Chương 26: Ngủ trên đùi Yeo Hyuntae
Tôi lấy giấy ra, nhẹ nhàng vắt và rũ bớt nước còn vươn trên tóc ướt đẫm của mình, lau khô vừa đủ để không bị ẩm, lau sạch hơi ẩm còn sót lại trên mặt và quần áo rồi rời khỏi phòng tắm. Khi tôi trở lại phòng tập, Ha Jin-woo, người đang khởi động bằng cách giãn cơ, nhìn thấy tôi và mở miệng.
'Gì đây? "Shim Jae-seo đã đi đâu trước đó và làm thế nào sau 10' quay lại là Shim Jae-seo phiên bản tốt hơn?"
Đằng sau Ha Jin-woo, người đã nói đùa và hỏi liệu anh có thực sự vừa rửa mặt và yêu cầu anh ấy kể bí mật hay không. Ji-heon Yoon nhìn thấy đang thở dài nhẹ nhõm. Có vẻ như mối quan tâm trước đó của tôi về việc liệu tôi có thể tập luyện được hay không là khá tốt.
Tất nhiên, nó là xứng đáng vì từng có tiền sử phải chịu thiệt hại lớn do sự bất tiện các thành viên trong cùng một đội gây ra. Tất nhiên, tôi không phạm những tội như lái xe khi say rượu hay bạo lực học đường nhưng tôi thấy hơi tiếc.
Đáng lẽ tôi phải tỉnh táo trước khi mọi người đến. Cảm thấy tội lỗi , tôi quyết định giữ đầu óc tỉnh táo và tập luyện chăm chỉ hơn ngày hôm nay.
Khi tôi dành cả buổi sáng để xem lại phần vũ đạo mà tôi đã hoàn thành ngày hôm qua. Thêm từng chi tiết một và luyện tập những phần bản thân còn thiếu.
Thời gian trôi qua rất nhanh và đã đến giờ ăn trưa. Tôi để những thành viên trong nhóm muốn đi xuống nhà hàng cùng nhau và ở lại phòng tập một mình.
Bản thân tôi cũng ngạc nhiên khi bỏ bữa ăn vì buồn ngủ, vì đây là lần đầu tiên tôi trải qua chuyện đó trong đời. Vừa ngồi tựa vào tường, cụp mi xuống, tôi đã cảm thấy xấu hổ. Có thứ gì đó đang đến gần tôi trong lúc ngủ, nhưng tôi không thể mở mắt ra để xem vì cơn buồn ngủ ập đến. Tôi chìm vào giấc ngủ ngay lập tức, ý thức dần dần mơ hồ
Khoảnh khắc tiếp theo, ý thức của tôi trở lại và trần của phòng tập xuất hiện trong tầm nhìn xa của tôi.
....Gì vậy, tôi đã ngủ quên khi đang ngồi à?
Và khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhận ra có thứ gì đó đang đỡ đầu tôi khi tôi nằm xuống. Một cái gì đó cứng, dày và dài.
Này là cái gì?
Khoảnh khắc tôi quay đầu lại để xác nhận xem, tâm trí mơ hồ của tôi đột nhiên trở nên rõ ràng. Thứ đỡ đầu tôi là một cái đùi người.
"Vẫn ổn thôi. "Cậu có thể ngủ nhiều hơn"
Yeo Hyun-tae cũng vậy. Tôi sốc đến mức không thèm đứng dậy và chỉ chớp mắt khi Yeo Hyun-tae đưa lòng bàn tay lên mặt tôi để chặn ánh sắng đang đổ xuống giúp.
"Tôi nghe nói tối qua cậu ngủ không ngon? Tôi tưởng mình đã làm cậu khó chịu".
"Không, không phải như vậy!"
Khi Yeo Hyun-tae hỏi liệu đó có phải lỗi của cậu ấy không, tôi nhận ra mình đã sai và ngay lập tức ngồi dậy. Tất nhiên, vì Yeo Hyun-tae là một trong những nhân vật trong trò chơi biến thái này và được đánh giá rất cao nên tôi không thể nói rằng đó hoàn toàn là lỗi của Yeo Hyun-tae. Nhưng nếu tôi nhìn vào thì không phải Yeo Hyuntae mới là nạn nhân sao? Cái giá mà tôi phải trả cho việc bạn cùng phòng mang quần lót vào phòng thay đồ là điều tôi không thể lường trước được...
Chưa hết, anh ấy còn lo lắng cho tôi, người quan tâm tôi như thể tôi là nạn nhân duy nhất có thể không ngủ được vì anh ấy. Một trong rất nhiều tiếng kêu về suy nghĩ mà tôi đã đấu tranh quyết liệt trong đầu tối qua lại hiện lên trong đầu.
May mắn thay, người còn lại là Yeo Hyun-tae.
Đó là sự thật. Yeo Hyun-tae thực sự là một người rất tốt bụng.Giá như không phải đối thủ của tôi trong trò chơi 19+.
"Ừm, dù sao thì cũng cảm ơn cậu. Tôi cũng xin lỗi"
Tôi không muốn nhắc lại chủ đề ngày hôm qua nên tôi liếc sang đùi nơi tôi vừa đặt lên lúc nãy, Yeo Hyuntae mỉm cười nhẹ lắc đầu
"Cậu ổn không. Nếu mệt thì có thể nằm ngủ thêm chút nữa?"
Mặc dù tôi đã hoàn toàn tỉnh táo nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa, dù mới nhắm mắt được một lúc nhưng tôi đã bớt mệt hơn.Khi cơn buồn ngủ giảm bớt, bữa trưa mà tôi đã từ bỏ trước đó hiện ra trước mắt tôi
"Câu đã ăn trưa chưa?"
Yeo Hyuntae dừng lại một lúc và lắc đầu. Đúng như dự đoán, danh tính của người mà tôi mơ hồ cảm nhận được trước khi chìm vào giấc ngủ chính là Yeo Hyun-tae.
Rõ ràng là cậu không thể ăn trưa vì phải kê gối đỡ đầu tôi.
"Giờ chúng ta đến nhà ăn thôi."
Sau khi ăn trưa với Yeo Hyuntae và lên sân khấu, buổi tập buổi chiều bắt đầu ngay sau đó. Huấn luyện viên thanh nhạc Won Joo-ha và huấn luyện viên rap Jace bước vào phòng tập ngồi trên những chiếc ghế được kê sẵn ở một bên. Won Joo-ha liếc nhìn chúng tôi đang đứng cạnh nhau trước mặt và kêu lên, "Chà."
"Các thành viên trong nhóm này thật tuyệt vời."
"Chắc chắn."
Đôi mắt của Jace sáng lên khi anh công khai chỉ nhìn Lee Chan-seo.
"Chúng tôi đang gặp rắc rối lớn. Chỉ cần nhìn vào sự kết nợp của các thành viên, kỳ vọng của tôi đã tăng lên rồi. Các em phải làm thật tốt. Vậy thì chúng ta sẽ nghe hết bài hát nhé?"
Ngay khi Won Ju-ha nhìn về phía các thành viên , phần đệm của 'Tuyết tháng bảy' bắt đầu vang lên. Phần của tôi, sẽ đến ngay sau khúc dạo đầu đang được phát, chính là câu đầu tiên của bài hát này lại khiến tôi lo lắng.
Nên tôi nuốt nước bọt và nhận ra rằng đoạn dạo đầu gần như đã kết thúc. Tôi mở miệng theo nhịp kết thúc khúc dạo đầu.
Wonjoo Ha, người nghe bài hát với vẻ mặt vô cảm cho đến khi bài hát dài 3 phút 13 giây kết thúc, vẫn im lặng một Iúc. Thấy vậy, ngay cả Jace cũng liếc nhìn Won Joo-ha, và chúng tôi cũng nhìn nhau. Ngay khi bầu không khí trong phòng tập sắp lắng xuống, Won Joo-ha nhếch khóe miệng và mỉm cười.
"Làm tốt lắm. Các phần được chia rất tốt."
Trái ngược với những lo lắng của anh, khi nhận được những đánh giá tích cực, Ha Jin-woo, đứng cạnh anh, thở phào nhẹ nhõm. Won Joo-ha quay đầu lại và nói, "Còn thầy Jace thì sao?"
Khi chúng tôi hỏi Jace, người có vẻ lo lắng cùng chúng tôi và lẩm bẩm một lúc, anh ấy bắt đầu khen ngợi chúng tôi như thể anh ấy đang rap.
"Ồ, các rapper thực sự rất giỏi. Thực tập sinh Lee Chan-seo đã làm rất tốt kể từ buổi đánh giá, vì vậy tôi đã kỳ vọng rất cao, nhưng cậu thậm chí còn làm tốt hơn mong đợi. Còn thực tập sinh Yeo Hyun-tae? Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi nghe bạn rap, nhưng bạn hát rất hay. Giọng điệu hay, diễn đạt rõ ràng, nhịp điệu tốt. Ô, bạn cũng tự mình viết phần rap à?"
"Đúng vậy, mỗi người chúng tôi đã làm phần việc của mình."
Jace, người đang gật đầu thật mạnh trước câu trả lời của Yeo Hyun-tae, ngay lập tức giơ cả hai tay lên và giơ ngón tay cái lên. Won Joo-ha có vẻ ngạc nhiên trước lời khen ngợi cao nhất trong số những đánh giá về phần rap trong lịch sử của My Idol và nói
"Ồ!" Cô nhìn Yeo Hyun-tae và Lee Chan-seo
"Này, giọng hát của chúng ta cũng không thể thua được."
Won Joo-ha, người vừa nói đùa vừa cười, chuyển ánh mắt sang Lee Woo-rim và Seo Jun-jae.
"Trước hết, mọi người đều làm tốt. Đặc biệt, Woorim và Junjae trình diễn rất ổn định và lên những nốt cao rõ ràng. Nhưng cuối cùng, tôi nghĩ chúng ta sẽ phải giải quyết phần ứng khẩu ở một mức độ nào đó. "Hai chúng ta sẽ thử cái này trước và nghe sau
Và tiếp theo.... Won Ju-ha, người vừa quay đầu lại vừa nói, dừng lại trước mặt tôi.
"Tôi nghĩ Jaeseo thực sự là một lựa chọn tốt để hát dẫn. "Sự tập trung của tôi tăng lên ngay từ đầu.
"Cảm ơn ạ."
"Có vẻ hơi cứng nhắc so với tâm trạng của bài hát phải không? "Tôi nghĩ sẽ rất tốt nếu hát tập trung hơn vào phần mạnh mẽ và phần nhẹ nhàng."
Sau đó, Won Joo-ha hát phần hát dẫn của tôi và trình diễn nó. Khi chúng tôi cố gắng hát theo sát nhất có thể, Won Joo-ha đã mở to mắt và gật đầu
"Đúng rồi! "Chỉ cần làm cho mềm mỏng hơn hiện tại một chút thôi."
Won Joo-ha làm theo hướng dẫn của cô ấy và hát thêm bốn lần nữa, và cuối cùng dấu hiệu OK đã được đưa ra.
"Hãy nhớ lại những gì bạn vừa hát. Chúng ta có nên thử hát phần sau không?"
Như đã làm trước, tôi tiếp tục hát những phần của mình trong khi vẫn giữ được điểm mạnh và điểm yếu của mình, và Won Joo-ha đã can thiệp và chỉ ra những phần cần sửa. Khi tôi hát nó nhiều lần trong khi sửa đổi nhiều lần, đến một lúc nào đó, tôi đột nhiên cảm thấy như mình biết cách hát nó. Khi tôi hát với cảm xúc đó trong đầu, Won Joo-ha mỉm cười rạng rỡ và vỗ tay thật to.
"Không sao đâu. Jaeseo có thể luyện tập như thế này. Làm tốt lắm."
"Cảm ơn ạ."
Won Ju-ha, người mỉm cười với tôi như thể hài lòng, nhanh chóng chuyển ánh mắt sang Ha Jin -woo và bắt đầu luyện tập.
Sau khi tập luyện, mỗi người chúng tôi quyết định dành thời gian luyện tập riêng để ôn lại những gì đã học trên lớp, và tôi đến phòng luyện thanh trước. Không, chính xác hơn là anh đã bị Lee Woo-rim và Chae Han-ul lôi đi.
Tất nhiên tôi cũng muốn luyện tập nên ngoan ngoãn theo họ vào phòng. Trong khi Won Joo- ha liên tục hát phần của tôi, chú ý đến việc kiểm soát điểm mạnh và điểm yếu được giao cho anh ấy như một bài tập.
Lee Woo-rim bên cạnh tôi đã chỉ ra những phần có vẻ khó xử và cho tôi lời khuyên, điều này khá hữu ích. Ngồi trong phòng tập thanh nhạc nhỏ một lúc, cả ba chúng tôi cứ hát, cổ họng đau rát, bực bội nên đứng dậy
"Anh à, anh đi đâu vậy?"
"Tôi cũng cần tập nhảy. Ngày mai tôi phải đưa nó cho huấn luyện viên xem."
Sau đó, chúng tôi quay trở lại phòng tập với hai người hai bên. Họ nói rằng họ cũng sẽ đi tập cùng. Tôi đứng trước một bức tường trống có gương phía trước và nhảy từng vũ đạo ngay từ đầu, nhưng một số động tác rất khó hình thành.
Một trong số đó là động tác uốn cong cánh tay trái và cổ tay theo một góc vuông nhưng khuỷu tay cứ hướng ra ngoài, dù thế nào đi nữa cũng có vẻ khó chịu. Dù tôi có cố gắng uốn cong thế nào đi chăng nữa, cánh tay vẫn đau và không có gì đỡ hơn, nên tôi chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình phản chiếu trong gương.
"Tôi có thể giúp gì cho cậu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro