
Chương 12
Lúc Triệu Viễn Châu tìm thấy Trác Dực Thần, Trác Dực Thần đang đứng bên vách đá, vạt áo lam bị gió thổi bay, hắn chỉ lẳng lặng đứng, không biết đang nghĩ cái gì
Triệu Viễn Châu hít sâu một hơi, nhấc lên nụ cười đi tới chỗ Trác Dực Thần, "Anh Lỗi nấu cơm, không quay về ăn sao ?"
Trác Dực Thần nhìn vực sâu không thấy đáy dưới chân, cũng không muốn đáp lời Triệu Viễn Châu
Có một số việc, hắn phải tự mình nghĩ thông
Triệu Viễn Châu nhận ra tâm tình của Trác Dực Thần, trong lòng thầm thở dài, lại mở miệng, "Ta và Ly Luân sinh ra cùng lúc, ta là vật chứa oán khí, lại thích nhân gian, mà Ly Luân...."
"Không cần nói với ta." Trác Dực Thần xoay người nhìn Triệu Viễn Châu, sắc mặt lạnh nhạt
"Ta không có ý khác, chỉ muốn cho ngươi biết chút quá khứ của Ly Luân mà thôi, dù sao y bây giờ đang tức giận, chờ ngươi tới dỗ. Thiên tính của A Ly, không phải đen...." Lời của Triệu Viễn Châu lại bị cắt ngang
"Y là yêu thế nào, ta sẽ tự xem." Trác Dực Thần nói, lại dời mắt đi
"Chỉ là có chuyện, ta có thể phải hỏi ngươi."
Ánh mắt Triệu Viễn Châu sáng lên, à một tiếng, "Gỡ bỏ nghi hoặc cho ngươi, ta rất sẵn lòng."
"Ngươi thích Văn Tiêu ?" Trác Dực Thần như sợ không đủ kinh hãi người khác, Triệu Viễn Châu thoáng cái sững người, lúc phản ứng kịp, gương mặt đỏ bừng
"Ngươi, ngươi...."
"Làm sao ta biết ? Ta không phải là kẻ ngốc." Trác Dực Thần liếc Triệu Viễn Châu
Triệu Viễn Châu che miệng ho khan vài tiếng, mới giả vờ tự nhiên chỉnh lại y phục, "Chuyện này có liên quan gì tới vấn đề của ngươi sao ?"
Trác Dực Thần trầm mặc một lúc, nhìn Triệu Viễn Châu, "Văn Tiêu là thần nữ, cũng là người, đối với yêu, sinh mạng chỉ thoáng lóe sáng. Huống hồ, ta phải giết ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà trêu chọc Văn Tiêu."
Lời này Trác Dực Thần muốn hỏi Triệu Viễn Châu, cũng muốn hỏi chính mình
"Tiểu Trác đại nhân, cuộc đời ngắn ngủi, tận hưởng lạc thú trước mắt. Tình cảm thế gian, là thứ không thể khống chế nhất." Triệu Viễn Châu nói, nghĩ tới Văn Tiêu, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, sau đấy, trái tim lại co giật đau đớn
Cuộc đời ngắn ngủi
Nhưng lại quá ngắn
Trác Dực Thần thấy Triệu Viễn Châu đắm chìm trong tâm tình của mình, nụ cười có chút buồn nôn, trừng y một cái liền tự rời đi trước
Quay về miếu sơn thần, mọi người đã đang ăn cơm
Anh Lỗi vui vẻ kéo Trác Dực Thần tới, "Tiểu Trác đại nhân mau ăn đi, hôm nay ngươi cũng vất vả rồi !"
Trác Dực Thần không thể từ chối, nói cảm ơn xong cũng bắt đầu dùng cơm
Sau khi ăn xong, Anh Lỗi nói Anh Chiêu có việc muốn tìm Trác Dực Thần, bảo Trác Dực Thần ra sau núi một chuyến
Mặc dù có nghi hoặc, nhưng Trác Dực Thần vẫn lập tức đi
Anh Chiêu ngồi trên tảng đá, bóc hồ đào
"Ta lớn hơn ngươi nhiều, gọi ngươi một tiếng tiểu Trác đi, qua đây ngồi, nói chuyện với lão đầu ta."
Trác Dực Thần hành lễ ngồi xuống
"Tiểu tử Anh Lỗi thêm không ít phiền phức cho các ngươi đi."
Trác Dực Thần cười lắc đầu, "Anh Chiêu đại nhân, đôi khi Anh Lỗi hoạt bát chút, nhưng bản tính cực kỳ chân tính, cũng không gây thêm phiền phức cho chúng ta, trái lại luôn giúp chúng ta."
Anh Chiêu bật cười vài tiếng, "Không cần an ủi lão đầu ta, mấy tôn tử này của ta, người nào mà không gây phiền phức cho các ngươi
Sinh mạng của yêu dài đằng đẵng, rất nhiều chuyện ở trong năm tháng kéo dài sẽ được chậm rãi xói mòn, nhưng cũng có rất nhiều chuyện cũng không theo ý mình
Ta biết nỗi hận của ngươi khó giải, nhưng Triệu Viễn Châu chỉ là một vật chứa oán khí, hoàn toàn đáng thương, giết y, còn sẽ có vật chứa tiếp theo, thế gian luân hồi, đều do ý trời
Ta già rồi, thần lực không còn lại mấy, hy vọng chút sức mạnh cuối cùng này có thể giúp được các ngươi."
Kiếm Vân Quang trong tay run lên trong thoáng chốc, Trác Dực Thần rũ mắt nhìn phương xa, "Giúp ta giết y sao ?"
Anh Chiêu lắc đầu, "Ta đâu có bản lĩnh này, chỉ là trước khi lần oán khí không khống chế được tiếp theo, ta sẽ dùng toàn bộ thần lực áp chế oán khí của Triệu Viễn Châu, tới lúc đấy, vẫn xin ngươi để y sống thêm một thời gian. Ta nhìn ra được, trong mấy tháng ngắn ngủi này, y còn vui vẻ, mãn nguyện hơn ba vạn năm trước."
Trác Dực Thần trầm mặc, cố gắng giãy dụa, mới mở miệng, "Nếu đã biết kết cục, quá trình thế nào đi nữa cũng đều là hư vô mà thôi. Không phải sao ?"
Ánh mắt Anh Chiêu mang theo thâm ý, gật đầu lại lắc đầu, "Giống như phụ mẫu của Anh Lỗi, một người là thần, một người là yêu, sẽ để lại thống khổ, lại vẫn cố chấp muốn ở bên nhau. Phụ mẫu của tiểu thiếu niên kia cũng vậy
Lão đầu sống lâu rồi, nhớ tới chuyện ngu ngốc của bọn họ làm ra lúc trẻ vẫn sẽ không nhịn được cười, nhưng ta cũng không hối hận tốn vạn năm để dạy dỗ bọn họ, cho dù ta vẫn cảm thấy không đủ, nhưng cuộc đời này, không hối hận mới là không vô công."
Lời của Anh Chiêu, không chỉ là đang nói mối hận phức tạp của Trác Dực Thần đối với Triệu Viễn Châu, cũng đang nhắc nhở Trác Dực Thần cho Ly Luân một cơ hội
Sao ông có thể không nhìn ra được tình cảm đối với Trác Dực Thần được chôn giấu ở trong mắt Ly Luân
Tiểu thiếu niên này cũng bướng bỉnh, đầu gỗ vô tâm
Thật là....
Anh Chiêu vuốt râu, mấy tôn tử này của ông cho tới này cũng chưa khiến ông bớt lo được
Không hối hận sao....
Nếu sau này không còn bóng người hắc y kia nữa, quả thật có chút hối hận
Tâm tình hỗn loạn của Trác Dực Thần được bình ổn lại, đầu óc lại giống như bị kim châm chằng chịt, nhất thời đau khổ tột cùng
Cắn chặt răng áp chế tâm tình, nhưng cả người Trác Dực Thần đã bắt đầu run lên, trán nổi gân xanh
Kiếm Vân Quang trong tay rung lên kịch liệt
Anh Chiêu phát hiện ra điểm không đúng, thả thần lực ra kiểm tra, lại vào lúc đụng vào Trác Dực Thần liền bị hất mạnh ra
Yêu lực ! Hơn nữa còn là yêu lực cường đại từ thời thượng cổ !
Gương mặt Trác Dực Thần trắng bệch như tờ, đôi mắt phủ kín tơ máu, lảo đảo muốn ngã
"Tiểu Trác !"
Trước khi bất tỉnh, Trác Dực Thần cái gì cũng không nghe thấy
"Tiểu Trác ca.... Hu hu...."
Tiếng khóc truyền tới từ xa tới gần, Trác Dực Thần bất an xua tay, sau đó, rơi vào một mảng sương trắng
Sau khi tầm mắt rõ hơn, Trác Dực Thần phát hiện mình ở trong một mảng trời tuyết, bông tuyết rơi xuống người Trác Dực Thần, thoáng cái liền biến mất
"Vì sao lại là ta ?"
Giọng nói chợt vang lên giống như hàn băng vạn năm, sau đấy, một giọng nói ôn nhu hơn truyền tới
"Lựa chọn tùy tâm, nhưng ép bằng hữu ra tay với mình vẫn quá tàn nhẫn, để ta tự làm đi."
"Hãy nhớ, đây là lựa chọn của ta, không phải của ngươi.... Ngươi không cần tiếp nhận bất cứ tội lỗi hay áy náy gì...."
"Thế gian luân hồi, thiên mệnh khó đổi. Băng Di, ta không hối hận."
Ngoại trừ tuyết trắng, Trác Dực Thần không nhìn thấy bất cứ cái gì
Trác Dực Thần ngồi bật dậy, dọa sợ Bạch Cửu ngã ngồi xuống đất
"Tiểu Trác ca, huynh tỉnh rồi !" Bạch Cửu nước mắt đầy mặt, nhào tới cầm tay Trác Dực Thần bắt mạch, "Huynh sao vậy ? Huynh đột nhiên bất tỉnh, dọa ta sợ muốn chết...."
Trác Dực Thần hòa hoãn một chút, ánh mắt nhìn Bạch Cửu càng nhu hòa, "Ta không sao, đừng khóc, tiểu Cửu."
Bạch Cửu bắt mạch vài lần, cũng không phát hiện ra điểm gì không ổn, nếu nói không đúng, thì phải là thân thể của Trác Dực Thần còn mạnh hơn trước rất nhiều
Nghi hoặc ngẩng đầu lên, Bạch Cửu lại sửng sốt, "Tiểu Trác ca.... Mắt của huynh....?"
Trác Dực Thần cũng nghi hoặc, nhìn lại gương, gương mặt không hề thay đổi, chỉ có đôi mắt đã biến thành màu lam như băng, yêu dị mà thần bí
Trác Dực Thần chớp mắt vài cái, muốn nhìn rõ hơn chút, lại sau khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đã biến về màu đậm ban đầu, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác
"Ừm ?" Bạch Cửu xoa mắt
Trác Dực Thần tỉnh lại, mọi người quyết định lập tức sửa lệnh bài Bạch Trạch
Anh Lỗi muốn ở lại chăm sóc Anh Chiêu, lại bị Anh Chiêu từ chối, ông đã truyền tin tới núi Hoắc, sơn thần núi Hoắc sẽ tiếp nhận vị trí của Chúc Âm, tới giúp Anh Chiêu duy trì núi Côn Luân
Cho nên Anh Lỗi cũng có thể theo tiểu đội Tập yêu ti xuống núi, gương mặt vốn còn ủ rũ, thoáng cái sáng bừng lên
Nhưng còn chưa kịp rời khỏi núi, liền bị Sùng Võ Doanh ngăn lại
Anh Lỗi nghe Chân Mai muốn mang Triệu Viễn Châu đi, mà Bùi Tư Tịnh lại đồng ý, giữ lại cổ tay Bạch Cửu, hừ một tiếng, lấy ra Sơn Hải Thốn Cảnh, "Mặc kệ ngươi !"
Ta là thần, không cần nghe lời của người phàm
Một vầng sáng hiện lên, ngay sau đấy, toàn bộ tiểu đội Tập yêu ti liền biến mất
Mọi người trực tiếp tới Tư Đồ phủ bên ngoài thành Thiên Đô
"Ngươi...." Do dự hai chữ lỗ mãng hồi lâu, Trác Dực Thần cũng không nói ra khỏi miệng được. Hắn không thể không thừa nhận, Anh Lỗi làm như vậy quả thật là cực kỳ chính xác
"Ôi ôi ôi, không cần khách khí, ta đồng ý.... Không sao, tìm Thần Mộc quan trọng hơn. Tiểu Cửu, chúng ta đi ~" Anh Lỗi cười kéo Bạch Cửu rời đi
Lúc này, Tư Đồ Minh cũng nhận được tin, quay về nhà
Bạch Cửu và phụ thân gỡ bỏ khúc mắc, hai người ôm nhau khóc lớn một trận
Sau đấy có lẽ là xấu hổ, Tư Đồ Minh vội vàng tiếp khách, luống cuống tay chân cũng không biết phải làm cái gì
Bạch Cửu nói rất nhiều thứ với mẫu thân, mới rạch lòng bàn tay, lấy máu làm chất dẫn, bôi lên Thần Mộc
Giống như cây cơ bách, Thần Mộc lập tức có sức sông, mọc ra một cành nhỏ
-------------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro