Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Hòe Giang cốc

Ly Luân nhớ lại giao dịch của mình với Ôn Tông Du, kiếp trước mình quá cuồng vọng, tự đại, cho nên mới rơi vào bẫy của Ôn Tông Du mà không biết, làm cho hắn không ít chuyện

Đáng chết

Ly Luân cái gì cũng không nhớ ra

Ly Luân cắn răng, yêu khí cuồn cuộn tỏa ra xung quanh

Trước đây hợp tác với Ôn Tông Du, là Ôn Tông Du tự tìm tới

Mà mình hoàn toàn không biết gì về hành tung của Ôn Tông Du

Nhớ rõ, chỉ có lần ở núi Côn Luân, Ôn Tông Du dẫn người yêu hóa giữ chân Trác Dực Thần

Còn có hai nội ứng, nữ nhân và tiểu hài tử kia

Nói tới cũng nực cười, ngoại trừ Triệu Viễn Châu thì có ba người mới gia nhập, một nửa số đó đều là phản đồ

Tiểu hài tử Bạch Cửu kia là một, Bùi Tư Tịnh cũng coi như là nửa phản đồ

Sống lại một kiếp, Ly Luân cũng vẫn không phải là người tốt

Nhưng xem ở phân lượng Bạch Cửu kiếp trước dùng mạng mình giúp tiểu Thần, cũng vì có thể bớt vài giọt nước mắt của Trác Dực Thần, Ly Luân cũng giúp cậu một tay

Ngón tay Ly Luân khẽ gõ vào đá, một mảnh lá hòe bay xuống mặt đất

"Đi tìm Ngạo Nhân." Ly Luân vung ra yêu khí, lá hòe bay ra ngoài

Từ sau khi Ly Luân sống lại, có lẽ đã bị nhận ra cái gì đấy, Ôn Tông Du cũng không tới tìm y

Ngạo Nhân trốn trong Thiên Hương các cũng không có cách


Sáng hôm sau, mọi người tập hợp

Bất ngờ là, Anh Lỗi cũng đeo túi tới

Triệu Viễn Châu thấy vậy, thuận thế đề nghị dùng Sơn Hải Thốn Cảnh của Anh Lỗi để nhanh chóng tới Côn Luân, Anh Lỗi đồng ý, thoáng cái mọi người liền tới.... thủy trấn Tư Nam dưới chân núi Côn Luân

Mọi người nhìn Anh Lỗi, Anh Lỗi chỉ gãi đầu, "Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi lúc ta nghĩ tới núi Côn Luân, liền nghĩ tới Bùi đại nhân nói lễ hoa đăng ở thủy trấn Tư Nam dưới chân núi Côn Luân rất náo nhiệt, cho nên.... thoáng nghĩ nhầm...."

Bùi Tư Tịnh giải thích, "Thủy trấn Tư Nam ở chân núi Côn Luân, trước đây tra án, ta từng tới, đúng lúc gặp phải lễ hoa đăng, thuận miệng nhắc tới với tiểu Cửu...."

Triệu Viễn Châu liếc Bùi Tư Tịnh, tuy mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt, "Không sao, cách cũng không xa, leo núi là tới."

Chỉ là, thủy trấn Tư Nam vốn địa linh nhân kiệt, dân chúng an cư lạc nghiệp, bây giờ lại âm u, hoang vắng

"Oán khí ở đây sao nặng như vậy." Văn Tiêu nhíu mày nói

Trùng hợp một cơn gió lạnh thổi qua, Bạch Cửu theo bản năng run lên, trốn tới phía sau Trác Dực Thần, "Thật đáng sợ, giống như thành ma vậy...."

"Có thể khiến một trấn nhỏ biến thành như vậy, hoặc là chiến tránh, hoặc là.... bệnh dịch." Văn Tiêu nói, càng nhíu chặt mày

Bạch Cửu kéo vạt áo Trác Dực Thần, do dự một lúc, lấy ra một lọ dược, lần lượt chia cho mọi người, "Đây là viên giải độc ta tạo ra, có vài phần tác dụng với phòng dịch, một lúc nữa mọi người thấy thi thể, vạn nghìn lần đừng đụng vào."

Lúc chia tới Triệu Viễn Châu, Bạch Cửu thu tay lại, "Ngươi là đại yêu, chắc là không cần dùng."

Triệu Viễn Châu đắc ý gật đầu, "Quả thực không cần dùng."

Bạch Cửu hừ một tiếng, đưa cho Anh Lỗi, "Ngươi cần không ?"

Anh Lỗi lắc đầu, "Ta không cần."

Tuy chỉ là bán thần, nhưng Anh Lỗi quả thực bách độc bất xâm, bệnh dịch bình thường không làm gì được hắn

Bạch Cửu cũng không nghĩ nhiều nữa, tự nuốt một viên dược, cất lọ dược đi

Trác Dực Thần nhìn cửa thành, chỉ cảm thấy chuyện này kỳ quái, bất luận là chiến tranh hay bệnh dịch, sao có thể không nhận dược bất cứ tin tức gì

Bùi Tư Tịnh hỏi Bạch Cửu, nếu là bệnh dịch thì có cách giải quyết không

Bạch Cửu lắc đầu, thẳng thắn nói phải thăm dò tình hình trước

Vì vậy, mọi người tự giác chia nhau ra tìm hiểu

Bạch Cửu đang muốn đi theo Trác Dực Thần, lại bị kéo áo, cả người thoáng cái ngã vào lòng Anh Lỗi, đập mạnh tới thiếu chút nữa khiến cậu hít thở không thông, sau đấy cậu giẫm Anh Lỗi một cái, hung dữ xoa eo

Đồng thời, Triệu Viễn Châu và Văn Tiêu, Trác Dực Thần cùng Bùi Tư Tịnh đã sớm rời đi

Văn Tiêu và Triệu Viễn Châu dùng lệnh bài Bạch Trạch kiểm tra, Trác Dực Thần nhìn bóng lưng hai người, trong lòng có chút đắng chát

Đột nhiên, một trận yêu khí bay tới, kiếm Vân Quang trong tay Trác Dực Thần sáng lên, dường như đồng thời, Trác Dực Thần cũng rút kiếm đuổi theo

Yêu khí biến mất trong thành, Trác Dực Thần nhìn thấy người dân nằm trên mặt đất, thu kiếm vào trong vỏ

Xa xa, một người mặc y phục của y sư đang nấu dược

Người kia thấy Trác Dực Thần, dừng tay lại tiến lên, "Không biết vị công tử này là.... Trong trấn đột nhiên xuất hiện bệnh dịch, công tử vẫn nhanh chóng rời đi thì hơn."

Trác Dực Thần ôm kiếm hành lễ, "Tại hạ Trác Dực Thần tới từ Tập yêu ti ở Thiên Đô."

Ánh mắt Ôn Tông Du thoáng lóe sáng, cúi người đáp lễ, "Hóa ra là Trác thống lĩnh, ta là Ôn Tông Du."

Ôn Tông Du, danh y ở Thiên Đô, cũng là sư phụ của Bạch Cửu

Trong lúc hai người nói chuyện, tiếng của Bạch Cửu cũng vang lên, "Sư phụ ! Sao người lại ở đây ?"

Bạch Cửu chạy tới nhào vào trong lòng Ôn Tông Du, ngẩng đầu lên, "Ta thật nhớ người ~"

Trên y phục Ôn Tông Du còn dính thảo dược, nhẹ nhàng đẩy đầu Bạch Cửu ra, "Ta nghe nói thủy trấn Tư Nam xuất hiện bệnh dịch, cảm thấy có chút kỳ quái liền tới xem, không ngờ, đã nghiêm trọng tới mức này rồi."

"Sư phụ cũng không có cách sao ?" Ánh mắt Bạch Cửu thoáng tối xuống, lại nhìn Ôn Tông Du

Ôn Tông Du nhẹ nhàng lắc đầu, "Bệnh dịch không nằm ngoài thời tiết trái múa, tiết khí bất hòa, sương mù không tan, chướng khí tích tụ. Nhưng những cái này ta đều kiểm tra hết một lượt rồi, cũng không phải là căn nguyên chính của lần này, bệnh dịch này thật sự rất kỳ quái."

"Đều không phải sao ? Chẳng lẽ là yêu quái ?" Bạch Cửu hô thành tiếng

Ôn Tông Du cũng biến sắc, nhìn về phía Trác Dực Thần

Nói tới bản lĩnh bắt yêu, trong thiên hạ này không ai bằng Trác Dực Thần

"Quả thật có yêu quái quấy nhiễu." Trác Dực Thần lấy ra lệnh bài trên đai phong, "Có thể làm phiền Ôn đại nhân cầm lệnh bài của Tập yêu ti tới nha môn gần đây điều động quan binh, tạm thời phong ấn thành trấn, tránh cho bệnh dịch lan ra không."

Ôn Tông Du cầm lấy lệnh bài, "Nếu vì cứu người, tại hạ nhất định sẽ làm được."

Trước khi đi, hắn còn không quên dặn Bạch Cửu cẩn thận

Nhìn bóng lưng Ôn Tông Du, ánh mắt Bạch Cửu thoáng lộ ra chút lạnh lẽo

Mọi người tập hợp, đi tới nơi oán khí phát ra

Đột nhiên, một trận gió mạnh thổi tới, Trác Dực Thần lập tức chắn kiếm Vân Quang trước người, kiếm khí tụ thành một tấm chắn, bảo vệ mọi người

Gió ngừng lại, không có chuyện gì xảy ra

"Chỉ là một cơn gió mà thôi, tiểu Trác đại nhân tới mức rút kiếm Vân Quang ra sao ?" Triệu Viễn Châu trêu chọc

"Vậy ngươi rút ô ra làm gì." Trác Dực Thần lười để ý tới y

Mọi người vừa thả lỏng, một bóng đen chợt xuất hiện, ném ra ám khí, ám khí này thoáng cái tỏa ra một mảng khói

"Tiểu Trác ca !"

Tiếng hét của Bạch Cửu vang lên, Trác Dực Thần vội vàng đuổi theo

"Tiểu Trác !" Triệu Viễn Châu cũng đuổi theo

Bùi Tư Tịnh còn chưa kịp nói gì, Anh Lỗi đã xông ra, "Mặc kệ có phải bẫy hay không, ta cũng phải đi tìm tiểu Cửu !"

Văn Tiêu nhìn Bùi Tư Tịnh, lúc này chỉ còn lại hai bọn họ

Lúc Triệu Viễn Châu đuổi tới, chỉ còn lại Bạch Cửu nằm trong sân, còn Trác Dực Thần đã không thấy đâu

Trong hành lang dài vắng lặng, kiếm Vân Quang bị hắc y nhân đeo trên người, một tay kéo Trác Dực Thần đi tới chỗ quan tài

Lại không hề biết, Trác Dực Thần đã hơi hé mắt, ngón trỏ vạch xuống đất, để lại một vệt máu không dễ phát hiện

Người thần bí mở nắp quan tài, Trác Dực Thần bôi máu lên bên ngoài quan tài


Sơn trang Linh Tê

Một nữ tử thanh y, lo lắng đi đi lại lại, mãi tới khi thấy hắc y nhân kéo Trác Dực Thần tới gần

Nữ tử thấy kiếm Vân Quang, lập tức vui sướng giơ tay ra, lại vào lúc lại gần kiếm Vân Quang, thét ra một tiếng đau đớn

"Kiếm Vân Quang quả nhiên danh bất hư truyền."

"Lúc thượng cổ, Băng Di giết Ứng Long, bẻ sừng rồng làm kiếm, lấy tinh phách đúc lá chắn, làm ra song kiếm Vân Quang, có thể chém tất cả yêu thú trong thiên hạ, đương nhiên lợi hại. Kiếm Vân Quang chỉ có hậu nhân của Băng Di mới có thể sử dụng. Nếu cô muốn giết Triệu Viễn Châu, vẫn phải dựa vào hắn. Được rồi, ta đã mang người tới, Thanh Canh, hy vọng cô làm theo giao hẹn của chúng ta." Hắc y nhân nói xong, dùng miếng vải đen dính đầy máu yêu quấn lấy kiếm Vân Quang, đặt xuống đất

Thanh Canh nghiêm mặt nói, "Chờ lấy được nội đan của Triệu Viễn Châu, làm xong chuyện của ta, đương nhiên sẽ cho ngươi."

"Ta chờ tin tốt." Hắc y nhân cười, xoay người rời đi

Hắc y nhân rời đi, Thanh Canh đưa Trác Dực Thần tới địa lao, xung quanh đều là tường đá, âm y lạnh lẽo

Trong lúc Thanh Canh rời đi, Trác Dực Thần mở mắt ra quan sát xung quanh

Tiếng xích sắt cọ sát vào mặt đất vang lên, Trác Dực Thần nhanh nhẹn tránh vào lúc Thanh Canh lại gần

Thanh Canh rất bất ngờ, "Ngươi cư nhiên đã tỉnh rồi ?"

Sau đấy, Thanh Canh giơ tay bắn ra mấy hạt châu, hạt châu đập vào tường đá, bốc ra khói đỏ, Trác Dực Thần không kịp tránh, hít phải, thân thể như nhũn ra, ngã về phía trước

Lại được người từ phía sau ôm lấy eo giữ lại

Theo vạt áo nhìn lại, Ly Luân đã xuất hiện ở bên cạnh Trác Dực Thần

"Ngươi tới rồi." Trác Dực Thần híp mắt lại, cũng không hề bất ngờ với sự xuất hiện của Ly Luân

Từ vụ án của Thừa Hoàng, hắn liền phát hiện, bên cạnh mình luôn có một mảnh lá hòe, thế nào cũng không rời đi

Ly Luân khẽ gật đầu, một tay ôm Trác Dực Thần, một tay khôi phục lại vết thương trên ngón tay của Trác Dực Thần

"Ừ, ta tới rồi."

--------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro