Edmund không thể thở được, trái tim anh đập mạnh, như sắp vỡ tung ra. Anh mở miệng, nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Vincent đã vươn tay ra, giữ chặt cổ anh, khiến cho không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.

Một tiếng thở dài, và rồi tất cả sụp đổ vào một thứ im lặng khủng khiếp. Cảm giác của cái chết gần kề không hề xa lạ. Edmund nhắm mắt lại, cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái chết đang bao phủ mình.

Trong một khoảnh khắc đó, mọi thứ chỉ còn là sự đen tối. Chết, hay sống? Cả hai dường như không còn ý nghĩa.

Vincent đứng yên, ánh mắt của anh giờ đây như những vệt máu trên tường, lặng lẽ, đầy ám ảnh. "Đừng lo, Edmund. Sự kết thúc này chỉ là sự khởi đầu thôi."

Và rồi, giữa cơn ác mộng, họ chìm vào một không gian không có lối thoát.

Căn biệt thự vẫn chìm trong im lặng, chỉ có tiếng gió lùa qua các khe cửa sổ cũ kỹ, vờn quanh những tấm rèm mỏng. Edmund đã không chết, nhưng hắn cảm thấy như vậy. Một dòng nước lạnh lẽo lướt qua làn da, chảy từ phía sau cổ, mơ hồ và rùng rợn như một bàn tay vô hình.

Vincent không rời đi, đứng đó, đôi mắt đen như vực thẳm không đáy, chứa đầy những hình ảnh ám ảnh mà hắn chẳng bao giờ có thể quên được. Môi hắn cong lên một nụ cười tàn nhẫn, nhưng sâu thẳm trong đó là sự trống rỗng, sự ngột ngạt của một tâm hồn đã chết từ lâu.

Edmund ngồi im, đôi tay siết chặt lên vết thương còn đẫm máu trên cổ, cảm giác như bản thân mình không phải là con người nữa. Mọi thứ xung quanh hắn đều là những vết nứt vỡ của một thế giới mà hắn không thể chạm tới, không thể thoát ra.

"Anh... không phải người nữa đúng không?" Edmund lên tiếng, giọng khàn đặc vì thiếu không khí, như thể anh đang nói với chính mình hơn là với Vincent. "Vincent, anh đã thay đổi. Hay thực ra anh luôn như vậy?"

Vincent không trả lời ngay lập tức. Hắn bước đến, từng bước đi nhẹ nhàng như thể không muốn làm vỡ vạc cái gì đó vô hình giữa họ. Đôi mắt hắn không rời khỏi Edmund, một cách khao khát và đáng sợ, như thể một con thú săn mồi đang ngắm nhìn con mồi của mình.

"Em cảm thấy như thế nào khi thấy mình yếu đuối, Edmund?" Vincent hỏi, từng chữ như thể một nhát dao rạch vào tâm trí của Edmund. "Em đã bao giờ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi chưa? Chúng ta là hai phần của một cái bóng, không thể tách rời."

Edmund rùng mình. Cảm giác lạnh buốt xâm chiếm cơ thể hắn. Mọi thứ như một cơn ác mộng, nhưng lại có thứ gì đó hấp dẫn, thứ gì đó không thể cưỡng lại, cứ kéo hắn lại gần Vincent dù hắn không muốn.

Hắn không thể nhớ nổi lúc nào, nhưng bây giờ hắn lại thấy bàn tay lạnh ngắt của Vincent chạm vào mặt mình, những ngón tay thon dài như đâm sâu vào da thịt, để lại dấu vết âm ỉ.

"Vincent..." Edmund thì thầm, ngập ngừng, như thể muốn gọi tên anh ta để cầu cứu, nhưng lại không thể dứt ra. "Anh... làm gì tôi?"

Vincent nhếch mép cười, nụ cười ấy không có chút ấm áp nào, chỉ là sự thỏa mãn của một kẻ đã chinh phục được tất cả.

"Em vẫn chưa hiểu, Edmund. Đó là vấn đề. Chúng ta không thể thoát ra khỏi nhau, không thể thoát ra khỏi sự ám ảnh này," Vincent nói, giọng hắn trở nên lạnh lẽo, như một lời tuyên án. "Em sẽ không thoát được đâu. Dù có cố gắng, em cũng không thể."

Hắn không rời đi, không bước đi khỏi Edmund. Mà thay vào đó, hắn đứng yên đó, bàn tay vẫn giữ lấy khuôn mặt anh ta, một cảm giác quái dị dâng lên trong lòng Edmund, như thể sự hiện diện của Vincent đang trói buộc hắn lại, trói buộc cả linh hồn và cơ thể.

Và rồi, từ trong bóng tối ấy, tiếng cười vang lên, nhẹ nhàng, nhưng lại như vết dao cắt sâu vào thịt. Cả căn nhà im lặng, và chỉ có sự tăm tối không lối thoát bủa vây họ.

Edmund không còn cảm thấy sợ hãi. Hắn chỉ cảm thấy sự trống rỗng vô hạn, như thể mình đã chết rồi.

Kể từ khoảnh khắc đó, Edmund không còn cảm nhận được sự khác biệt giữa sự sống và cái chết. Thế giới của hắn giờ đây chỉ còn là một màn đêm vô tận, không ánh sáng, không hy vọng. Vincent không buông tha, vẫn bám lấy hắn như một bóng ma không thể tách rời. Mỗi lần Edmund cố gắng chạy trốn, Vincent lại kéo hắn quay lại, như thể một định mệnh đã được thêu dệt từ lâu.

Mỗi đêm, Vincent đứng bên cửa sổ, đôi mắt thăm thẳm không hề rời khỏi Edmund. Căn biệt thự này, như một ngôi mộ, trở thành nơi giam giữ linh hồn của cả hai. Không có ai khác, không có sự sống nào ngoài hai kẻ này. Sự cô đơn càng làm mối quan hệ giữa họ trở nên bệnh hoạn và khó hiểu.

"Em thấy thế nào, Edmund?" Vincent hỏi, một buổi tối, khi hắn lại tiếp cận Edmund đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, một chiếc ghế đã rệu rã như chính linh hồn của hắn.

Edmund không đáp, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, không còn biểu cảm. Hắn đã mất đi cảm giác sợ hãi, sự đau đớn. Thậm chí ngay cả khi Vincent bước đến gần, đặt tay lên vai hắn, Edmund cũng không phản ứng.

Vincent nhún vai, đôi mắt vẫn đầy vẻ lạnh lùng, nhưng có một chút gì đó u ám trong đó, như thể hắn đang trải qua cơn sóng ngầm giằng xé bản thân.

"Em nghĩ rằng em có thể thoát khỏi tôi sao?" Vincent nói, giọng hắn như một sợi dây căng thẳng kéo dài. "Chúng ta bị gắn kết, Edmund. Em không thể rời bỏ tôi. Mãi mãi."

Edmund ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng sự mệt mỏi. "Anh muốn gì từ tôi? Anh đã giết tôi rồi mà, Vincent."

Vincent khẽ nhếch mép, nhưng nụ cười không còn sự tươi tắn, chỉ còn lại sự khinh bỉ, một thứ yêu thương vặn vẹo, như thể hắn đang tìm kiếm sự thừa nhận, tìm kiếm một sự phản ứng nào đó từ Edmund. Hắn kéo Edmund đứng dậy, gần như ép hắn vào tường lạnh ngắt.

"Giết em sao?" Vincent thì thầm, giọng hắn như vết cắt qua không gian tĩnh lặng. "Không, Edmund. Tôi không giết em. Tôi chỉ khiến em sống trong địa ngục mà chính em không thể thoát ra. Đó mới là sự trừng phạt thực sự."

Edmund cảm thấy toàn thân mình bị bóp nghẹt trong cái vòng kìm kẹp ấy. Hắn có thể cảm nhận được từng hơi thở của Vincent, nặng nề, như một cơn sóng dâng lên rồi đập vào vách đá.

Nhưng cái mà hắn cảm nhận rõ ràng nhất, chính là sự khủng khiếp trong tâm hồn mình – một sự hủy hoại không thể quay lại. Mỗi lời Vincent nói, mỗi hành động của hắn, đều như đang đâm sâu vào tâm trí Edmund, xé nát từng mảnh ký ức, từng mảnh hy vọng.

"Em sẽ không thoát ra đâu, Edmund. Em sẽ không bao giờ rời khỏi tôi." Vincent khẽ vuốt tóc hắn, đôi tay lạnh ngắt giờ đây như xâm chiếm vào cơ thể hắn, như thể muốn biến hắn thành một phần của chính mình, không thể tách rời.

Edmund không còn sức lực để chống lại. Hắn không thể nhớ lần cuối mình cảm thấy vui vẻ là khi nào, không thể nhớ lần cuối mình cảm thấy bình yên. Mọi thứ bây giờ chỉ còn lại một sự chết lặng, như thể cả thế giới này đã mất đi ý nghĩa.

Với mỗi giây phút trôi qua, hắn càng cảm thấy sự đau đớn trong lòng mình sâu sắc hơn. Nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn: Liệu có thể kết thúc tất cả không?

Một đêm, khi bóng tối đã bao phủ khắp ngôi biệt thự, Edmund đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Ánh trăng mờ nhạt chiếu qua những tán cây già nua, tạo ra những bóng đen kỳ quái trên mặt đất. Trong mắt Edmund, ánh sáng này không mang lại sự an ủi, mà chỉ càng làm nổi bật sự trống rỗng trong lòng hắn.

Hắn quay lại, nhìn Vincent – người luôn đứng đó, như một bóng ma không bao giờ biến mất. "Nếu tôi chết, liệu anh có thả tôi đi không?" Edmund hỏi, giọng nói thều thào, như một lời thì thầm của sự tuyệt vọng.

Vincent nhìn hắn, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt đen. Nhưng thay vì trả lời, hắn chỉ mỉm cười – nụ cười khủng khiếp nhất mà Edmund từng thấy.

"Em nghĩ rằng cái chết có thể giải thoát cho em sao?" Vincent hỏi lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh. "Em sẽ không thoát khỏi tôi, ngay cả khi em chết."

Cái chết không phải là sự kết thúc. Nó chỉ là một khởi đầu mới. Và trong cái khởi đầu ấy, cả hai sẽ mãi không thể tách rời.

Căn biệt thự, giờ đây, như một cái xác không hồn, trôi nổi giữa không gian tối tăm. Edmund không còn đủ sức để cảm nhận được thế giới xung quanh. Từng ngày trôi qua như một cơn ác mộng kéo dài, không đầu không cuối. Những vết thương trên cơ thể hắn không là gì so với vết thương trong tâm hồn, thứ đau đớn mà Vincent đã để lại. Mỗi lần nghĩ về cái chết, Edmund cảm thấy mình như đang nhìn vào một hố sâu vô tận, nơi mà ngay cả sự yên bình cũng không thể chạm tới.

Vincent không bao giờ rời xa hắn. Mỗi ngày, hắn xuất hiện ở những góc tối của căn nhà, đôi mắt đen thẳm không rời khỏi Edmund, như thể tìm kiếm điều gì đó trong hắn. Nhưng Edmund không thể hiểu được. Không thể hiểu được cái cách mà Vincent đối xử với mình. Cái cách mà hắn vùi dập mọi hy vọng còn sót lại trong lòng hắn.

"Em đang trốn tránh, Edmund." Giọng nói của Vincent vang lên một buổi tối, đầy nham hiểm. "Em nghĩ rằng em có thể chạy trốn sao?"

Edmund không đáp, chỉ cúi gằm mặt xuống đất, lòng tràn ngập sự tuyệt vọng. Hắn biết, không còn nơi nào để chạy trốn. Vincent đã biến hắn thành một phần trong bóng tối của mình, và giờ đây, cả hai sẽ không thể thoát ra.

Vincent lại bước tới gần, bàn tay lạnh buốt đặt lên vai Edmund. Hắn không hề rút tay lại, mà ngược lại, áp lực từ bàn tay ấy như muốn nghiền nát từng tế bào trong cơ thể Edmund.

"Cảm giác này thật tuyệt phải không?" Vincent thì thầm, giọng nói như một sợi dây thép quấn chặt lấy tâm trí Edmund. "Cảm giác bị giam cầm, không thể thoát ra, không thể tìm thấy lối thoát. Em nghĩ rằng cái chết sẽ giải thoát em? Thật nực cười. Em sẽ chẳng bao giờ thoát được đâu."

Edmund không nói gì. Một phần trong hắn muốn gào lên, muốn phản kháng, nhưng phần còn lại chỉ muốn buông xuôi, vì hắn biết rằng tất cả những lời này đều đúng. Cái chết không phải là kết thúc. Nó chỉ là một chuỗi tiếp nối sự thống trị của Vincent đối với hắn.

Vincent nhướng mày, như thể đọc thấu suy nghĩ của Edmund. Hắn mỉm cười, nụ cười đó không có chút ánh sáng nào, chỉ có sự tăm tối, như một vết nứt trên mặt đất không thể hàn gắn.

"Em nghĩ mình có thể tự tử để thoát khỏi tôi sao?" Vincent cười khẩy, và một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt hắn. "Nếu em làm vậy, em sẽ lại phải đối mặt với tôi, trong một hình thức khác. Cái chết không phải là kết thúc, nó chỉ là một sự khởi đầu mới – một vòng luẩn quẩn không bao giờ chấm dứt."

Edmund cảm thấy đầu óc mình như quay cuồng. Mọi thứ xung quanh hắn trở nên mờ ảo, không có điểm dừng. Mỗi lần Vincent chạm vào người hắn, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy, như một lời nguyền vô hình không thể phá vỡ.

Vincent bước lùi lại, đôi mắt đen thẳm nhìn Edmund, như thể muốn nhìn vào tận sâu thẳm tâm hồn hắn. "Em không thể thoát khỏi tôi đâu," hắn lặp lại, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đầy sự khủng khiếp. "Em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi."

Edmund nhắm mắt lại, cảm giác tê dại xâm chiếm cơ thể hắn. Hắn không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ. Hắn có thể cảm nhận được nỗi đau trong tim, nhưng nó không còn là thứ duy nhất hắn cảm thấy. Một phần trong hắn, một phần mà hắn không thể nhận ra, đang đắm chìm trong sự tăm tối này.

Và rồi, trong khoảnh khắc đó, một cơn sóng điên cuồng xâm chiếm tâm trí hắn. Hắn quay lại đối diện với Vincent, ánh mắt trống rỗng, không còn sự sống, không còn hi vọng.

"Vậy... làm thế nào tôi có thể thoát được?" Edmund hỏi, giọng hắn không còn là tiếng của một con người nữa, mà là tiếng của một linh hồn đã chết. "Chỉ có cái chết... nhưng tôi không biết nữa..."

Vincent nhìn hắn, nụ cười vẫn không biến mất. "Đúng vậy, Edmund. Cái chết chính là con đường duy nhất, nhưng không phải để giải thoát em. Đó là cách để em tiếp tục sống mãi trong bóng tối của tôi."

Cái chết không phải là sự kết thúc, và Edmund không còn hiểu được điều gì nữa. Tất cả chỉ là một cơn ác mộng không thể thức dậy. Cả hai đang chìm trong cơn lốc đen tối này, không thể thoát ra.

Một lần nữa, Edmund cảm nhận sự lạnh lẽo từ bàn tay Vincent, như thể nó đang đâm xuyên qua cơ thể hắn, chiếm lĩnh tất cả. Và hắn biết, không còn gì nữa ngoài sự đau đớn, sự tăm tối vô tận này.

Edmund không còn cảm nhận được thời gian. Mỗi ngày chỉ là một vòng lặp vô tận, một chuỗi các khoảnh khắc đau đớn trôi qua như những cơn sóng vỗ về không điểm dừng. Mọi thứ, từ ánh sáng đến bóng tối, đều mờ nhạt. Cảm giác sống không còn tồn tại trong cơ thể hắn. Hắn chỉ là một cái vỏ rỗng, trôi dạt giữa vô vàn nỗi đau.

Vincent không bao giờ rời xa. Hắn luôn hiện diện, luôn ở đó, như một bóng ma không thể tách rời. Đôi mắt đen của hắn vẫn thấu suốt mọi ngóc ngách trong tâm trí Edmund, và những lời thì thầm của hắn vẫn như dao đâm vào những vết thương sâu trong lòng.

Nhưng giờ đây, Edmund đã không còn phản kháng. Hắn không còn mong đợi sự giải thoát, không còn tìm kiếm lối ra. Hắn chỉ muốn sự yên tĩnh, dù đó là một sự yên tĩnh chết chóc.

Mỗi đêm, Vincent vẫn đến gần, vẫn vuốt ve làn da lạnh ngắt của Edmund, như thể hắn là một con thú săn mồi đang đùa giỡn với con mồi. Nhưng không phải lần nào Edmund cũng đáp lại. Hắn chỉ im lặng, cảm nhận sự lạnh lẽo lan tỏa trong cơ thể mình.

Một đêm, khi ánh trăng rọi qua cửa sổ, Edmund đứng bên cửa nhìn ra ngoài, lòng trống rỗng. Những cơn gió lạnh lướt qua, nhưng hắn không cảm thấy gì cả. Mọi cảm xúc trong hắn đã chết từ lâu. Chỉ còn lại một cái bóng, lặng lẽ tồn tại trong căn nhà tăm tối này.

Vincent lại đứng sau lưng hắn, đôi tay vươn ra, như thể muốn ôm lấy Edmund, kéo hắn trở lại vào bóng tối mà hắn đã tự tạo ra. "Em nghĩ mình sẽ thoát khỏi tôi sao?" Giọng Vincent vang lên, êm ái, nhưng cũng đầy sự ám ảnh. "Không, Edmund. Em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi. Dù em chết hay sống, tôi sẽ vẫn ở đây, bên em."

Edmund quay lại, đôi mắt hắn trống rỗng, không còn là ánh mắt của con người nữa. Nó như thể một hố sâu thẳm, một vực thẳm mà không ai có thể cứu vớt.

"Vậy tôi sẽ làm gì? Chỉ có cái chết... Nhưng tôi không muốn chết nữa." Edmund nói, giọng khô khốc như cát bụi. "Tôi không biết mình có còn sống không."

Vincent nhìn hắn, đôi mắt đen lấp lánh, như thể hiểu rõ từng suy nghĩ trong đầu hắn. "Em đã chết từ lâu rồi, Edmund. Em chỉ không nhận ra điều đó thôi."

Edmund không đáp lại. Những lời của Vincent như vết cắt trên da thịt, không đau đớn, nhưng vẫn để lại một vết sẹo không thể phai mờ. Hắn không biết phải làm gì nữa. Cả đời mình đã bị chôn vùi trong bóng tối, và giờ đây, hắn không còn biết cách để thoát khỏi nó.

Vincent bước đến gần hơn, bàn tay lạnh buốt áp lên mặt Edmund, kéo hắn gần hơn. "Chúng ta không thể rời xa nhau, Edmund. Em là phần của tôi, như tôi là phần của em. Dù em có muốn hay không, chúng ta sẽ mãi gắn kết."

Edmund cảm nhận được sự tê dại từ bàn tay ấy, nhưng một cảm giác khác cũng dâng lên trong lòng hắn – một sự hủy diệt, một sự chết đi mà không có sự giải thoát. "Vậy... nếu tôi không thể chết, thì tôi sẽ sống như thế này mãi sao?"

Vincent mỉm cười, nụ cười đó vừa dịu dàng, vừa đáng sợ. "Đúng vậy, Edmund. Chúng ta sẽ sống như thế này mãi, trong bóng tối của nhau."

Cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy Edmund. Hắn không còn cảm thấy sợ hãi, chỉ còn lại sự trống rỗng. Cái chết, sự sống, hay mọi thứ xung quanh hắn đều không còn ý nghĩa. Chỉ có Vincent – người không bao giờ buông tha, người mà hắn không thể rời bỏ.

Và thế là, câu chuyện kết thúc trong tăm tối. Không có sự giải thoát, không có ánh sáng. Edmund và Vincent vẫn tiếp tục sống trong bóng đêm, vĩnh viễn bị trói buộc với nhau, mãi mãi không thể thoát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl