Chương 1: Hướng dẫn
1. Hướng dẫn
Dù tôi đã sống được 27 năm, một cuộc đởi không dài lắm nhưng nếu có ai hỏi tôi cuộc đời là gì, tôi sẽ trả lời ngay:
Là thứ tồi tệ.
Và trong cuộc đời khốn nạn của tôi, một điều gì đó không thể tin được và không thể so sánh được đã xảy ra
Vì vậy, việc đáng kinh ngạc và phi lý này hoàn toàn được gây ra bởi sự nghèo đói.
Có thể đó là một cái cớ, nhưng có lẽ vì tôi sinh ra và lớn lê khi không có ai bên cạnh nên tôi đã tham lam từ khi còn nhỏ. Dù không thể tham lam nhưng tôi đã làm điều đó một cách ngu ngốc. Dù không cố gắng trèo lên cái cây mà mình không thể leo được nhưng tôi vẫn cố nhón chân và vươn tay tới những cành cây vươn dài bên dưới. Đã có lúc tôi tin rằng nếu mình chạm vào thứ gì đó thì cành sẽ gãy và cuối cùng tôi sẽ có thể hái được hoa hoặc quả.
Khi tôi lớn lên và trưởng thành, những cành tưởng dường như vươn tới nhau lại trở nên hư ảo, cuối cùng chỉ còn lại một cành cây. Quả là một thứ mang tên 'Đại học', mở ra cuối cùng đã trở thành niềm hy vọng duy nhất. Tôi cứ nghĩ môn học của mình sẽ chẳng có gì, nhưng đó chính là lòng tham mà tôi bắt đầu theo đuổi sau khi biết rằng mình học giỏi hơn những người khác một chút. Từ đặc biệt đã làm mờ tầm nhìn của tôi và khiến tôi mất đi cảm giác thực tế.
Sau khi càng trèo lên cao, cuối cùng tôi đã bẻ gãy cành cây. Ở tuổi 20, khi tôi cảm thấy mình đã đến một độ tuổi tuyệt vời, tôi đã đạt được điều mình mong muốn nhất. Như người ta vẫn nói, dường như chỉ có những con đường trải đầy hoa sẽ mở ra trong cuộc sống tương lai của tôi
Và sau một thời gian, tôi đã nhận ra. Những cành không mọc lên được sẽ bị khô và chết. Niềm hy vọng mà tôi không hề nghi ngờ đã khô héo, vặn vẹo và vỡ vụn.
Trước đây và bây giờ vẫn vậy, nhưng vấn đề lớn nhất hồi đó là tiền. Lựa chọn học đại học đương nhiên làm tăng thêm chi tiêu. Ngoài việc xuất phát từ hành động đơn giản là vào đại học, những trách nhiệm mà tôi đặt ra ở tuổi 20 mà tôi nghĩ là rất lớn, và giá trị của cái tên trường đại học mà tôi mong muốn, bám chặt lấy tôi như một sự lí do, khiến tôi trưởng thành về kích thước. Không mất nhiều thời gian để ngay cả chiếc bến tàu, vốn chịu sức nặng của nó, cũng bị vỡ vụn hoàn toàn.
Tôi kiếm tiền bằng cách làm việc bán thời gian trong tất cả thời gian rảnh rỗi ngoài giờ giảng. Tôi xin nghi học và kiếm tiền đóng học phí. Sau đó tôi lại kiếm được tiền và trả ược món nợ mà không ai có thể gọi là nợ.
Tôi đã dành 7 năm để lặp lại điều này nhiều lần.
Trong thời gian này, tôi ngày càng trở nên xa cách vớ các bạn cùng lớp, các đàn anh và đàn em, và số điểm A của tôi tụt dốc. Tôi thậm chí còn không có bất kỳ điểm ngôn ngữ hay bằng cấp nào mà người khác nói rằng tôi có thể đạt được. Đó là cách tôi trở thành tôi của ngày hôm nay. Hai mươi bảy tuổi, vẫn là sinh viên đại học. Một sinh viên đại học không có tiền, không có mối quan hệ, không có bằng cấp và không có tương lai.
....Tôi thừa nhận đó là lời không cần thiết.
Nói ngắn gọn thì kết luận là tôi, một sinh viên đại học nghèo 27 tuổi, bắt đầu làm việc bán thời gian để kiếm tiền.
Nhờ công việc bán thời gian chết tiệt đó đã tạo ra tình huống tồi tệ này.
* * *
Công việc bán thời gian mà tôi tình cờ tìm được khi duyệt qua một ứng dụng mua bán hàng hóa đã qua sử dụng rất đơn giản. Yêu cầu ai đó thay mặt họ giải quyết phần kết của trò chơi. Tuy nhiên, số tiền liệt kê trong bài cao đến mức tôi không thể tin vào mắt mình. Mặc dù tôi nghĩ thật nực cười khi họ chơi một trò chơi vô nghĩa như vậy nhưng tay tôi vẫn nhanh chóng nhấn nút gửi tin nhắn,
[Xin chào! Tôi gửi cho bạn một tin nhắn sau khi đọc tin nhắn việc làm bán thời gian trong trò chơi ]
Không, bạn không bao giờ biết,
Nhưng có lẽ đó mới là câu trả lời chính xác. Người kia gần như trả lời ngay lập tức. Kèm theo tin nhắn là
một biểu tượng khóc dài, tôi thấy khó hiểu, nói rằng có một trò chơi anh ấy đang chơi nhưng không phá được đoạn kết và đang tìm người phá nó cho anh ấy. Khi tôi đang do dự trả lời, tự hỏi liệu nó có thực sự kỳ lạ như người ta tưởng hay không thì một bức ảnh xuất hiện.
Đó là một ảnh chụp màn hình từ trò chơi. Hình ảnh có nhãn danh sách kết thúc có hàng tá cột được liệt kê
và chỉ một trong số đó, cột cuối cùng, có dấu chấm hỏi. Mặc dù tôi không biết nhiều về nó, nhưng nó có vẻ
quá chân thật đối với một thứ nhằm mục đích đùa giỡn.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi đã gửi tin nhắn rằng tôi sẽ làm điều đó.Vì tôi không đủ khả năng để ăn đồ ăn lạnh hoặc nóng, và tôi cũng chưa bao giờ nghe chuyện ma về việc nội tạng bị đánh cắp theo cách này nên tôi
quyết định tin tưởng người kia. Tuy nhiên, dù nhìn thế nào đi nữa, số tiền được ghi lại thật đáng ngờ. Anh ta đang phóng đại để thu hút sự chú ý?
[Này, bạn đã để giá sai phải không? Bạn thực sự để nhiêu đó?]
Tôi vừa gửi tin nhắn thì đã có tin nhắn trả lời. Có vẻ như nó đã được viết từ trước ở đâu đó rồi sao chép và dán phần giới thiệu về trò chơi, lời giải thích về cái kết mà bạn phải đạt được, thậm chí cả ID và mật khẩu tài khoản trò chơi đều được viết thành hàng dài. Lúc đó mới có câu trả lời đúng, như thể anh ấy đã đọc được tin nhắn tôi gửi.
[Tôi không đăng nhầm đâu, nếu bạn không thích thì tôi sẽ gửi trước cho bạn một nửa! Vui lòng cho tôi biết
số tài khoản của bạn!!]
Bây giờ nghĩ lại, tôi bị thu hút bởi tin nhắn đáng ngờ đến mức gõ số tài khoản nhanh hơn ánh sáng và gửi. Sau khi gửi tin nhắn, tôi tưởng đó là một sự nhầm lẫn nhưng mắt tôi lại một lần nữa bị thu hút bởi số tiền 500.000 won được gửi ngay lập tức.
May mắn cuối cùng đã đến với cuộc đời tôi!
Cho đến tối qua, khi đánh bại trò chơi và nhận được số dư 500.000 won còn lại, tôi cứ nghĩ rằng đây may mắn lớn nhất mà tôi từng có trong đời. Ừ, cho đến tối qua....
Cách đây vài năm, một đồng nghiệp cấp dưới đang cùng tôi chuẩn bị một dự án nhóm đã từng nói điều tương tự như vậy. Bạn đã bao giờ chơi một trò chơi trong đó bạn điều khiến một nhân vật bánh và chạy vượt qua chướng ngại vật khó đến mức bạn mơ ước được chạy như một chiếc bánh quy chưa?
Và sáng nay khi thức dậy, tôi cũng nghĩ như vậy. Chắc hắn tôi đã chơi game chăm chỉ trong vài ngày đến
nỗi tối thậm chí mơ thấy nó.
Khi tôi vừa định nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ tôi nghe thấy tiếng nhạc lớn phát ra từ đầu giường. Khi đưa tay ra xem có phải là chuông báo thức của điện thoại di động không, nhưng dù có mò mẫm thế nào cũng không tìm thấy gì, đành khó nhọc nhấc mí mắt lên.
...Hả?
Cảnh tượng diễn ra trước mắt tôi không khác gì khi tôi mở mắt ra một lúc trước. Có phải tôi vẫn đang mơ? Âm nhạc vang lên bên tai tôi quá sống động để có thể coi đây là một giấc mơ, nhưng khung cảnh trong phòng thay đổi 180 độ chỉ sau một đêm, theo cách mà tôi chưa từng thấy trước đây, và không còn cách nào khác để giải thích nó như một mơ. Tôi tỉnh dậy và nghĩ răng đó chỉ là một giấc mơ sáng suốt có phần sống động như thật.
(*Giấc mơ sáng suốt: Nó xảy ra khi một người đang ngủ mơ nhưng hoàn toàn nhận thức được trạng thái đang mơ hiện tại. Đặc biệt hơn, ngay cả khi đã thức dậy vẫn ghi nhớ rất rõ từng chi tiết hành động cảm xúc mà mình đã mơ. - gg)
Âm nhạc đánh thức tôi khỏi giấc mơ được phát ra bởi một chiếc máy tính xách tay trên bàn ở một góc phòng.
Khi tôi đẩy nắp laptop đang đóng dở lên, một dòng pháo hoa rực rỡ nổ tung trên màn hình rồi biến mất, chẳng mấy chốc dòng chữ hiện lên lấp lánh trên nền đen.
"Hãy chăm sóc thần tượng của tôi"
Thần tượng nào? Có phải tiêu đề đã thay đổi vì nó ở trong một giấc mơ?
Việc sử dụng trò chơi này bị hạn chế đối với thanh thiếu niên dưới 19 tuổi.
Điều này có nghĩa là gì?
[Đang tiến hành xác minh dành cho người lớn]
Cửa sổ thông báo xuất hiện ở nơi tựa game biến mất chỉ lần lượt hiển thị những nội dung khó hiểu. Tôi cau mày vì sự vô lý khi cho rằng mình chưa đủ 19 tuổi nên đã đ ược chứng nhận là người lớn nhưng rồi lại nói ra một điều ngu ngốc
Đây có phải là một giấc mơ?
Khi tôi nhớ lại mọi chuyện đang diễn ra trong giấc mơ của mình, tôi cảm thấy xấu hổ. Ước mơ biến một trò chơi bình thường, phổ thông thành một trò chơi 19+. Khi tôi vô tình liếc xuống, tôi nghe thấy tiếng chuông reo và tin nhắn thay đổi.
[Đã hoàn tất xác minh người lớn]
[Có ghi chép về người chơi đang chơi 'Hãy chăm sóc con trai tôi']
[Tự động đồng bộ slot lưu đầu tiên "Hãy chăm sóc con trai tôi" của người chơi]
[Chào mừng bạn đã tham gia]
Dòng chữ liên tục nhấp nháy rồi biến mất, đồng thời một màn hình trò chơi quen thuộc xuất hiện kèm theo hình ảnh động về một cánh cửa đang mở. Màn hình hiển thị một căn phòng đơn giản chỉ có vài món đồ nội thất giống hệt màn hình trong trò chơi mà tôi đã xem hàng ngày trong vài ngày qua.
Đồng thời, khung cảnh của căn phòng mà tôi đang mơ thấy này không khác gì khung cảnh trên màn hình.
"Nhưng nhân vật ở đâu?"
Điểm khác biệt duy nhất so với trò chơi gốc là không có nhân vật nào ở trung tâm. Khoảnh khắc tôi chạm vào màn hình trống bằng đầu ngón tay,
"À."
Tôi cuộn ngón tay lại rồi thu lại, cảm nhận được cảm giác ngứa ran như có dòng điện chạy ra từ đầu ngón tay chạm vào màn hình. Và đột nhiên, một ý tưởng rất bình thường lướt qua tâm trí tôi.
Tôi không thế cảm thấy bất cứ điều gì trong một giấc mơ.
Trong sự bối rối, tôi nhìn xuống những ngón tay như bị nhiễm điện của mình. Cảm giác ngứa ran vẫn còn. Tôi chậm rãi chớp mắt và giơ ngón tay mà tôi vừa mới nhìn xuống lúc nãy lên. Cách dễ nhất để biết đây có phải là giấc mơ hay không là....
"Ôi má ơi!"
Má tôi, nơi tôi đã dùng hết sức nhéo, đau khủng khiếp. Đau có nghĩa là cảm thấy có cảm giác. Đây không phải là một giấc mơ?
Điều mà tôi tin là may mắn lớn nhất của đời mình lại chính là khoảnh khắc mà chỉ sau một đêm, nó biến thành nỗi bất hạnh lớn nhất trong cuộc đ ời tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro